“Ý cậu là gì? Cậu muốn nói tôi và trưởng ban Mạc hãm hại cậu? Nói bừa!” Ông ta lấy một tập tài liệu ném vào mặt tôi. Cảm giác bị sỉ nhục, tôi nắm chặt tay, cúi đầu nhìn đống giấy tờ bay lả tả, tôi từ từ ngẩng lên giận dữ nhìn ông ta, tôi nghiến chặt răng, rất muốn đánh ông ta một trận.
“Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn không nhặt lên?!” Ông ta lại ném thêm một tập nữa.
Tôi chầm chậm tiến lại gần ông ta: “Hét cái gì mà hét?!” Từ bên ngoài có tiếng phụ nữ, là Lâm ma nữ.
Phó tổng giám Tào vội vàng đứng dậy: “Lâm tổng giám, việc nội y của nhân viên nữ trong phòng thay đồ bị mất trộm lâu nay khiến nhân viên trong lòng bất an, tôi và trưởng ban Mạc đã tìm hiểu rất lâu, tốn không ít thời gian, cuối cùng đã bắt được hung thủ!” Lão khốn kiếp này, lại còn nói như đinh đóng cột như thế.
“Ân Nhiên? Tôi cũng nghĩ là loại người này làm.” Lâm ma nữ nhìn tôi. Tôi từ bỏ ý định tẩn cho lão Tào kia một trận, đánh lão ta tôi còn bị tống vào tù, cũng may tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Phó tổng giám Tào, anh điều tra chuyện này cho rõ, nếu đúng như vậy, viết báo cáo tôi ký rồi gửi lên tổng bộ.” Lâm ma nữ coi tôi là loại hạ lưu không xứng chạm vào người của cô ta. Chuyện đêm đó cô ta coi như bị sỉ nhục, tôi tin cô ta không phải loại người lấy việc công trả thù riêng. Nhưng chiếc cân tiểu ly của cô ta khó tránh khỏi việc nghiêng nhiều hơn về phía đồng loại.
Thế giới này vốn không có đường, con người đi nhiều rồi mới thành đường. Câu nói của tiền bối Lỗ Tấn đúng là kinh điển. Một câu nói dối, một người nói là giả, nhưng nhiều người nói lại thành thật. Đàm Đào Sênh và Mạc Hoài Nhân, và cả người quản kho tôi đã truyền lại kiến thức về quản kho cùng đổi trắng thay đen, tôi khó lòng tránh khỏi tai kiếp.
Khi họ ngồi viết báo cáo về việc tôi lấy trộm nội y, tôi căm phẫn sập cửa đi ra, chạy về phòng thu dọn quần áo, đợi mai có thông báo đuổi việc là vừa. Vẫn không gọi được cho Lý Bình Nhi, tôi nghĩ tôi sắp điên rồi, uống liền bốn chai Nhị Oa Đầu, tôi say như chết…
Quyết định phạt do Lâm ma nữ đích thân tuyên bố. Cô ta gọi tôi lên văn phòng. Cây ngay không sợ chết đứng, không làm chuyện vô sỉ đó, tôi có thể nhìn thẳng vào cô ta lúc đọc quyết định: “Công ty trước nay luôn thưởng phạt phân minh. Anh đã từng lập công, công ty sẽ không quên, sự việc anh gây ra có thể xóa bỏ, lấy công bù tội. Từ mai, xóa bỏ chức trưởng quản kho của anh, Hoàng Kiến Nhân tố cáo anh có công, làm trưởng quản kho. Lương anh tạm thời không thay đổi, không tuyên bố ra ngoài, giữ thể diện cho anh. Công ty làm vậy là nhân từ với anh rồi chứ?”
Cái lợi khi làm trưởng quản kho là ít việc, nhiều tiền, còn có hai thủ hạ để sai bảo. Hoàng Kiến Nhân chính là một trong hai thủ hạ của tôi. Mọi nghiệp vụ lớn nhỏ trong kho đều là tôi tận tình chỉ bảo hắn ta, nếu không thì hắn ta có thể trèo lên nhanh thế không? Tôi tự cười mình thật ngu ngốc, ngây thơ dạy đồ đệ để rồi khiến bản thân chết đói.
Bọn Hoàng Kiến Nhân và Mạc Hoài Nhân chơi tôi vố này có lẽ muốn nhổ cái gai trong mắt là tôi đi. Ân Nhiên tôi rốt cuộc cũng chỉ là một anh quản kho nhỏ bé, có đáng để phó tổng giám, trưởng ban cùng đối phó không?
“Nét mặt anh thế là sao? Không phục?!” Lâm ma nữ quát tôi, nhưng nét mặt cô ta càng khiến tôi muốn nôn.
“Tôi không phục đấy! Tôi không lấy trộm nội y! Tôi không làm được những việc biến thái như thế! Lâm tổng giám, cô thông minh như thế lẽ nào không thấy là mấy tên đầu dơi mặt chuột đó hùa vào chơi tôi sao?”
“Anh hét lên cái gì?! Anh không làm được mấy chuyện biến thái như thế? Còn việc anh làm với tôi thì sao?” Cô ta đứng dậy hầm hầm nhìn tôi.
“Chuyện tối hôm đó không phải hoàn toàn do tôi. Vì tôi không cưỡng bức cô, là tự cô uống say rồi trèo lên người tôi!”
“Tôi đê tiện như vậy sao? Tự tôi trèo lên người anh? Loại người hạ đẳng như anh mà tôi tự trèo lên người anh?!”
Cái con người cứ mở mồm là chửi người khác hạ đẳng khiến tôi nộ hỏa xung thiên, không suy nghĩ gì chửi luôn: “Đồ đàn bà thối tha! Ông mày nhịn lâu rồi đấy!”
Cô ta sững người, nhìn tôi với ánh mắt không tin nổi. Tôi càng nghĩ càng tức, vốn là những tội danh không đáng có, mọi cái ức chế dồn nén nhiều ngày nay bỗng chốc bùng phát: “Đồ đàn bà thối tha! Cô có thể kiện tôi cưỡng bức! Cũng có thể đuổi việc tôi! Đừng có làm như mình là tiên nữ thoát tục! Thật ra trong mắt tôi, cô không bằng mấy đứa gái bao! Ít nhất thì họ thành thực hơn cô! Nếu cô không phải phụ nữ thì tôi đây thật sự muốn tẩn cho cô một trận!”
Xả xong tôi thấy toàn thân sảng khoái, đám mây đen tích tụ bao ngày nay biến sạch, thay vào đó là sự tĩnh lặng trước cơn giông tố. Trong công ty có nhiều người chèn ép tôi như thế, hôm nay không đi thì ngày mai tôi cũng không yên tâm được. Tôi không thể đổi đời được rồi, muốn mặt dày mày dạn ở lại cũng chẳng có chỗ dựa. Bao nhiêu tháng nay gần như chẳng đêm nào ngủ yên, ngày nào cũng sợ bị đuổi, có phải mọi công việc làm thuê làm mướn đều khiến người ta sống không được yên thế này?
Lâm ma nữ trừng mắt, mặt tím tái lại, ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở. Tôi chẳng có gì để nói, cũng không thích cãi nhau, bèn quay người bỏ đi.
Quay về căn hầm, chui vào chăn lăn lộn mãi cũng không ngủ được, xem ra phải đi mua thuốc an thần thôi. Thuốc an thần khó mua nhưng rượu thì dễ, đi loanh quanh hai tiếng mà không nghĩ được mua rượu gì. Đi mãi, đi mãi cuối cùng đến con đường phồn hoa dưới nhà của Lý Bình Nhi. Tôi ngồi trong quán ăn ven đường, gọi món và hai chai rượu trắng.
Uống hết một chai thì trời đã tối, đám người ồn ào bỗng nhiên trở nên xa vời, âm thanh cũng mơ hồ, ánh đèn nhạt nhòa thành một mảng, hình như tôi say rồi…
Một chiếc xe con bấm còi điên cuồng, người đi trên đường vội vàng tránh. Cái xe này phóng trên đường hệt như trong phim, bọn tay sai của quan lớn cưỡi ngựa đi nghênh ngang không cần biết trên đường có ai. Trước khi đến thành phố phồn hoa ở phương Nam này, tôi từng nghe nói người giàu của thành phố này đứng đầu Trung Quốc, một số tờ báo lá cải còn lập ra bảng xếp hạng những thành phố nhiều đại gia nhất. Thành phố có tốc độ phát triển trong top ba toàn quốc này có đến hàng nghìn người có gia tài hàng trăm triệu tệ.
Đến đây được mấy tháng, tôi nhận ra sức mạnh của tiền bạc, cảnh sát giao thông sẽ không động đến những chiếc Cadillac vượt đèn đỏ hay đi ngược chiều, đi BMW X5 hoặc Volvo giá trị hàng triệu tệ có thể tùy ý đi vào đường đi bộ, cảnh sát sẽ coi như không nhìn thấy. Lái xe đua đâm chết người có thể dùng năm vạn đề dàn xếp ổn thỏa. Vì thế những con kiến nhỏ bé sống cùng người khác trên cái thế giới này thấy những chiếc xe hào hoa là phải tránh thật xa, một cái mạng năm vạn, có đáng không?
Có tin đồn rằng, một đại gia hào hoa lái xe đua vào đường đi bộ đông đúc đâm một sinh viên bay xa năm mét. Anh ta thấy cậu sinh viên nằm trong vũng máu ấy vẫn còn sức giãy giụa, sợ cậu ta không chết sẽ mất nhiều tiền viện phí hơn, bèn độc ác đạp ga đâm cậu ấy một lần nữa. Cậu sinh viên chết tươi dưới bánh xe của anh ta. Năm vạn là có thể xong việc. Đương nhiên đó chỉ là tin đồn, chưa chắc là thật. Nhưng những lời đồn như thế lan truyền cũng cho thấy được sự ngông cuồng của những kẻ có tiền. Mẹ kiếp, nếu có tiền, tôi sẽ lái xe tăng ra đường chơi. Thấy mấy cái xe đùa với mạng người trên đường tôi sẽ chẹt cho nát cả người lẫn xe! Rồi một đồng tôi cũng không chi, tất cả cùng kiện tới kiện lui mãi không đâu vào đâu.
Không nói chuyện xa xôi thế nữa, lại nói chiếc xe con bấm còi điên cuồng kia, sau khi ra khỏi đám người thì phanh két một cái, cửa ghế phụ lái mở ra, một cặp chân dài bước ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Lý Bình Nhi? Tôi không hoa mắt, là Lý Bình Nhi, cô ấy gửi tới người ngồi trong xe một cái hôn gió đầy lưu luyến. Chiếc xe đi xa dần, trước bao ánh mắt trợn tròn của mọi người, Lý Bình Nhi đắc ý lắc mông, hất túi, vểnh mặt, ưỡn ngực bước về phía cầu thang khu nhà, người phụ nữ thích hư vinh.
Tôi chạy theo, mặc kệ bà chủ đuổi đằng sau đòi tiền. Khi vào nhà cô ấy không quay đầu lại, lấy chân khẽ đẩy cửa để đóng lại. Tôi nhân đó mà chui vào nhà. Di động đổ chuông, cô ấy lấy ra: “Tổng giám đốc Viên, vâng, vâng, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã đưa em về. Hôm nay em rất vui, ừm, được, anh lái xe cẩn thận! Ngày mai? Anh không cần đến đón em đâu. Vâng, ừm, bye bye!” Là thằng vừa đưa cô ấy về.
Lý Bình Nhi ngắt máy, vuốt vuốt tóc rồi quay lại, nhìn thấy tôi say rượu, mắt đỏ ngầu thì giật mình: “Ai đó?”
Sau khi nhận ra tôi, cô ấy tiến lại, một tay khẽ lắc tay tôi: “Sao vậy?”
“Người vừa rồi là ai?”
“Tổng giám đốc Viên, là người đầu tư cho bộ phận ăn uống và tắm hơi của khách sạn bọn em.” Câu này cô ấy không gạt tôi.
“Em giải thích quan hệ giữa em và anh ta đi.”
“Ân Nhiên, anh đừng nghĩ lung tung! Anh phải biết là sinh tồn trong cái xã hội này chỉ dựa vào thực lực của mình thôi là không đủ. Anh nhìn những sinh viên đạt kết quả cao nhất của mỗi học kỳ trong trường, sau khi ra trường làm được cái gì? Em có một người thân, thi viên chức điểm cao nhất nhưng không phải cũng vô ích đó sao? Người ta xếp hạng nhất còn không thành công chức được, thế mà cả đám không đạt lại thành công chức. Đấy là người ta có quan hệ, quan hệ, anh hiểu không?”
“Quan hệ? Quan hệ là Lý Bình Nhi em phải dùng cách hạ tiện như vậy để có sao?”
Lý Bình Nhi vẫn muốn giải thích với tôi: “Ân Nhiên, tình yêu không có tiền tài thì duy trì được bao lâu chứ? Anh tưởng chúng ta đang diễn phim truyền hình dài tập sao? Không ăn không uống cũng có thể đi xe sang, ở nhà đẹp, đi du lịch lãng mạn sao? Hai chúng ta đến với nhau ban đầu là để chữa tâm bệnh, nhưng giờ em thấy anh rất tốt, muốn cùng anh phát triển tiếp. Thậm chí sau này có thể kết hôn sinh con. Giờ có bàn đạp tốt như vậy tại sao lại không dùng chứ? Anh có biết có bao nhiêu người muốn tiếp cận tổng giám đốc Viên mà không được không?”
“Nhưng có người nào tiếp cận như em không? Rõ ràng là em dùng thân thể cho hắn ta!”
“Em không có! Mấy ngày nay em chỉ đi chơi cùng anh ta, mà cũng không phải chỉ có mình em, còn có rất nhiều nhân viên khác trong công ty nữa!”
“Đó là nhân viên nào? Có phải là mấy cô nhân viên xinh đẹp như em cùng đi chơi với mấy ông chủ?”
Cô ấy không nói gì, coi như mặc nhận rồi.
“Hơn nữa em còn nói dối anh! Em bảo hôm nào cũng bận đi làm, không có thời gian nhắn tin cho anh? Nếu không phải em có quan hệ gì không nói được với cái tên tổng gì gì đó thì sao em không thể nói với anh?” Từ khi Mẫu Đơn bỏ đi tôi cứ cảm thấy phụ nữ trên đời này đều không thể tin tưởng được.
Hai hàng nước mắt cô ấy chảy dài trên má: “Tùy anh muốn nói em thế nào thì nói. Em hạ tiện, em bán mình vì năm nghìn tệ mỗi tháng, thế được chưa?” Rồi cô ấy lặng lẽ ngồi xuống giường, lấy di động ra mở nhạc, giả vờ như không xảy ra chuyện gì, dù rằng nước mắt vẫn tí tách nhỏ xuống.
Tôi bỗng thấy mình thật quá đáng, không khí bức bối trong phòng khiến người ta nghẹt thở, tôi hít sâu một hơi quay người đi ra, cô ấy hoảng sợ: “Anh ăn cơm chưa?” Cô ấy sợ tôi đi mất.
Tôi không nói gì, cô ấy nói tiếp: “Em biết anh sẽ ở đây đợi em, nên em gói về một số món ngon ở khách sạn về này.”
Tôi quay lại ôm lấy cô ấy, tôi chọn cách quên đi, tôi biết cô ấy gạt tôi, nhưng tôi không muốn làm người quá thông minh. Thế giới này rất hiện thực, phụ nữ luôn thích đàn ông thành đ