u tóc, có vài người tóc vàng mắt xanh mặc lễ phục đi qua nhưng cũng có không ít nam thanh nữ tú quần là áo lượt tràn đầy vẻ tươi trẻ. Khi đón lấy chiếc áo khoác ngoài mỏng của cô, mắt Lận Hòa như sáng bừng lên. Phía trước chiếc váy đen cô mặc kín cổ cao tường nhưng phần lưng lại khoét khá sâu, thấp thoáng lộ ra phần xương bã vai xinh đẹp thật gợi cảm.
Anh ta là nhà thiết kế, không phải chưa từng nhìn thấy người đẹp nhưng vẫn bị choáng ngợp, thốt ra lời khen ngợi.
Diệp Tề Mi cười thoải mái, chỉ đáp lại hai tiếng cảm ơn.
Vị trí ngồi rất đẹp, chính giữa ba hàng ghế đầu tiên. Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh thắc mắc: “Rút cục người bạn mà anh mời quan trọng thế nào mà khiến anh phải dốc tâm sức đến vậy?”
Lần này tới lượt Lận Hòa cười nhưng không trả lời.
Đoàn múa Vân Môn quả nhiên chấn động lòng người, ở cảnh chôn hoa, cánh hoa bay ngợp trời như tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn dưới ánh sáng của đèn sân khấu càng thêm lung linh rực rỡ.
Các diễn viên múa bay nhảy trong màn hoa, lúc nhẹ nhàng lúc mạnh mẽ, đẹp đến nỗi khiến người xem hồn xiêu phách lạc.
Cả đoàn ra chào cảm ơn khác giả, khoảng cách rất gần, cô nhìn rõ những nghệ sĩ múa dưới ánh đèn sân khấu sáng trưng, họ cũng không còn trẻ nữa nhưng lại có thân hình khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời đầy thần thái, có người cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, xứng đáng được cổ vũ tán dương, Diệp Tề Mi là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, màn đã khép vào lại kéo ra, cứ thế đến ba lần mới thôi.
Khi xe ra khỏi nhà hát Thương Thành đã là nửa đêm, hai bên đường phố xá vẫn tấp nập, tạo thành một dãi ánh sáng vui mắt như muốn làm nhịp cầu nối tới chân trời.
“Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh.”
Anh ta mỉm cười: “Tôi nên cảm ơn cô mới đúng, nhờ có cô mà tôi không phải đi xem một mình.”
“Tôi cũng định đi xem một mình nhưng không mua được vé”. Cô trả lời rất tự nhiên, không nhìn thấy biểu hiện vui mừng trong mắt Lận Hòa.
“Đi ăn chút gì nhé, tôi thấy hơi đói”.
Điện thoại của Diệp Tề Mi đổ chuông, cô làm động tác xin lỗi rồi lập tức nghe điện thoại.
“Bảo Bảo, em đang làm gì?”
“Em vừa cùng bạn ra khỏi nhà hát.”
“Nhà hát?”
“Đoàn múa Vân Môn, nhớ không?”. Cô nhắc.
“À, anh nhớ rồi, Hồng Lâu Mộng phải không, Lâm muội muội có đẹp không?”
“Không đẹp bằng em.” Cô thật thà trả lời, đầu bên kia vang lên tràng cười sảng khoái.
“Giờ đang lái xe sao?”
“Bạn em lái, còn anh, anh ăn gì chưa?”
“On the way, em cũng biết anh ăn muộn mà.”
“Vậy anh mau ăn đi, anh nói làm em cũng thấy đói.”
Chuẩn bị cúp máy anh mới chợt nhớ ra: “Em đi xem với ai? Kế Lôi Lôi à?”
“Không, em đi xem với một quý ông.” Cô thật thà khai báo.
Rõ ràng là định trêu mình đây, trước khi cúp máy anh cười lớn: “Được rồi, hai quý cô về nhà sớm đi nhé, bảo cô ấy lái xe cẩn thận.”
Điện thoại ngắt rồi, Diệp Tề Mi vẫn trừng mắt nhìn nó.
“Cô Diệp…”. Lận Hòa dè dặt hỏi
“Chẳng phải anh bảo đi ăn sao? Ăn ở đâu thế?” Cô ngẩng đầu, nét mặt đã trở về trạng thái bình thường, mỉm cười hỏi anh.
Đã khuya nhưng nhà hàng đồ ăn Ý này vẫn rất đông khách, ba người bàn bên cạnh có vẻ đang có một bữa ăn tối trang trọng, trên bàn rất nhiều món, bên cạnh còn có một chiếc bánh kem hình bông hoa rất to.
“Sau này có chuyện gì nhớ điện thoại cho anh, cố gắng sống vui vẻ.”. Người đàn ông đó ăn mặc rất lịch sự, giơ ly rượu lên trước.
Người phụ nữ ngồi đối diện với anh ta, trang điểm tinh tế nhưng mắt đỏ hoe, sau khi cụng ly với anh ta xong quay nhìn sang cô con gái bên cạnh.
“Cưng, con cắt bánh kem đi.”
Cô bé chắc tầm bảy, tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn, mái tóc đen dài. Cô bé không nói gì, ngoan ngoãn đứng lên cắt bánh kem. Lưỡi dao trong suốt sau khi được ấn vài lớp bánh kem mềm mại thì không thấy nhấc lên. Đầu cô bé cúi gằm, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy vài giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn.
“Ba mẹ, ba mẹ đừng li hôn, chúng ta hãy giống như trước kia, cả ba cũng về nhà có được không? Con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, vì vậy ba mẹ đừng li hôn, có được không?”
Không có ai trả lời, cô bé khóc nức nở, đôi vợ chồng kia có vẻ ngại ngùng, nhanh chóng thanh toán rồi đứng dậy.
Từ khi trở thành luật sư tới nay những chuyện thế này cô đã gặp nhiều, từ lâu đã thấy rất bình thường, nhưng mỗi lần nhìn thấy phản ứng của bọn trẻ con cô vẫn cảm thấy tàn nhẫn.
Nhìn theo bóng họ, Diệp Tề Mi bỏ dao nĩa xuống, nét mặt biến đổi.
Lận Hòa cũng nhíu mày: “Sao có thể làm thế trước mặt trẻ con, thật quá đáng.”
Cô trầm ngâm khá lâu, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu: “Sao lúc đầu lại kết hôn? Giờ tại sao lại li hôn? Nếu sớm biết thế này, ba mẹ có kết hôn nữa không? Nếu sớm biết sẽ có ngày chia tay, ba mẹ có sinh con ra không?”
Nói xong thấy thật ngại quá, Diệp Tề Mi cười: “Không phải tôi nói đâu, là Jimmy[1]”.
[1] Jimmy: tác giả truyện tranh thiếu nhi nổi tiếng người Đài Loan.
“Tôi biết”. Anh ta gật đầu, sau đó chậm rãi nói tiếp, “Nếu con bị tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ có đau lòng không? Nếu con tổn thương vĩnh viễn, ba mẹ sẽ lại yêu nhau lần nữa chứ?”
“A, anh cũng đã đọc sao?”. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, nụ cười rạng rỡ hơn.
Anh cũng cười: “Vâng, nhưng tôi không ấn tượng với cuốn đó bằng cuốn Hòn Đá Xanh”.
“Hòn Đá Xanh, nỗi nhớ rung chuyển đất trời…”. Cô đọc một câu, sau đó tiếp tục cần dao nĩa lên, vừa ăn vừa bổ sung: “Tôi ấn tượng nhất cuốn Cõng con voi đi làm.”
Đều không phải là những người quá bi lụy, nói tới đây cả hai phá lên cười.
Lúc thanh toán Diệp Tề Mi một tay lấy ví rất tự nhiên, tay kia ngăn Lận Hòa nói: “Coi như để tôi cảm ơn anh đã mời tôi xem vở múa, đừng có tranh với tôi nữa.”
Hành động của cô rất kiên quyết, Lận Hòa cũng đành chịu.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, cô vào phòng tắm vừa cởi xong quần áo thì có chuông điện thoại reo. Cô vơ vội chiếc khăn tắm quấn lên người rồi chạy ra người, cầm điện thoại rồi lại quay vào phòng tắm, nhìn thấy số cô liền bật cười: “Muộn thế rồi, có chuyện gì thế?”
Thành Chí Đông cười: “Em còn chưa ngủ à?”
“Ngủ rồi thì nghe điện thoại của anh thế nào, em vừa về tới nhà.”
“Vừa về nhà?”. Anh ngập ngừng sau đó hỏi dồn: “Sao muộn vậy?”
“Vừa rồi đi ăn với bạn.”
“Ồ, quý ông đó sao?”. Anh cười lớn.
“Đúng, đúng là quý ông đó. Anh nói xong chưa? Em phải đi tắm, lạnh quá”. Cô muốn cúp máy.
“Bảo Bảo”. Anh thì thầm, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em, rất nhớ.”
Tay cô túm chặt khăn tắm, đứng trân trân trước gương, chỉ thấy ánh mắt mình dịu dàng hơn.
Chuyến bay tối thứ sáu, Thành Chí Đông vừa bước ra đã nhìn thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế dài màu bạc cúi đầu lật xem tài liệu rất chăm chú.
Thành Chí Đông bước nhanh về phía cô, vừa cười vừa nựng: “Bảo Bảo”.
Diệp Tề Mi vừa ngẩng lên đã bị anh hôn vào má một cái, tập tài liệu bị cái ôm của anh ép bẹp dí.
Diệp Tề Mi vội vàng cứu đống tài liệu, vừa cười vừa đẩy anh ra: “Kẻ cướp, anh đè lên tài liệu của em rồi.”
Làm sao mà để ý được nhiều như thế, đã hai tuần không gặp, anh nhớ cô đến phát điên.
Trước khi lên máy bay anh gọi điện cho cô, cô lại chủ động nói sẽ ra đón, anh vui tới mức cho phép lái xe về nghỉ mặc dù anh ta đã đi được nửa đường, anh hậm hực ước gì máy bay mọc thêm một đôi cánh nữa.
Lúc lên thấy anh chuẩn bị mở cửa ghế lái phụ, Diệp Tề Mi can ngăn: “Anh còn mệt không? Để em lái”.
“Anh lái”. Anh đã bắt đầu đẩy ghế ra phía sau.
Không tranh cãi với kẻ cướp nữa, Diệp Tề Mi cúi đầu ngồi vào ghế phụ. Anh nhẹ nhàng thành thạo chuyển sang đường cao tốc, phóng như bay trên đường.
Đối diện với nhà hàng là bãi cỏ lớn, vào các buổi tối mùa hè tiếng nhạc rộn rã không ngừng, rất nhiều người ra đó chọn chỗ đất trống làm sàn nhảy.
Ăn xong hai người đi qua đó lấy xe, từng đôi từng đôi nhảy rất say sưa, đều là các bác tuổi trung niên đầu đã điểm bạc, vừa xoay nhịp nhàng theo điệu nhạc vừa cười tươi hết cỡ.
Cảm thấy quá ngưỡng mộ, Diệp Tề Mi mỉm cười: “Họ thật vui vẻ.”
“Chúng ta cũng có thể như thế”. Anh nhướn mày, vòng tay ôm chặt eo cô, xoay một vòng.
Nụ cười mỉm biến thành nụ cười hết cỡ, cô gục đầu vào vai anh.
Họ ra khỏi đám đông, con đường rợp bóng cây được trang trí đèn sáng lấp lánh, chân như đang bước trên dòng sông bạc.
Anh vẫn ôm chặt eo cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sáng rực.
Khóe miệng cô cong lên, tốt quá, hai chúng ta làm cho nhau vui vẻ.
Sáng hôm sau rời khỏi giường thì đã gần mười giờ, không phải cô không muốn dậy sớm… nhưng cuối tuần, hang ổ của kẻ cướp có luật lệ của kẻ cướp.
Hậu quả của việc say đắm nồng nàn là giờ ăn sáng và ăn trưa bị anh tiêu diệt. Thành Chí Đông vừa cười vừa đưa cốc sữa cho cô: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ kiềm chế.”
Kiềm chế thế nào? Diệp Tề Mi nhớ lại cuộc giao tranh ác liệt lúc sáng sớm nhưng nếu mỗi lần đều mãnh liệt đến chết đi sống lại như thế, cô sợ có ngày mình sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống mất.
“Như vậy sẽ rất phiền, em phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp.”. Cô nhíu mày lườm anh một cái.
Còn lườm nữa? Anh mỉm cười, đặt cốc sữa xuống, thò tay bẹo má cô: “Được rồi mà, anh đã nói xin lỗi rồi, sẽ không có lần thứ hai, ok?”
Vốn định ca cho anh một bài, nhưng lúc này anh rất dịu dàng, tươi cười nhẹ nhàng an ủi cô.
Nhìn bộ dạng nô tài của anh, Diệp Tề Mi không kìm được bật cười, cô đưa tay nắm chặt tay anh, áp má vào đó, rồi dịu dàng hôn vào lòng bàn tay anh.
Buổi chiều sắc trời có vẻ âm u, Thành Chí Đông nhận được điện thoại, sân golf bên bờ biển khai trương, mấy người bạn mời anh tới phát bóng khai mạc buổi lễ.
Anh nhiệt tình nhận lời rồi kéo cô lên xe.
“Em mệt.” Cô chỉ nói gọn một câu.
Đúng là rất mệt. Gần đây cô rất đau đầu về một vụ án, hai vợ chồng nhà đó đều kiên quyết giành quyền nuôi con, có cả tài sản ở nước ngoài, chỉ nguyên việc đi thu thập chứng cứ thôi cũng vất vả không khác gì việc đào núi lấp biển.
Tinh thần đang rất tệ giờ lại bị anh “giày vò” một trận lại càng mệt mỏi hơn.
Hơn nữa cô củng không có hứng thú với việc chơi golf, đi cũng chẳng để làm gì.
“Ngủ nữa sao?”. Anh đưa tay ra véo má cô một cái, “Bảo Bảo, vài hôm nữa anh phải đi rồi, thời gian rỗi thì ở bên anh đi.”
Nhìn bộ dạng chuyện này là đương nhiên của anh, Diệp Tề Mi không thèm nói gì nữa.
Thấy cô im lặng, Thành Chí Đông vươn tay sang vuốt lông mày cô: “Đừng có nhíu mày, anh muốn em gặp bạn anh coi như cho anh được nở mày nở mặt đi, được không?”
Đây chẳng phải là… những lời đường mật của cái lưỡi không xương sao? Nhưng sao khi được nói ra từ miệng Thành Chí Đông lại có cảm giác rất chí lý, rất xuôi tai.
Cô còn định nói gì đó nhưng anh đã khởi động xe, “Không nói gì coi như ngầm đồng ý, ok, xuất phát.”
“Kẻ cướp”. Cô lẩm bẩm.
“Gì cơ?”. Thành Chí Đông không nghe rõ, anh vừa lái xe vừa đưa tay nắm chặt tay cô, “Bảo Bảo, như thế này em không biết anh hạnh phúc thế nào đâu.”