i huýt sáo đầy đắc ý ra khỏi văn phòng. Aiz, tài vận một khi đã đến thì cũng như những điều xui xẻo, không thể ngăn nổi. Thấy Hà Khả, tôi huýt sáo một tiếng, cô ấy cười thẹn thùng.
Cố tình đi qua văn phòng Bạch Khiết, tôi nhớ hôm thứ bảy cô ấy nói làm cơm đợi tôi ở nhà để cảm ơn tôi đã giúp đỡ Vũ Hàn, còn bảo mặc kệ tôi có đi không cô ấy cũng đợi, có thật không nhỉ? Hôm đó tôi và Sa Chức, Ân Duyệt về nhà tôi, không biết Bạch Khiết có đói méo mặt ngồi đợi tôi trước mâm cơm không?
Nhìn vào trong văn phòng, đói méo mặt á? Còn sinh khí dồi dào hơn tôi ấy chứ. Cô ấy đang gọi điện thoại, dường như đang nói chuyện ngọt ngào tình tứ với ai đó. Thấy tôi, Bạch Khiết khựng người một chút, rồi che điện thoại tiến lại chỗ tôi: “Ân Nhiên, có chuyện gì không?”
“Không, không có gì, đi ngang qua thôi.”
“Sao sắc mặt cậu xấu vậy?” Bạch Khiết hỏi.
“Thấy người phụ nữ mình thích nói chuyện tình tứ với người khác, tôi ghen thôi.” Tôi buông một câu chua hơn giấm rồi đi mất.
Về văn phòng, quên đi Bạch Khiết, quên đi tất cả, tôi nghĩ tới ba mươi nghìn đô la. Aiz, nếu có được số tiền ấy một cách thanh thản thì tôi sẽ gửi về nhà ngay. Số tiền gửi về nhà lần trước để trị bệnh cho mẹ và xây nhà, chỗ này để trang trí nhà cửa, để bố mẹ không phải liều mạng làm việc nữa là được rồi.
MSN có tin nhắn, của Bạch Khiết: Cậu có khỏe không?
Tôi nhận ra câu “cậu khỏe không” của Bạch Khiết khiến tôi thấy dễ chịu hơn bất cứ lời nói nào trên thế gian này.
Tôi trả lời: Tôi khỏe, có việc gì không?
Mấy phút sau cô ấy mới nhắn lại: “Tôi thấy mấy ngày nay cậu bận rất nhiều việc, cũng không dám làm phiền cậu. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé!”
Cô ấy quan tâm tôi à? Người như tôi cũng có người quan tâm? Tôi trả lời một chữ: “ Ừm.”
Tôi tiếp tục nhìn màn hình, xem cô ấy sẽ nói gì, trên khung cửa sổ chat cứ thấy cô ấy gõ suốt, nhưng đợi đến hơn nửa tiếng cùng chẳng thấy gì. Tôi viết xong bản báo cáo rồi, hết giờ làm rồi, tôi vẫn nhìn màn hình.
Cuối cùng cô ấy hỏi: “Ân Nhiên, có phải tôi làm chuyện gì sai không?”
Tôi chống cằm nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Đằng sau có ai đó đứng đã rất lâu, tôi biết có người nhưng mặc kệ, nghĩ là người đồng nghiệp rỗi hơi nào đó. Nhưng mùi nước hoa cao cấp đó càng ngày càng rõ khiến tôi hoài nghi, lẽ nào...
Tôi quay lại: “Chào Lâm tổng giám.”
Lâm Tịch tối sầm mặt lại: “Ân Nhiên, anh đi làm là làm những việc này sao?”
“Hết giờ làm rồi mà!” Tôi nhìn đồng hồ.
“Nhưng tôi thấy thời gian anh nói chuyện với người ta là trong giờ làm việc.”
Tôi chỉ đành than thở mình xui xẻo: “Lâm tổng giám, bình thường tôi không thế này.”
“Công ty trả lương cho anh không phải để anh chơi. Lần sau tôi mà còn thấy anh làm việc riêng thì đừng trách tôi vô tình. Nhưng lần này tôi cũng không tha cho anh, ghi lỗi một lần, nếu để tôi thấy anh đi làm muộn thì thưởng chuyên cần tháng này không còn nữa đâu!” Nhân viên tinh anh trong bộ phận tiêu thụ của Ức Vạn là nhờ kỷ luật thép của Lâm ma nữ.
“Đi thôi!” Không ngờ cô ta đợi tôi cùng đi ăn.
Tôi đi theo sau Lâm ma nữ như con cún, nhưng cô ta không ra cầu thang mà sải bước vào văn phòng của Bạch Khiết, nói lớn: “Giám đốc Bạch, cô cũng là nhân viên lâu năm của công ty, sao lại phạm lỗi như thế, nói chuyện MSN trong giờ làm việc? Giám đốc thì phải làm gương cho nhân viên, tôi thấy cô không muốn làm nữa thì phải? Trừ toàn bộ thưởng chuyên cần tháng này, có ý kiến gì không?”
“Tôi xin lỗi.” Bạch Khiết ngẩng lên nhìn tôi ở phía sau Lâm ma nữ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lòng tôi rối như tơ vò.
Theo Lâm ma nữ xuống cầu thang, tôi thật sự muốn đá cho cô ta lăn xuống kia.
Trong nhà hàng cao cấp chuyên dành cho người thượng đẳng, tôi ngồi bắt chân, châm thuốc hút nhìn ra ngoài cửa sổ. Lâm ma nữ khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn tôi không chớp mắt. Trên sống mũi vẫn là cặp kính râm, chỉ là màu sắc có nhạt hơn: “Có phải gần đây anh trúng sổ số không?” Lâm ma nữ quét mắt quanh người tôi.
Tôi châm chọc: “Chỉ có người thượng đẳng các cô mới được mặc quần áo hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị, đi xe hạng sang sao? Người hạ đẳng chúng tôi lẽ nào phải chịu cả đời thấp hơn người ta một bậc?”
Cô ta không hề nổi giận: “Có muốn có nhiều tiền hơn không?”
Tay tôi không khỏi run lên, tàn thuốc rơi xuống mặt bàn, tôi nhớ lại lời Vương Hoa Sơn: Lâm Tịch và bọn Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân lấy tiền của công ty một cách phi pháp. “Ai không muốn có nhiều tiền chứ...”
“Dạo này phó ban Ân ở trong công ty cũng rất tốt nhỉ, quan hệ với ai cũng rất thỏa đáng đâu vào đấy. Tổng giám như tôi sau này phải nhờ vả phó ban Ân nhiều mới được” Lâm ma nữ cười khẩy.
“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi! Tôi không có thời gian dông dài với cô!” Tôi quát khiến cô ta giật mình. Tại sao đột nhiên tôi lại nổi giận, vì tôi thấy Bạch Khiết và tay giám đốc tiền tệ kia cũng đang ngồi trong nhà hàng này.
“Được, vậy tôi nói thẳng. Anh có biết trong bộ phận thị trường này có bao nhiêu thế lực, ai là người của ai không?”
Tôi tưởng chị Bạch Khiết mà tôi thích sẽ “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Mẹ kiếp! Có tiền là Chúa! Có tiền là lão đại! Tôi hầm hầm dụi tắt đầu thuốc, xả giận lên người Lâm ma nữ: “Không biết! Có gì thì cô nói thẳng đi!... Phục vụ đâu, cho vài chai rượu, rượu gì cũng được, say càng nhanh càng tốt!”
Lâm ma nữ nhận ra sự bất thường của tôi, nhìn ra xung quanh cũng thấy Bạch Khiết. Lâm ma nữ trí thông minh vượt xa người Trất đất vừa nhìn là biết tại sao tôi nổi giận, cô ta lấy giày cao gót chọc vào cẳng chân tôi: “Người đàn ông đó là giám đốc tiền tệ của tổng bộ. Anh thích giám đốc Bạch đúng không?”
“Lẽ nào lại thích cô?” Khi nổi điên là tôi cũng rất bất lịch sự.
“Nói tiếp chủ đề ban nãy, hiện giờ nhìn bề ngoài anh có vẻ rất được nở mày nở mặt. Nhưng thật ra, một khi có biến, những người như anh chắc chắn sẽ bị loại trừ đầu tiên. Dù có Vương Hoa Sơn bảo vệ thì vẫn khó lòng leo cao trong công ty, trừ phi anh đi đường tắt. Trong công ty có rất nhiều thế lực, anh chọn ai cũng được, chọn tôi chắc chắn là không sai! Anh thấy đấy, giám đốc tiền tệ với tôi có là cái gì? Một giám đốc tiêu thụ nhỏ bé trong bộ phận thị trường chúng tôi, riêng tiền hoa hồng nghiệp vụ cũng nhiều hơn lương người ta. Nếu anh hợp tác với tôi, đảm bảo trong nửa năm, vị trí giám đốc tiền tệ kia không lọt nổi mắt anh. Thế nào hả?” Lâm ma nữ đang chiêu an tôi sao?
“Tôi chẳng phải nhân vật gì lớn, sao cô lại nói với tôi những điều này?” Tôi cảnh giác.
“Thu hút nhân tài, bồi dưỡng tâm phúc, tiêu diệt kẻ địch, bài trừ đối lập, duy ngã độc tôn. Mục tiêu cuối cùng chính là kiếm tiền. Anh phải biết là, thông tin doanh số tiêu thụ một năm của Ức Vạn lên đến hàng trăm triệu, nhưng thực tế không chỉ có vậy. Bộ phận tiêu thụ lớn như vậy, nếu chúng ta không kiếm được lợi gì từ nó, doanh số có nhiều gấp chục lần nữa cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.” Suy nghĩ của Lâm ma nữ thật rõ ràng.
“Hì hì... Tôi động lòng rồi đấy. Nhưng không biết người hạ đẳng như tôi có thể làm gì?”
“Người ngoài thấy Ức Vạn là doanh nghiệp lớn kiếm được nhiều tiền, nội bộ đoàn kết keo sơn. Nhưng thật ra bên trong ẩn chứa đầy nguy cơ. Giả dụ sau này có một ngày nào đó công ty xảy ra chuyện, thậm chí là phá sản, vậy chúng ta còn lại gì, đấy mới là điều quan trọng nhất.”
“Cô đùa gì vậy? Công ty xảy ra chuyện? Ức Vạn là doanh nghiệp lớn của thành phố chúng ta, hơn nữa còn là lớn nhất, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Cô ta hỏi ngược lại tôi: “Tam Lộc không lớn hơn chúng ta sao? Những ngân hàng phá sản ở Mỹ có cái nào không lớn hơn chúng ta chứ? Công ty trong top 500 thế giới còn sụp đổ được, Ức Vạn bé nhỏ của chúng ta đã là gì?”
Câu hỏi này khiến tôi cứng họng. Người phụ nữa này tầm nhìn thật là rộng quá thể.
“Thế... cô định làm gì?”
“Nói thật với anh, tôi và Vương Hoa Sơn từng là một đôi, sau đó ông ta phản bội tôi! Đây cũng là lý do hơn hai năm nay tôi không có cuộc sống về đêm. Sau khi Vương Hoa Sơn phản bội, nghĩ rằng là một người tính cách mạnh mẽ, nhất định tôi sẽ báo thù khiến ông ta thân bại danh liệt. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đó. Ông ta phản bội tôi, tôi hận ông ta là một chuyện, công ty lại là một chuyện khác. Nhưng ông ta đã hoàn toàn coi tôi là kẻ địch, hơn nữa còn không đội trời chung, không phải tôi ra đi thì ông ta sẽ bị hạ bệ. So sánh với thâm thù đại hận giữa tôi với Vương Hoa Sơn, mối thù nhỏ của chúng ta chẳng đáng nhắc đến. Những việc tôi làm tốt ở công ty ông ta chỉ coi đó là giả dối, cho rằng tôi đang bày mưu làm gì đó bất lợi cho ông ta. Ông ta sắp xếp không ít người theo dõi tôi, kiểm tra tài khoản của tôi. Tôi không tin nổi người đàn ông từng luôn miệng nói có ân tất báo lại đối xử với tôi như thế. Năm đó khi ông ta sa sút, là bố tôi đã giúp đỡ thì ông ta mới có ngày nay! Cuộc chiến của tôi và ông ta đã bắt đầu từ đó, nhưng có lẽ chúng tôi không ngờ ngoài hai bè phái của mình còn có một bè phái khác cũng đang nhắm vào công ty. Bè phái này không phải của tôi, cũng không phải của Vương Hoa Sơn. Nhưng ông ta nghĩ đó cũng là của tôi, giờ ông ta đang tin người không đáng tin, rồi có ngày ông ta phải hối hận. Tôi và Vương Hoa Sơn đấu với nhau giống như nội chiến trong một nước, bất luận ai thắng thì cũng là người của mình. Nhưng thế lực kia thì khác, có thua Vương Hoa Sơn tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi không thể để Ức Vạn rơi vào tay người ngoài được.”
Tôi nghe mà đầu óc mù mờ: “Lâm tổng giám, tôi căn bản không hiểu cô đang nói gì..
“Ba mươi nghìn đô la Mỹ và quần áo hàng hiệu trên người, có phải Vương Hoa Sơn cho anh không?” Ặc... Lâm ma nữ không làm bà bói thì đúng là lãng phí nhân tài. Tuy số tiền và quần áo là của Sa Chức nhưng nghĩ kỹ thì người thanh toán cuối cùng đúng là Vương Hoa Sơn.
Tôi im lặng coi như mặc nhận.
“Ông ta bảo anh giả vờ hòa hảo với Mạc Hoài Nhân đúng không? Ông ta cho rằng Mạc Hoài Nhân là người của tôi, đúng không? Thậm chí ông ta còn cho rằng tôi muốn lấy hết chỗ hàng đáng giá hàng chục triệu trong kho, đúng không? Ông ta cho rằng tôi đã lấy tám mươi vạn kia, muốn anh làm gián điệp lấy chứng cứ cho ông ta, tống tôi vào tù, đúng không?” Lâm ma nữ, cô có phải người không vậy?
“Cô có bản lĩnh như vậy, cô hoàn toàn có khả năng đối phó với ông ta. Tôi nghèo khó, ai cho tôi tiền người đó là chủ, tôi sẽ làm cho người ấy. Việc này nếu tôi không làm thì ông ta cũng tìm được người khác làm.” Tôi nói.
“Tôi thật không ngờ Vương Hoa Sơn lại nhẫn tâm như vậy. Năm đó nếu không có bố tôi thì đâu có Viễn thông Ức Vạn như ngày nay, qua cầu rút ván thì ít nhất cùng phải đợi qua hẳn cầu đã chứ. Tôi và ông ta tuy không có danh phận nhưng cũng là tình nhân một thời gian, vậy mà ông ta lại đối với tôi như vậy. Ông ta muốn tôi chết! Vậy thì tôi sẽ khiến ông ta sống không bằng chết!!!” Lâm ma nữ nghiến răng. “Nói việc chính, tôi và Vương Hoa Sơn sẽ chơi từ từ, việc quan trọng bây giờ là lão hồ ly Tào Sắt kia, tôi nhất định phải loại bỏ lão!”
Đây là công ty gì chứ? Rõ ràng còn kinh hồn động phách hơn cả Tam quốc diễn nghĩa.
“Phó tổng giám Tào? Liên quan gì đến ông ta?” Tôi tò mò hỏi.
“Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân, đều là tay sai của lão! Lão chính là kẻ đứng chỉ huy đằng sau, muốn kéo sập Ức Vạn. Thủ đoạn thì tôi không rõ, nhưng t