Bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói rất không đúng lúc, câu nói ấy là: Một người có thể có được một cuộc sống tốt, được mọi người tôn trọng, thích tham gia từ thiện, nhưng cuối cùng số người tham dự tang lễ của ông ta vẫn phụ thuộc vào thời tiết của ngày hôm đó.
Trong lễ mừng thọ của người khác mà nhắc đến tang lễ thì quả là rất không đúng lúc.
Mặc dù không lạc quan về mối quan hệ của Phong Bình và Đường Ca Nam sau này (điều này chủ yếu bắt nguồn từ sự lo lắng của ông với tính cách của cậu con trai phóng túng), nhưng hai người trong cuộc này đều khăng khăng làm theo ý mình, ông cũng chẳng còn cách nào. Tình cảm là thứ mà càng phản đối càng bền chặt, thôi thì để chúng thuận theo tự nhiên vậy. Theo lý mà nói, trong số các khách mời hôm nay, không có vị khách nào tôn quý hơn Phong Bình, lẽ ra nên nhận được sự tiếp đón tốt nhất, nhưng chưa bao giờ có chuyện bố mừng thọ mà lại đưa con dâu tương lai lên hàng khách vip, đành phải coi cô như Tôn Viên Viên.
Từ sau khi Phong Bình xuất hiện trên tạp chí của Andreu, một số người nổi tiếng có mặt trong bữa tiệc bắt đầu nghi ngờ về thân phận của cô. Một số quý bà cũng hạ thấp thân phận của mình để tiếp cận với cô. Mọi người thường nói thái độ quyết định tất cả. Câu nói ấy không sai chút nào. Thái độ của họ vừa có chút chuyển biến, quan điểm cũng có sự khác biệt rất lớn. Sự giản dị của Phong Bình cũng biến thành sự kín đáo mơ hồ. Sự im lặng của cô cũng biến thành sự lịch sự mơ hồ – sở dĩ là mơ hồ vì tất cả đều chưa có kết luận. Tuy nhiên, điều khiến họ cảm thấy hụt hẫng là, dù họ có cố gắng hạ thấp sự tôn quý của mình thì Phong Bình vẫn thờ ơ, không tỏ vẻ vui mừng ngạc nhiên. Chỉ có Tôn Viên Viên là cười đến nỗi cơ mặt đau nhức.
Trong suốt bữa tiệc, người được chú ý nhiều nhất không phải là Phong Bình mà là ba anh em sinh ba. Họ sắp tốt nghiệp đại học, không biết sau này có gia nhập vào tập đoàn Bắc Thần hay không. Thái độ nhận con của nhà họ Đường hết sức rõ ràng, dụng ý Đường Trạm tổ chức mừng thọ cũng vì lẽ đó. Tuy ba cậu con trai biết bố của mình rất “trâu bò”, nhưng đến bữa tiệc long trọng như thế này vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, trông sắc mặt của họ có vẻ căng thẳng, ngỡ ngàng.
Rất nhiều khách quý tham dự, Đường Ca Nam và anh cả đều đi tiếp khách. Phong Bình và Tôn Viên Viên được xếp cùng với mấy chị em ở bên nhà cậu Đường Ca Nam. Chị em nhà Tống Thị tự kiêu vì xuất thân danh giá, cảm thấy rất bất mãn vì sự sắp xếp này, hơn nữa trực tiếp biểu lộ điều đó ra mặt. Vốn dĩ họ chê Tô Viên Viên xuất thân bình thường, không xứng với Hạo Vân. Bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một cô Phong Bình, lại còn không bằng cả Tô Viên Viên. Người ta vẫn chưa được gả vào nhà họ Đường, vậy mà đã tiêu sạch hơn một tỷ, họ cảm thấy như bản thân bị tổn thất vậy, lại thấy cô ta là cô gái lọ lem mà lại biết cách tiêu tiền, số tiền lớn như vậy, đến nghĩ thôi họ cũng không dám nghĩ tới, vậy mà cô ta có thể dễ dàng làm được. Thật là tức chết đi được. Đáng giận hơn là Đường lão phu nhân ngay cả lời nói nặng cũng không nói một câu, thái độ ấy dường như là chê tiền nhà hơi ít, thật khiến người ta nghi ngờ không biết có phải nhà họ Đường trên dưới đều bị điên rồi không.
Họ không muốn gặp Phong Bình, Phong Bình cũng chán không muốn ứng phó với họ, đứng dậy nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Charli đứng bên trái, nhìn những chiếc xe sang trọng xếp hàng dài dưới tầng, dường như rất có hứng thú với xe hơi nên lại gần nói chuyện với anh. Charli quay đầu nhìn cô, mỉm cười, đi về phía cô.
“Thật pro, chiếc xe nào cũng vậy”.
“Thích kiểu nào, bảo ông ấy mua tặng cậu”. Phong Bính nghiêng đầu về phía Đường Trạm.
“Ai lại vô duyên vô cớ nhận thứ đồ quý giá như vậy của người khác?” Charli cười khì khì.
“Ông ấy không phải là người khác. Ông ấy là bố cậu, nhận quà của bố không cần cảm thấy bất an”.
“Dĩ nhiên tôi rất vui nhưng mẹ sẽ không vui”.
Phong Bình nhíu mày tỏ vẻ nuối tiếc, “Vậy thì xem ra cậu không có duyên với những chiếc xe sang trọng rồi”.
Charli cười và nói: “Xem ra cô cùng hội với họ”.
Phong Bình uống một ngụm champagne rồi nói: “Haha, thực ra có một người cha như thế không phải là chuyện xấu”.
Charli buột miệng nói: “Vì thế cô đính hôn với Đường Ca Nam?” Ý nói là cô muốn có một người cha như thế. Phong Bình không nhịn được cười phá lên.
“Tôi thấy trên báo nói anh ta tặng cô một ngôi biệt thự phong cách châu Âu, giá hơn một tỷ”.
“Đúng vậy”. Phong Bình mỉm cười gật đầu, tiếp tục kích anh ta, “Hai người cùng có một ông bố, anh ta tiêu tiền như nước, còn cậu ngay cả chiếc xe cũng không mua được”.
Charli không mắc lừa cô, anh ta cười khì khì và nói: “Tôi có thể tham quan một chút được không?”
“Dĩ nhiên là được, nhưng ở đó vẫn chưa trang trí xong”.
“Nghe nói phong cảnh tuyệt đẹp”.
“Cũng được, ha ha…” Phong Bình bật cười, “Tôi nghe nói những người ở thành phố Thánh Anh mua nhà mới đều tổ chức party. Tôi cũng chuẩn bị tổ chức, nếu cậu muốn thì tôi gửi thiệp mời cho cậu”.
“Dĩ nhiên là tôi muốn, nhưng tháng sau tôi phải thi, hơn nữa tôi ở London…” Anh ta chau mày.
“Không sao, đến lúc đó tôi có thể phái máy bay đến đón cậu, hai người anh em của cậu cũng có thể cùng đến, nếu họ muốn”.
“Thật chứ?” Charli tròn mắt nhìn cô.
Không chỉ anh ta ngạc nhiên mà ngay cả Tôn Viên Viên đứng cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc vì lời nói khoác lác của Phong Bình, cô ta cười thầm trong bụng: Cô ta biết bà nóng lòng gặp cháu, vì thế cố ý lấy lòng ba thằng quỷ con, đúng là lòng dạ hiểm ác.
Chị em nhà Tống Thị nhìn nhau, tức giận đến nỗi không nói lên lời. Trong mắt họ, Phong Bình và Charli đều đến để phân chia gia sản nhà họ Đường. Tuy gia sản nhà họ Đường không có liên quan gì đến Tống Thị nhà họ, nhưng dù gì thì Tống Thị đã góp công lớn trong quá trình xây dựng dinh cơ nhà họ Đường – Đường Tống thông gia là chuyện lớn nhất trong giới doanh nghiệp thời bấy giờ.
Thực ra, từ khi Phong Bình và Charli nói đến khu biệt thự mới, họ đã không hẹn mà gặp, bắt đầu để ý tới. Tâm trạng của Tôn Viên Viên hết sức phức tạp. Ban đầu cô đã từng chỉ trích thói tùy tiện phóng đãng của Đường Ca Nam sau lưng, tự hào vì sự chín chắn và thận trọng của Đường Hạo Vân, tự hào về mắt nhìn người của mình. Nhưng bây giờ cô lại không nghĩ như vậy nữa. Bây giờ cô thật sự mong Đường Hạo Vân cũng có phút tùy tiện phóng đãng như thế, có thể tặng cô một ngôi nhà sang trọng, đính hôn với cô mà không phải bận tâm đến điều gì. Cùng là bạn gái của anh em nhà họ Đường nhưng Phong Bình vinh quang hơn cô gấp trăm lần, danh hiệu bạn gái của cô chỉ là hư danh. Mọi chuyện xảy ra với cô không có chuyện nào xứng với hai chữ “nhà giàu”. Đúng là một người đáng thương, bị kích đến nỗi không thể chịu đựng được. Nhưng câu nói tiếp theo của Phong Bình lại kích cô ta một lần nữa.
Cô mỉm cười đáp lại Charli: “Dĩ nhiên là thật rồi. Tôi chuẩn bị tổ chức một party vô cùng hoành tráng, sẽ mời một số người nổi tiếng, ngôi sao điện ảnh, bên London cũng có bạn bè, tôi đảm bảo đó sẽ là một party đáng nhớ nhất trong cuộc đời cậu”.
“Cô nói làm tôi không thể đợi được nữa”. Charli không kìm được niềm phấn khích: “Vậy chúng ta cứ quyết định như thế nhé”. Nói xong anh ta giơ tay phải ra trông rất trẻ con.
“Quyết định như thế”. Phong Bình mỉm cười rồi khẽ đập tay với anh ta.
“Vậy thì cô phải trang trí nhanh lên đấy, tốt nhất là có thể hoàn thành trong hai tháng, lúc ấy tôi được nghỉ hè…”
“No vấn đề”. Phong Bình nhận lời anh ta, cười và nói: “Đến lúc ấy tôi…”
Cô đang nói bỗng nhiên liếc nhìn Tôn Viên Viên, thấy sắc mặt của cô ta có gì không đúng, quay sang nhìn những người khác, ai cũng nhìn cô như nhìn kẻ thù vậy. Cô hơi ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ngay, mỉm cười, không nói tiếp nữa. Đúng lúc ấy Đường lão phu nhân gọi Charli, cô liền quay trở lại vị trí của mình. Bữa cơm hôm ấy thế nào không cần nói chắc các bạn cũng có thể tưởng tượng được.
Buổi tối, sau khi về khách sạn, Đường Ca Nam lại gây phiền phức với cô không biết mệt mỏi. Nguyên nhân là cô ve vãn Charli trong bữa tiệc, cần nhận được sự trừng phạt nghiêm khắc. Tuy Phong Bình ra sức phủ nhận đó là ve vãn nhưng vẫn vui vẻ nhận sự trừng phạt.
Sau đó cô nói với anh về chuyện party. Dĩ nhiên Đường Ca Nam ra sức tán thành, vô cùng ủng hộ chuyện cô có những mối quan hệ của riêng mình ở thành phố Thánh Anh. Bình thường nên thường xuyên ra ngoài tiêu khiển, không nên suốt ngày ở trong nhà.
Vậy là Phong Bình đẩy nhanh tiến độ trang trí nhà mới. Phụ trách thiết kế ngôi nhà là bậc thầy thiết kế nổi tiếng châu Âu, ông Roy, năm nay đã năm mươi sáu tuổi. Ông cảm thấy rất vinh hạnh vì Phong Bình đã nghĩ đến ông khi trang trí nhà mới. Vì thế mà ông làm việc hết sức tận tâm. Từng chi tiết đều suy nghĩ hết sức cẩn thận, tỉ mỉ, không chê vào đâu được, còn về nguyên liệu, chất lượng thi công thì không cần phải nói. Chúng ta không đi nói nhiều về vấn đề này nữa.
Nói về chuyện Phong Bình tổ chức party, không biết bằng cách nào mà những người trong giới đều biết, bàn tán xôn xao. Bỗng nhiên có một hôm Đường Minh Tuyên gọi điện đến chứng thực. Đây cũng không phải là chuyện gì mất mặt, không cần thiết phải phủ nhận. Kết quả Đường Minh Tuyên nghe xong, ấp a ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi, ngầm ám chỉ cho cô biết là có cô đào nào đó muốn chơi cô, hơn nữa dự định tổ chức party long trọng cùng ngày với cô.
Phong Bình vừa nghe đã biết cô đào đó là ai. Vốn dĩ cô không muốn va chạm với loại người ấy. Nào ngờ cô ta lại ngu ngốc đến thế, thế nào cũng không chịu rút kinh nghiệm, thật đúng là hết thuốc chữa. Thế là cô không kìm được nói với Đường Minh Tuyên: “Minh Tuyên, tôi chuẩn bị hai mươi tháng sau tổ chức party, nếu cô có bạn bè thân thiết thì có thể đưa danh sách cho tôi, tôi gửi thiếp mời cho họ. Nếu họ không muốn đến thì tốt nhất cô khuyên họ đừng tham gia party của người khác. Tôi đảm bảo đó sẽ là một tai họa”.
Bây giờ Đường Minh Tuyên đã hoàn toàn tin vào lời nói của cô, quả nhiên cung cấp một tờ danh sách, có điều chỉ có năm người. Trong đó có Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân, hai người này đều dính dáng scandal với Đường Ca Nam. Thực ra, mối giao thiệp giữa họ với Đường Minh Tuyên cũng là vì ban đầu muốn câu Đường Ca Nam, bắt tay từ những người xung quanh anh, nhưng số lần gặp gỡ nhiều rồi nên dần dần cũng thân thiết hơn. Vì thân phận của hai bên ngang nhau nên có chung lời nói, không lo đối phương có mưu đồ. Sau khi Đường Ca Nam và Phong Bình đính hôn vì trúng tiếng sét ái tính, Đường Minh Tuyên còn bất bình với họ một thời gian dài. Dĩ nhiên đó đều là chuyện đã qua. Phong Bình đã nói trước rồi, dĩ nhiên sẽ không tính toán đến chuyện mời thêm hai người nữa. Chỉ có điều không biết hai người đó có nể mặt cô không.
Nhưng, đợi đến tối khi Đường Ca Nam về, cô vẫn không kìm được sự ghen tuông: “Bắt đầu từ hôm nay, nếu em còn thấy scandal của anh trên báo hay ti vi thì anh chết chắc”.
Đường Ca Nam tỏ vẻ vô tội, “Cái đó quả thực anh không thể khống chế được”.
Phong Bình chần chừ một lúc rồi nói: “Vậy thì anh dán một mẩu giấy trên mặt, trên đó ghi chữ: Tất cả động vật cái xin hãy tự giác giữ khoảng cách ngoài ba mét”.
Đường Ca Nam nghe vậy nằm vật xuống giường, vái lạy cô và nói: “Cảm ơn vì người đã có ham muốn