t nghiệp đại học mà lại được vào công ty Ức Vạn. Là Bạch Khiết bảo anh giúp tôi đúng không?” Cuối cùng thì Trần Vũ Hàn cũng biết...
Tôi nghĩ một chút, nói dối: “Vũ Hàn, tối hôm đó, lần đầu tiên gặp em, anh rất sốc. Anh cảm thấy người xuất chúng như em không nên làm việc tiếp khách thế này. Vậy là anh... liền dùng chức quyền...”
“Trên thế gian không có tình yêu vô duyên cớ. Bộ phận kho các anh vừa hay cần người, do anh phụ trách. Bạch Khiết nhờ anh giúp, anh lại thích Bạch Khiết thế là nhận lời giúp. Không ngờ người đến lại là tôi, đúng không?”
“Em... em biết hết rồi sao?”
“Tôi đoán thôi. Nếu anh tiếp tục nói dối thì tôi sẽ tin anh giúp tôi không phải vì Bạch Khiết.”
Tôi gãi đầu: “Vũ Hàn, dù anh và Bạch Khiết có gạt em không thì bọn anh đều muốn tốt cho em, đừng làm những việc bán rẻ linh hồn như thế nữa...”
Trong khi nói chuyện đã đến quán rượu, rất tĩnh lặng, hơn mười giờ rồi sao ít người vậy nhỉ? Tiếng saxophone du dương trầm bổng, chúng tôi vào trong gọi rượu.
“Thật ra, tôi không thích quán bar, nó sẽ khiến tôi có những hồi ức buồn.” Vũ Hàn nói.
“Nếu đã thế sao lại muốn anh đến đây cùng em?”
“Anh lo tôi biết Bạch Khiết giúp mình sẽ giận dữ bỏ đi, đúng không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì, anh đã biết thân thế của tôi rồi?”
“Biết một chút.”
Cô ấy ngừng lại, nhấp ngụm rượu: “Từ khi hiểu chuyện là tôi biết bố mẹ bất hòa rồi. Mẹ tôi có người đàn ông khác bên ngoài, mỗi lần đại chiến gia đình bùng nổ là tôi đều sợ hãi ôm chặt lấy búp bê trốn trong góc nhà khóc. Khi tôi lớn hơn một chút, mẹ bỏ đi theo người ta, tôi ở với bố. Ngày nào bố tôi cũng rất bận rộn, bận nuôi tôi và chú, không có thời gian rảnh chăm sóc tôi. Từ nhỏ tôi đã vô cùng cô đơn, năm học cấp ba bố tôi bị tai nạn, nằm trên giường bệnh ba năm mãi đến mấy tháng trước thì qua đời. Trong mấy năm này đều là chú Trần Thế Mỹ nỗ lực kiếm tiền chữa trị cho bố, cho tôi đi học. Chú tôi nói chú ấy mở siêu thị, còn bảo sau khi đủ tiền sẽ đưa bố tôi ra nước ngoài làm phẫu thuật. Sau đó xảy ra chuyện tôi mới biết chú ấy lừa đảo để kiếm tiền.”
Cô ấy cúi đầu, lạnh lùng nhìn ly rượu: “Tôi thi đỗ vào Học viện điện ảnh của thành phố Hồ Bình, có lẽ cuộc hôn nhân của bố mẹ tôi đã để lại quá nhiều bóng đen, tôi không tin vào tình yêu, lại càng ghét đàn ông ân cần, tôi cảm thấy họ đều là đồ giả dối hết, chẳng qua là ham mê sắc đẹp của tôi mà thôi. Bọn con trai toàn nói sau lưng tôi là người đẹp lạnh lùng, bọn con gái chế giễu tôi giả vờ thanh cao, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng tôi chứ? Không phải tôi không muốn yêu mà là tôi yêu không nổi. Con người sống trên đời này không yêu sẽ bị coi là khác người, tin đồn dấy lên, tôi chấp nhận một người học nghiên cứu sinh. Anh ấy hơn tôi hai tuổi, trung thực vững chãi, rất tốt với tôi, ai cũng nói chúng tôi rất xứng đôi. Tôi và anh ấy qua lại một năm, chưa từng thấy ngượng ngùng, anh ấy rất dịu dàng, cũng rất nghe lời tôi, nhưng tôi cảm thấy ở bên anh ấy chỉ là một kiểu đối phó, là sự lựa chọn khiên cưỡng. Tận sâu trong trái tim tôi chưa bao giờ có cảm xúc mãnh liệt với anh ấy, càng không biết đến sự nhớ nhung đến phát điên. Ở bên anh ấy thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng được cuộc sống mấy chục năm sau như thế nào: kết hôn sinh con, sống một cuộc sống vô vị, nhạt nhèo.
Sau khi chú tôi xảy ra chuyện, chúng tôi không còn gì nữa, rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Anh ấy biết được điều đó, vốn tưởng anh ấy sẽ dịu dàng ở bên cạnh khích lệ tôi. Nhưng nào ngờ anh ta theo đuổi tôi là vì tiền...
Anh ta đá tôi, tôi thấy anh ta ôm đứa con gái khác ở cổng trường. Lúc đó tôi đã có con với anh ta, ba tháng rồi, tôi lặng lẽ đi phá. Bố tôi không có tiền bị bệnh viện đuổi về, tôi đành phải đi kiếm tiền khắp nơi. Những người họ hàng thân thích, bạn bè trước đây vừa biết tôi đến mượn tiền là tránh mặt. Tôi đành đi vay nóng, tiền điều trị cao ngất ngưởng, số tiền tôi có được cũng chỉ như muối bỏ bể. Cuối cùng bố tôi đi rồi, không còn phải chịu sự hành hạ, giày vò nữa. Tôi không buồn, tôi rất vui. Vì trước khi đi bố đã rất vui.
Sau khi bố tôi qua đời, chú tôi ở trong tù đau đớn đến không muốn sống nữa, cũng bị bệnh mà qua đời. Lúc đó tôi rất muốn đi theo họ, nhưng rồi tôi nghĩ, họ đã hy sinh nhiều vì tôi như vậy, lẽ nào tôi lại chôn họ ở khe núi trong làng sao? Ngay một nơi an nghỉ tử tế cho họ tôi cũng không có, như thế làm sao báo đáp được họ?
Vì tiền học và nợ nần chồng chất, để thằng đã bỏ tôi không coi thường, tôi bắt đầu đi tìm việc. Chưa tốt nghiệp đại học... không phải thấp, nhưng cũng chẳng cao, tôi không muốn làm mấy việc lương nghìn tệ, đành phải làm gái phục vụ rượu trong quán bar. Nhưng tôi chưa bao giờ để khách hàng có được thân thể mình. Lần trước anh hỏi số thuốc trong gót giày của tôi là những gì, một số là thuốc khiến người ta nảy sinh ảo giác. Nếu phải ngủ cùng khách tôi sẽ lén cho anh ta uống thuốc này, rồi hôn, cởi quần áo, tôi luôn nắm đằng chuôi. Anh ta uống thuốc rồi dần dần sẽ ngủ mất, sáng sớm toàn thân mệt nhoài, nhớ lại sẽ tưởng rằng đã có một đêm điên cuồng... Sau đó tôi gặp anh, cảm ơn anh đã nhận tôi vào công ty.”
Tôi thở dài: “Vũ Hàn, không phải chỉ em thê thảm vậy đâu, dù là A Tín, hay Sa Chức, hay là anh, hoặc Bạch Khiết, mỗi người đều có nỗi bi thảm riêng của mình. Con người được sinh ra trên thế giới này vốn dĩ để chịu tội.”
“Giao thiệp, tôi rất thích công việc này. Tôi sẽ không bỏ đi đâu, đây là cơ hội tốt nhất trong đời tôi. Tôi mà đi thì thật sự sẽ suy đồi mất.”
Tôi mừng thầm: “Em nghĩ vậy thì tốt quá rồi! Nhất định em sẽ làm tốt thôi. Anh tin em!!!”
Miệng kề ly rượu, nụ cười thoảng ẩn thoáng hiện, cô ấy nói: “Tôi đã quen nhìn những kẻ hủ bại của trần thế, thật sự chưa từng thấy người nào thẳng thắn bộc trực không bị đồng hóa như anh!”
“Giờ anh cũng không tin lắm vào chuyện ác giả ác báo nữa rồi. Vũ Hàn, việc học của em thế nào?”
“Học hành? Trước đây khi còn tiền tôi không nghĩ nhiều, cứ ngây thơ nghĩ sau khi tốt nghiệp là tìm được một công việc tốt. Nhưng khi đã thực sự bước vào xã hội, tôi cảm thấy việc dạy trong trường hoàn toàn là công cốc, mất nhiều tiền như vậy, mỗi năm mấy vạn tệ, khi tốt nghiệp thì ai cũng tìm được công việc lương mấy vạn tệ một năm sao?”
“Đúng rồi Vũ Hàn, sao em biết Bạch Khiết ở đây?”
“Một lần lên trang web của công ty, thấy tin đổi giám đốc nội vụ, tên giám đốc mới là Bạch Khiết. Tôi đã nghi ngờ rồi, sau đó dần dần tôi điều tra được. Công ty cần chọn một người trong ban quan hệ đối ngoại để làm người đại diện sản phẩm, chụp ảnh quảng cáo. Sau khi Bạch Khiết biết được, cảm thấy nhân viên mới như tôi không thể được nhận chuyện tốt như thế, bèn đi lấy lòng phó tổng giám Tào để giúp tôi. Chức vụ giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng hiện giờ của Bạch Khiết cũng là sự quan tâm đặc biệt của phó tổng giám Tào dành cho Bạch Khiết.”
“Tay họ Tào này đúng là có bản lĩnh.” Trước đây vì Lý Bình Nhi tôi đã có xích mích với hắn, giờ lại vì Bạch Khiết nữa.
“Tôi rất cảm kích việc Bạch Khiết bất chấp tất cả giúp đỡ tôi. Tối nay là sinh nhật của Bạch Khiết, phó tổng giám Tào đã bao cả tầng hai của quán này để chúc mừng Bạch Khiết.”
Không ngờ hắn lại chi tiêu phóng khoáng như vậy. Có lẽ vừa rồi hắn nói đúng, tình yêu cần có tiền bạc để duy trì.
“Em biết thế còn kéo anh tới đây, để anh khó chịu sao?” Tôi xót xa nói.
Vũ Hàn cười tựa đóa hoa nở kiêu ngạo trong gió lạnh: “Không biết anh đã đọc tiểu thuyết võ hiệp của Lưu Tâm chưa?
Trong đó có một câu tôi mãi mãi không thể quên: thay vì lấy lòng kẻ khác, không bằng trang bị cho bản thân; thay vì trốn tránh hiện thực, không bằng mỉm cười đối diện với cuộc đời; thay vì sợ bóng sợ gió, không bằng ngẩng đầu tấn công trước.”
“Ngẩng đầu tấn công? Người ta có bối cảnh, còn anh có cái gì chứ? Em đã đọc tác phẩm của Tiểu Tứ chưa? Trong đó có câu thế này: quần bò rách sao có thể đứng cạnh bộ com-lê, đàn ghi-ta của tôi sao có thể hòa tấu cùng pi-a-nô của anh?”
“Bạch Khiết không hề có quan hệ với phó tổng giám Tào, vì thế hắn mới cố gắng lấy lòng Bạch Khiết như vậy.”
“Sao em biết? Có thể là hắn đang duy trì quan hệ với cô ấy!” Sau khi biết Bạch Khiết và tay họ Tào có liên quan là tôi chẳng có tâm trạng gì nữa. Tuy biết rõ không xứng với cô ấy nhưng cũng không thể để tay bạch tuộc họ Tào đó sỉ nhục chứ? Trần Thế Mỹ... nếu Trần Thế Mỹ không lừa tiền, dù cô ấy có ở bên hắn thì tôi cũng phục hơn.
“Nếu đàn ông ai cũng như anh thì thật tốt. Anh lên gọi cô ấy đi...”
“Đùa gì vậy... Anh lên gọi cô ấy chịu xuống sao?” Hơn nữa, phó tổng giám Tào đã bao cả tầng hai cho cô ấy, cô ấy theo tôi xuống, như thế không phải trò cười sao?
“Sao anh lại nhát gan thế nhỉ? Không phải anh thích cô ấy sao? Nhìn người ta trong vòng tay kẻ khác anh vui được à? Đi đi, gọi cô ấy xuống!”
Với thân phận của tôi mà lên gọi Bạch Khiết? Cô ấy có chịu không? Không chỉ cô ấy không xuống mà còn bị phó tổng giám chế giễu. Thấy tôi cứ ngồi yên không động đậy gì, Vũ Hàn lại nói: “Đưa di động đây, anh nói với Bạch Khiết là Trần Vũ Hàn đã biết hết mọi việc, đến để tính sổ với cô ấy, không may bị xe đâm chết ở cửa! Chắc chắn cô ấy sẽ xuống!”
“Á... bảo em bị xe đâm chết... thế thì không tốt cho lắm...” Tôi cứ cảm thấy có phải vì tôi thiếu cương quyết nên mới không có được người đẹp. Nếu lần đó tôi mạnh mẽ hơn, nói làm là làm, tối hôm đó chiếm luôn cô ấy thì cũng không đến nỗi thế này...
Vũ Hàn nhìn tôi khinh thường, lấy di động của mình gọi cho Bạch Khiết: “Bạch Khiết... Tôi đã biết việc chị sắp xếp cho tôi vào công ty... đang cùng Ân Nhiên đến quán rượu tính sổ với chị. Nhưng... nhưng... Ân Nhiên bị đâm xe ở trước quán, chết rồi...”
Sau đó cô ấy ngắt điện thoại, nói: “Như thế cũng tốt, lại biết được trong lòng Bạch Khiết anh quan trọng đến mức nào.”
Woa... người phụ nữ này không hổ là sinh viên điện ảnh, diễn kịch mà cứ như tôi bị xe đâm chết thật ấy...
“Vũ Hàn... nhỡ anh bị xe đâm chết thật thì anh sẽ mời em diễn khóc trước mộ.” Tôi đùa.
“Trước mộ anh? Thế thì không phải là diễn mà là sự thể hiện chân thật.”
Bạch Khiết chầm chậm bước xuống cầu thang trên đôi giày cao gót năm phân. Tôi và Vũ Hàn cùng đứng dậy, cô ấy mặc chiếc váy màu xanh lam nhạt ánh lên những tia sáng bàng bạc cao quý, bên dưới còn có lớp váy voan mỏng ẩn hiện cặp chân thon gọn bên trong. Khi nhìn thấy tôi cô ấy sững người, thì ra Bạch Khiết thật sự rất bận tâm đến tôi. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt thiết tha, tôi cũng to gan nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
Không biết Vũ Hàn lấy đâu ra một bó hoa hồng đưa tôi: “Tặng cô ấy đi.”
Tôi ôm bó hoa tiến đến trước mặt Bạch Khiết, lúc này cô ấy biết tôi và Vũ Hàn lừa mình, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì, ánh mắt có chút giận dữ. Tôi tặng hoa cho cô ấy: “Chị Bạch, chúc mừng sinh nhật!”