“Ân Nhiên, anh tưởng lãnh đạo cấp cao chúng tôi đều ngốc hết sao? Lẽ nào chỉ dựa vào lời nói của mấy nhân viên quèn mà có thể tuỳ tiện đuổi nhân viên khác sao? Chắc chắn anh không ngờ, trước khi chúng ta chuyển về đây, phòng thay đồ của đồng nghiệp nữ là phòng tài vụ của công ty trước. Họ đã lắp một cái máy quay ở góc bên trái cửa ra vào. Khi chúng tôi chuyển đến đã tiện thể dùng nó, chúng tôi lấy tư liệu trong thời gian vừa qua từ đó. Từ khi kho các anh chuyển về đây thì có một người mặc quần bộ đội thường xuyên nấp ở góc trái cửa ra vào để nhìn trộm, còn thường xuyên vào phòng thay đồ khi không có người.”
“Cái này... lẽ nào cô nhìn thấy mặt tôi?”
“Không.”
“Đã không nhìn được thì sao lại dám chắc là tôi?”
“Độ phân giải của máy quay vốn rất kém, hơn nữa điều chỉnh góc máy cũng không tốt, chỉ quay được nửa người dưới, nên thấy rõ là chiếc quần bộ đội của anh.”
Mẹ kiếp... Chiếc quần bộ đội thời thượng lại khiến tôi over.
“Sức hấp dẫn của Bạch Khiết với anh cũng lớn thật, lần nào cũng là cô ấy vào rồi anh mới nhìn trộm. Hơn nữa anh cũng chưa từng nhìn người khác. Còn nội y thì càng chuẩn hơn, đồng nghiệp nữ khác anh chỉ lấy mỗi người một cái, nhưng của Bạch Khiết thì có cái nào là anh đều không bỏ qua.”
Trong Ức Vạn tầng làm việc nào cũng có phòng thay đồ để các đồng nghiệp nữ tan làm không phải mặc bộ đồng phục vừa ngắn vừa nửa trong suốt đi trên đường. Nhân viên nữ trong công ty đã quen để vài bộ quần áo trong tủ của mình, đương nhiên có cả nội y nữa.
“Tôi không làm! Tôi thật sự không làm!” Giá hoạ, nhất định là bọn chúng giá hoạ cho tôi!
Bạch Khiết hận tôi như thế, thì ra là vậy, sao cô ấy có thể chấp nhận việc đứa em trai mình nhận lại nhìn trộm thân thể của mình.
“Nếu có thời gian, cùng tôi đến phòng giám sát xem tư liệu là sẽ rõ ngay thôi. Ở công ty mặc quần bộ đội, thường xuyên ra vào khu chứa đồ, có lẽ chẳng còn ai khác đúng không? Hơn nữa nhân viên nam ở công ty toàn mặc đồng phục, có ai mặc quần bộ đội đâu?”
“Nếu tôi nói họ đổ oan cho tôi, cô có tin không?”
“Đổ oan? Chứng cứ đâu? Lần đó tôi đuổi anh có đầy đủ chứng cứ, không chỉ có nhân chứng vật chứng...”
Tôi nghẹn lời, hoàn toàn nghẹn lời...
“Anh muốn tôi xin lỗi, tôi xin lỗi thế nào? Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà phải xin lỗi anh?” Lâm Tịch nói đúng, nhân chứng, vật chứng đều có đủ, cô ta xin lỗi tôi cái gì chứ? “Tôi biết anh và mấy người Mạc Hoài Nhân không hoà thuận, anh bảo họ đổ oan cho anh, nhưng anh có chứng cứ không?”
Bọn khốn nạn, không chỉ khiến tôi mất việc mà còn hạ thấp nhân phẩm của tôi xuống mức thấp nhất. Bạch Khiết cũng vì thế mà hiểu lầm tôi, lần này quay lại tôi không thể kích động nữa, tôi chỉ có thể từ từ nghĩ cách tránh sự đả kích của chúng, rồi tìm cơ hội phản kích. Cứ thua như thế thật không đáng!
“Khi nào anh đi làm?”
“Có tính ba tháng trước là thời gian thử việc không?”
Cô ta nhìn tôi khó tin mấy giây, nói: “Ngày mai đi làm, không tính thời gian thử việc.” Đùa tôi à...
Thấy cô ta đứng dậy, cầm túi sách lên, kéo thẳng lại quần áo, tôi vội nói: “Nhiều món thế này còn chưa ăn hết...”
“Anh gói về đi, hy vọng sau này đừng chọc giận tôi nữa!”
Hừ... là tự cô cáu kỉnh chứ liên quan gì đến tôi.
Sau khi Lâm Tịch đi, tôi nhìn cả bàn đầy thức ăn nghĩ bụng, cô ta không phải thần kinh có vấn đề thì là có vấn đề về thần kinh... Gọi nhiều thế này mà không ăn, lại đắt như thế, không ăn thì quá phí. Tôi ngồi ăn ngấu nghiến...
Chai rượu Đỗ Khang trên bàn khiến tôi nhớ đến bài Đoàn Ca Hành của Tào Tháo: Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà? Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang...
Tôi đang cảm khái thì cửa Phi Phụng Các mở ra, một cô gái thời thượng mặc chiếc váy trắng thướt tha bước vào, bước đến bên tôi không hề khách khí cầm chai rượu rót cho mình một cốc rồi uống.
Tôi nhìn một lúc lâu thì mới thấy bóng dáng và quầng sáng quanh người cô ta hợp lại làm một, miễn cưỡng nhận ra Sa Chức: “Sao... sao cô lại biết... tôi ở đây? Ồ... ngại quá, tôi quên mất, vừa rồi... cô gọi à?”
“Anh đang làm gì vậy?”
“Uống rượu chứ làm gì? Tâm trạng... không vui!”
“Anh nghỉ việc rồi?”
“Cô đã biết rồi thì sao phải đến hỏi tôi làm gì?” Nhất định là cô ta đã đi hỏi nhân viên trong “Cánh cổng thiên đường”.
Rượu là thứ rất tốt... có thể giúp người ta quên đi phiền não, cũng có thể khiến người ta mơ màng ảo tưởng, rượu cũng như thuốc phiện, khiến người ta phải say mê.
Sa Chức dìu tôi lên chiếc xe thể thao đỏ của mình, tôi muốn nhìn thật rõ chiếc xe chỉ có thể lái trong mơ nhưng trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Xe chầm chậm chuyển động, những làn gió nhẹ thổi qua, âm nhạc êm tai, mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể Sa Chức. “Tôi hút thuốc được không?” Tôi hỏi.
Cô ấy không trả lời, coi như chấp nhận, tôi châm thuốc, nhắm mắt lại, xe thơm người đẹp, mọi thứ thật tuyệt...
Sa Chức không nói gì, tôi cũng không dám chủ động nói chuyện. Tôi sợ cô ấy sẽ dừng lại bảo tôi xuống xe... Vẻ đẹp của Sa Chức cho tôi một cảm giác đặc biệt, tôi đã không muốn từ chối từ lâu, nhưng tôi sợ nhìn thấy sự tự ti của mình, tôi không dám đối diện với khoảng cách thân phận giữa hai chúng tôi.
Dòng Bình Giang chia thành phố Hồ Bình làm hai, trong thành phố có tất cả mười ba cây cầu nối liền Giang Bắc và Giang Nam. Sa Chức đưa tôi đến bên đình nhìn ra sông cạnh cây cầu trên con đường ven sông, tôi không biết là cây cầu thứ mấy, mọi thứ tôi nhìn thấy đều rất mơ hồ.
Con đường ven sông này vô cùng sạch sẽ, thẳng tắp, đèn đường chỉnh tề, mặt sông phản chiếu ánh đèn trên toà nhà cao tầng phía đối diện, tôi nghĩ đến hoa dưới nước, trăng trong kính...
Sa Chức đi vào đình, ngồi xuống chiếc ghế dài tựa vào lan can, mái tóc buông chạm vai, tôi xuống xe, nhưng hai chân lại không nghe lời tôi, bước đi loạng choạng không vững.
“Ân Nhiên, trong xe có bia, mang ra đây đi.”
Tôi quay lại, lấy ra một két bia... Sa Chức ngay từ đầu đã muốn tìm tôi uống cùng sao?
Ngồi chỗ đối diện cách cô ấy rất xa, cô ấy khóc, dưới ánh trăng bàng bạc, làn gió trong lành thổi bay mái tóc cô ấy, hai khoé mắt trào ra hai hàng nước mắt, những giọt nước mắt đẹp nhất, gợi cảm nhất, không khoa trương, không cầu xin sự thương hại.
Tôi không muốn nói gì cả, không muốn hỏi cô ấy tại sao lại khóc, tôi không muốn biết, không muốn biết điều gì cả. Tôi chỉ muốn lặng yên như thế nhìn cô ấy, thưởng thức vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở. Con người ai cũng thích nhìn những thứ đẹp đẽ, những gì quá đẹp được mọi người gọi là tác phẩm nghệ thuật, Sa Chức chính là một tác phẩm nghệ thuật.
Quệt nước mắt, cô ấy uống hết lon này đến lon khác... một lon, hai lon, ba lon...
Gió lạnh thổi qua, tôi dần tỉnh táo được một chút, thấy cô ấy uống vui vẻ như vậy tôi cũng lấy một lon, đang định mở thì cô ấy ném cho tôi lon khác: “Mở lon này đi!”
Tôi không biết có âm mưu, bật lon Sa Chức vừa ném sang, ai ngờ cô ấy đã lén lắc lon bia đó, phụt một tiếng bia bắn ra ướt hết mặt tôi. Cô ấy bật cười, tiến lại ngồi bên cạnh lấy giấy ăn lau cho tôi.
Mặt tôi và cô ấy rất gần nhau, lần này tôi phạm tội rồi, tôi ôm chầm lấy cô ấy mà hôn điên cuồng. Đôi môi nóng bỏng của cô ấy, sự dịu dàng của cô ấy... Lúc này đây cả thế giới này chẳng liên quan đến tôi...
Tay tôi đã luồn vào trong áo cô ấy, một chiếc xe con chạy qua, đèn pha chiếu thẳng tới, tôi và Sa Chức cùng lúc dừng lại...
“Về nhà!” Cô ấy cài lại áo, nói.
Sa Chức sống trong Hoa viên Anh Luân, tôi nhớ là Lâm ma nữ cũng sống ở đây, nhưng Hoa viên Anh Luân của Lâm ma nữ ở khu mới Tiểu Phố. Nhưng cũng giống nhau cả thôi, đều là nhãn hiệu bất động sản nổi tiếng, đều là nơi ở của nhà giàu.
Sa Chức dừng xe, tôi xuống xe cười với cô ấy: “Sa Chức, cô sống ở đây à?”
Cô ấy gật đầu.
“Cô về nhà rồi, vậy tôi... tôi cũng về đây.”
“Cái gì? Tại sao lại về?” Cô ấy nghi hoặc nhìn tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc như không hiểu tôi nói gì.
“Cô về đến nhà rồi, vậy tôi cũng về nhà!”
“Nhưng tất cả đàn ông đưa tôi về đến cửa đều hỏi Sa Chức, anh lên nhà em một lát được không? Họ lấy đủ mọi cớ để vào nhà tôi ngồi một lát. Nhưng tôi chưa từng cho ai lên cả. Còn anh... thế này đi, tôi mời anh cốc cà phê!” Sa Chức nghiêng đầu cười khiến tôi lạnh gáy. Căn bản không có dũng khí để từ chối, thế là tôi theo cô ấy lên nhà.
Nhà cô ấy rất rộng, không thua kém gì nhà của Lâm ma nữ, trang trí vô cùng xa xỉ, trong phòng khách là bộ sô pha bằng da rất to, chiếc bàn trà rất rộng, đối diện với bộ sô pha là chiếc ti vi màn hình rộng siêu mỏng và một dàn âm thanh màu vàng kim. Phía sau ti vi và dàn âm thanh là bức tường được ghép từ đá trắng Đại Lý, trên trần treo một chiếc đèn chùm pha lê. Thì ra trên thế giới này nhiều người thượng đẳng đến thế... Giống như ở nhà Lâm ma nữ, tôi bắt đầu có cảm giác tự ti, cúi xuống nhìn chiếc tất rách lộ ra trong đôi dép lê.
“Nhà tôi có máy pha cà phê, anh đợi một lát, để tôi cho anh nếm thử cà phê Lam Sơn chính gốc!” Không biết cô ấy đang vui cái gì, lúc quay đi còn mở nhạc.
Tôi cảm thấy mọi thứ trước mặt mình là một giấc mơ, giấc mơ không gì đẹp bằng.
Từ sau khi bước vào nhà cô ấy, trong lòng tôi bắt đầu dâng lên cảm giác tự ti, đột nhiên tôi nhớ ra mình chỉ là một tay bảo vệ mới nghỉ việc, chuẩn bị bước lên tầm cao mới, mặc quần bộ đội, áo may ô đen làm nhân viên khuân vác. Nhớ ra tôi là một người đàn ông đang vật lộn dưới tầng đáy xã hội, nhớ ra trong túi tôi có mười lăm đồng tiêu vặt hàng ngày, nhớ ra cái ổ chó của tôi, nghĩ đến việc sau khi tôi đi cô ấy sẽ dùng khăn lau chỗ tôi vừa ngồi, nghĩ đến đôi dép tôi đang đi có lẽ cô ấy sẽ vứt vào thùng rác ngay sau khi tôi ra khỏi đây...
Xem ra tôi không có cả tư cách làm bạn với cô ấy.
Từ khi nào mà tôi lại tự ti như thế? Bắt đầu từ khi Mẫu Đơn phản bội tôi chạy theo ông chủ có tiền, từ khi chuyển xuống ở dưới tầng hầm, từ khi Lý Bình Nhi chửi tôi không có tiền, từ khi Lâm ma nữ cứ mở mồm là chửi tôi người hạ đẳng...
Khi Sa Chức bưng cà phê ra, tôi đã quyết định, trong lòng chua xót: “Tôi phải đi rồi, ngày mai còn đi làm nữa.” Nói rồi tôi đứng dậy chuẩn bị thay giày.
“Không phải anh nghỉ việc rồi sao?” Dường như cô ấy rất tò mò về tôi.
“Tôi... tìm được việc mới rồi, tốt hơn làm bảo vệ một chút...”
“Sao không ngồi lại?” Cô ấy ngạc nhiên, “Anh thật sự không muốn ở lại sao? Cà phê tôi pha ngon lắm!” Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt quyến rũ.
“Thôi.” Tôi vẫn đang nghĩ bảo vệ và nhân viên khuân vác bên nào tốt hơn, lát nữa khi cô ấy lau sôpha, chắc chắn sẽ bị cô ấy lau cho không còn chút lòng tự tôn nào nữa...
Tôi thay giày, nhân lúc cô ấy không chú ý cúi xuống ngửi đôi dép vừa đi, không có mùi lạ, nhưng tôi vẫn nghĩ đến việc cô ấy sẽ vứt đôi dép này đi.
“Đợi đã! Uống xong cốc cà phê rồi về, anh còn chưa tỉnh rượu.”
Đợi tôi đứng ở cửa uống hết cốc cà phê, cô ấy đưa tôi tờ chi phiếu: “Anh gọi taxi mà về.”
Tôi không nhận, dù trong túi tôi chỉ có mười lăm tệ, không đủ để ngồi taxi về: “Không cần, tôi có tiền... Có thể tặng tôi đôi dép này không?”
Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi cầm đôi dép lê đi, đứng ở cửa tiễn tôi, trư