Mạc Hoài Nhân chỉ vào vị trí nước Nga trên tấm bản đồ thế giới treo trên tường. Chết tiệt, còn mật hiệu này nọ, không phải bình thường đâu…
Người kia lắc đầu: “Hôm nay mấy vị đến muộn, hàng nhập khẩu hết rồi.”
Mạc Hoài Nhân vừa nghe không có hàng nước ngoài thì nổi giận: “Làm trò gì vậy? Đến muộn? Chưa đến mười giờ đêm mà đã muộn?”
“Có mấy em sinh viên mới đến, cũng được lắm.” Anh chàng đứng quầy vội giới thiệu.
“Được đến mức nào? Không phải vì hàng nhập khẩu thì ai đến đây chứ?” Mạc Hoài Nhân thất vọng, quay người định đi.
Anh chàng kia vội vàng lấy ra mấy tấm ảnh người đẹp ăn mặc hở hang khêu gợi cho bọn tôi chọn: “Đây vẫn còn, đảm bảo không làm các vị thất vọng!”
Hoàng Kiến Nhân tiến lại: “Thật ra… không cần nhập khẩu cũng được, mấy em này cũng được mà.”
Mạc Hoài Nhân quay lại: “Thôi, thôi! Chúng ta đến quán b, ở đó có cả đống!”
Anh chàng đứng quầy lại nói: “Giá ở đó chưa chắc đã thấp hơn chỗ chúng tôi phải không?”
Lần này Mạc Hoài Nhân đã hết hứng: “Vậy cũng được, không phải bảo có mấy sinh viên trong trắng sao? Thật không đấy? Trong trắng đến mức nào?”
Hai người đứng quầy vội giở ra một tấm áp phích, trên đó có hình mấy cô nữ sinh mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, Mạc Hoài Nhân hai mắt sáng lên: “Nhật Bản à, cũng được đấy.”
“Ừm… không phải Nhật…”
“Được rồi được rồi, không nói nhiều nữa, cho ba em!”
Hai nhân viên đứng quầy nói: “Được, sau khi thanh toán, xin hãy đứng đợi ở cửa tiệm cắt tóc.”
Tôi vội giành trả tiền, nhưng Mạc Hoài Nhân cười nói: “Lần này để anh, lần sau nhất định anh không khách khí!”
Giành qua giành lại mấy lượt, tôi không lại được với hai tên đó, chúng trả tiền, ra khỏi con đường nhỏ, Mạc Hoài Nhân nói với chúng tôi về cửa hàng cắt tóc trá hình này: “Khách hàng ra vào chỉ có một con đường, thỏ khôn có ba hang, đám người kinh doanh ngành này sao có thể chỉ có một đường chạy cơ chứ? Ít nhất phải có bảy tám ngã, cảnh sát muốn bắt hết, khó lắm! Vả lại, bề ngoài bọn chúng làm cửa hàng ăn, những gì chúng hỏi chẳng liên quan gì đến chuyện chính cả. Trên đầu thì lắp đầy máy quay, muốn thanh trừ tụ điểm này trừ phi dùng bom nguyên tử làm nổ tung hết…”
“Trưởng ban Mạc đúng là học rộng hiểu nhiều…”
“Quá khen, quá khen…”
“Trưởng ban Hoàng, tại sao vợ anh lại không quản thế?” Tôi hỏi Hoàng Kiến Nhân.
“Con đàn bà đáng chết đó, trước khi tôi quen biết trưởng ban Mạc, lần nào về nhà muộn là cô ta bắt đầu hạch hỏi có phải đi làm trò quỷ không! Ngày nào cũng hỏi, tôi mà không làm thật thì có lỗi với cô ta quá! Giờ tình cảm rất tốt, tôi ra ngoài làm trò, khi về có chút áy náy, lại càng tốt với cô ta, hai chúng tôi có thể lấy giấy chứng nhận vợ chồng kiểu mẫu của tiểu khu rồi ấy chứ!”
Tôi vỗ tay: “Quả nhiên rất cừ! À đúng rồi trưởng ban Mạc, tôi và anh Đàm Đào Sênh trước đây cũng có chút hiểu nhầm, vẫn muốn gặp mặt nói cho rõ, nhưng sao không thấy anh ấy nhỉ?” Tôi thăm dò hỏi han xem tên cầm thú Đàm Đào Sênh đi đâu rồi.
“Hắn ấy hả, giờ là người được phó tổng giám Tào trọng dụng rồi, ngày nào cũng có công tác phí, giờ tiêu dao lắm rồi!”
Chúng tôi ra khỏi tiệm cắt tóc thì đã có ba cô gái đang đợi. Nhìn chỉ mười tám mười chín tuổi, ăn mặc bình thường, chẳng thấy có gì khác sinh viên cả.
Ở Cánh cổng thiên đường tôi đã quen với việc này rồi, tiến lại chào một câu, vào xe ngồi, ôm một cô. Mạc Hoài Nhân tiếp tục lái xe: “Trước tiên phải đi uống rượu hát hò rồi mới đến hưởng thụ chứ!”
Điều không ngờ là Mạc Hoài Nhân lại đưa tôi đến nơi cũ: Cánh cổng thiên đường. Nhớ hồi xưa hay nói thường xuyên đưa gái đến những nơi thế này mới là cuộc sống. Giờ tôi đã được coi là bước một bước tới hạnh phúc chưa?
Đúng lúc đó thì nhận được tin nhắn của Sa Chức: “Khó quên những giây phút tiêu hồn, bao giờ chàng mới lại đến?”
Tôi không trả lời, không biết phải trả lời thế nào. Giờ cô ấy muốn gặp tôi, nhưng tôi… còn phải đối phó với hai tên lão yêu này.
Chơi đổ xúc xắc với mấy cô nữ sinh trong gian phòng bao Cupid, cô gái phục vụ tôi cũng khá xinh, không mang vẻ phong trần, tôi có hứng thú với cô ấy: “Em rất xinh!”
“Anh cũng rất đẹp trai mà.” Cô ấy đáp lại.
“Em thật sự là… sinh viên?” Tôi hỏi.
“Em học chuyên ngành biểu diễn Học viện điện ảnh.” Cô ấy tự cười mình: “Chắc chắn anh sẽ thấy lạ tại sao em lại làm việc này?”
Tôi nhận ra cô ấy có đôi mắt phượng có thể điên đảo chúng sinh. Khi cô ấy nói ánh mắt mơ màng, như đang mê hoặc lại giống như dốc bầu tâm sự - nói chung là rất phức tạp, khiến người khác hỗn loạn.
“Anh có biết học phí một năm của em là bao nhiêu không?”
“Tôi nghe nói học phí môn kịch Trung Quốc mười ba vạn tệ.” Tôi nói.
“Trường em không đắt như thế, chỉ bằng một nửa của họ, nhưng học phí như thế đã khiến rất nhiều người phải còng lưng vì muốn có tương lai tươi sáng rồi.” Cô ấy say rồi à? Nụ cười mơ màng đó thật khiến người ta phải say đắm, đôi mắt phượng kia thật biết nhiếp hồn đoạt phách.
“Nào, đổ xúc xắc đi! Nếu anh thua thì uống cạn mấy chai bia trên bàn! Nếu em thua thì nhảy thoát y!” Cô ấy bỗng kêu lên, rồi phả khói thuốc vào mặt tôi, nhắm hờ hai mắt nhìn tôi.
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Kiến Nhân nghe thấy cô ấy kêu lên thì đều sán lại: “Ân Nhiên, lên đi!”
Tôi cứ từ chối suốt, tôi không muốn cô ấy cởi bỏ quần áo ở đây. Ra ngoài cùng mấy tay này tôi chỉ muốn chơi một chút, tôi uống hết chỗ bia này cùng lắm là nôn ra, nhưng tôi không muốn cô gái xinh đẹp này cởi quần áo nhảy trước mặt mọi người. Là thương hoa tiếc ngọc sao? Chỉ là không muốn cô ấy mất mặt mà thôi.
Nhưng cô ấy đã bắt đầu lắc xúc xắc trước: “Anh đổ đi!”
Thôi được rồi, tôi giả vờ thua là được. Lắc vài cái mở ra xem sao, năm viên xúc xắc một con một cũng không có. Tôi kêu bừa: “Sáu số một!”
Cô ấy hét: “Bảy số một.”
Tôi không quan tâm mở ra, dù sao chắc chắn là thua, nếu tôi muốn thắng thì cô ấy phải được năm một. Ai ngờ… thế giới này lại kỳ diệu như thế, tôi cứ muốn thua mà… cô ấy có năm một thật, theo quy tắc của chúng tôi, một người đổ được năm số một thì tính là sáu. ..
Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân hét ầm ỹ lên: “Cởi! Cởi! Cởi!”
Cô ấy không nói gì, lập tức nguẩy mông đi kiểu người mẫu ra giữa phòng, “soạt” một tiếng cởi áo ngoài, tay định kéo nốt chiếc áo phông. Tôi lao tới giữ lại, cô ấy lạnh lùng hỏi: “Tại sao cố ý muốn thua em?”
“Anh không có ý… chỉ là hét bừa thôi…”
“Không muốn thấy em nhảy sao?”
“Muốn xem nhưng là mặc quần áo nhảy!”
Hoàng Kiến Nhân, Mạc Hoài Nhân kêu lên: “Làm gì thế, sao không cho em ấy cởi! Tiếp đi, tiếp đi!”
Tôi quay lại cười với hai tên kia: “Tôi muốn… giờ muốn… việc đó.”
“Ồ… hiểu, hiểu rồi! Thế cậu đi đi! Có cần tôi đặt phòng cho không?” Hoàng Kiến Nhân đứng dậy.
“Không cần, không cần!”
Tôi lập tức nhặt áo cô ấy lên, kéo cô ấy ra ngoài. Ai ngờ ở đó Sa Chức đang khoanh tay dựa vào tường nhìn tôi…
Ở hai bên, có ba tên trai bao già dặn đang vây lấy cô ấy. Tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đẩy một tên trước mặt Sa Chức ra: “Sa Chức, em ở đây à?”
Tên bị tôi đẩy ra túm lấy cổ áo tôi: “Lại là thằng nhãi này, lại muốn cướp mối làm ăn hả?” Nói rồi hắn ta đẩy tôi ra.
Tôi tập trung vào Sa Chức, không ngờ hắn lại đẩy mạnh như vậy, trọng tâm không vững, loạng choạng mấy bước về sau đập phải cửa phòng Cupid. Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân thấy có rắc rối, quay mặt đi làm như không thấy, tiếp tục uống rượu.
“Đánh, đánh nó đi!” Ba tên trai bao xông tới đánh tôi.
Tôi còn chưa đứng dậy thì bị ăn mấy cú đá, tóm bừa một cái chân kéo một cái khiến hắn ngã ra sàn. Nhân lúc hai tên kia sợ đá nhầm thì tôi nhanh chóng đứng dậy đánh…
Ba tên này có thằng nào là đối thủ của tôi được chứ? Chỉ vài hiệp là bọn chúng nằm hết ra sàn. Nhưng khi tôi quay người đi thì một tên cầm lấy chai bia trên bàn đập xuống đầu tôi. Tôi không ngờ hắn lại đánh tôi, nhưng khi cái chai chưa kịp đập tới thì cô gái mắt phượng kia đã đập chai bia lên mặt tên kia, cũng may chưa nở hoa…
Tôi quay lại đá ngã thằng đó…
Ba tên trai bao ảo não rời khỏi phòng Cupid, tôi nói với cô gái mắt phượng: “Cảm ơn!”
Cô ấy lạnh lùng nhìn tôi: “Vừa rồi anh giúp em, giờ em trả nợ anh, chúng ta không ai nợ ai.”
Sa Chức đứng dựa tường xem náo nhiệt, lúc này đi vào: “Chồng tung vợ hứng, nhịp nhàng quá nhỉ?” ngữ khí và ánh mắt đầy ghen tức.
“Sa Chức, em làm gì thế?” Thấy Sa Chức tôi vừa mừng vừa lo.
“Có cô gái xinh đẹp chói lòa thế này là quên em luôn?” Tôi hiểu rồi, cô ấy ghen, Sa Chức đang ghen.
Tôi kéo cô ấy ra ngoài bên cạnh tấm biển “Cánh cổng thiên đường”. Cô gái này đang ghen. Làn gió nhẹ thổi đến hòa cùng mùi hương trên người cô ấy tựa hương hoa lan phảng phất.
“Khi anh vừa đến thì có cảm giác rất gần với em.” Tôi phấn khích nói.
“Đúng thế, rất gần. Aiz, ở nhà buồn chết, ra đây xem các anh đánh nhau vì mình thật vui.” Cô ấy ung dung nói.
Nghe câu nói đó là tôi giận, ý tứ ẩn đằng sau không phải là: “Nhìn bọn ngu ngốc các anh đánh nhau vì tiền của em thật ngu xuẩn” sao?
“Sa Chức, ý em là gì?” Vừa rồi khi đánh nhau với bọn trai bao, đúng là chúng cảm thấy tôi thường xuyên cướp bát cơm của chúng, trước đây chúng đã thấy tôi chướng mắt, nhưng tôi cứ cảm giác là Sa Chức cho chúng tiền để đánh tôi.
“Ý gì là ý gì? Nhìn thấy đàn ông ghen tuông vì mình, em thật sự rất rất vui!” Nhìn vẻ mặt Sa Chức vô cùng quen thuộc, trong lòng lại nhói đau. Dáng vẻ khinh người đó không phải chuyên của Lý Bình Nhi sao? Sao phụ nữ trên thế giới này ai cũng biết dùng vậy?
Tôi nhẫn nhịn nói: “Sa Chức, cảm ơn em cho anh vay ba mươi nghìn đô và mua quần áo, sáng mai anh trả cho em.”