Bởi vì giá của chiếc áo này không nằm trong phạm vi tưởng tượng của anh”.
“Xin cô yên tâm…” Từng giọt mồ hôi ly ty đã lăn trên trán của anh ta.
“Anh…”
“Cô Phong”, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói ngắt lời Phong Bình, “Người ta nói tha được cho ai thì tha, việc gì cô phải hùng hổ dọa người như thế?”
Phong Bình quay lại nhìn, người đang nói chính là cô Chu Tân Trúc nổi tiếng với sự kiêu căng lạnh lùng.
Thái độ của cô ta hôm nay rất kỳ lạ, dường như trong nháy mắt đã lấy lại được thói vênh váo tự đắc xưa kia, nhìn Phong Bình bằng ánh mắt khinh thường, khuôn mặt như cười mà không phải là cười.
Phong Bình cười một tiếng: “Đúng vậy, tôi hùng hổ dọa người, nhưng cô biết rằng vì sao tôi lại làm thế không?” Cô nhìn thẳng vào mắt Chu Tân Trúc và nói đầy hàm ý: “Bởi vì đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa tạ lỗi với tôi, vẫn chưa nói lời xin lỗi tôi. Những người làm sai sao có thể hùng hùng hổ hổ như thế?”
Chu Tân Trúc đỏ mặt nhưng giọng nói vẫn rất hùng hổ: “Cô Phong, trên cái thế giới này, mọi người đều khó tránh khỏi phạm sai lầm, không chỉ một mình anh ta, vì thế tôi mới nói tha được cho ai thì tha”.
Phong Bình nghe mà không khỏi chau mày, cảm thấy khó hiểu, không biết cô ta có ý gì.
“Cô Chu, xin thứ lỗi cho khả năng lý giải có hạn của tôi, xin hỏi cô nói thế có ý gì?”
“Có lẽ tôi nói hàm ý quá. Cô Phong, mỗi người đều có những chuyện không muốn để người khác biết. Cô nên biết rằng tôi muốn ám chỉ điều gì”. Chu Tân Trúc hơi hạ thấp giọng nói: “Bởi vì chuyện lần trước nên tôi sẽ không nói ra, coi như là báo đáp cô…”
“Ồ, tôi hiểu rồi…” Phong Bình nháy mắt, hơi ngạc nhiên, sau đó phì cười: “Ha ha, thì ra cô điều tra sau lưng tôi”.
“Không thể nói là điều tra được, chỉ là tò mò”. Chu Tân Trúc thản nhiên nói: “Tôi rất tò mò không biết rốt cuộc cô chui ra từ đâu, lúc thì là cô gái lọ lem, lúc lại trở thành người cao quý, lúc nào cũng làm ra vẻ huyền bí. Thì ra cũng chỉ thế mà thôi. Ha ha, tôi không thể không nói, mắt nhìn đàn ông của cô quả thật quá kém”.
“Cô Chu Tân Trúc”. Phương Quân Hạo im lặng từ lúc đến, nhưng lúc ấy không kiềm chế được nói xen vào: “Để tôi nhắc cô một câu, cẩn thận họa từ miệng mà ra”.
“Thật sao?” Chu Tân Trúc thản nhiên cười, nhíu mày, nhìn Phong Bình từ đầu đến chân với ánh mắt của người trên nhìn kẻ dưới.
“Ha ha”. Phong Bình bật cười, không hề tức giận vì những lời nói của cô ta mà bình tĩnh nói: “Cô Chu, chọn đối thủ là một chuyện rất thú vị, có thể từ từ phân loại, lựa chọn kỹ càng, nhưng tình yêu không phải như thế. Tình yêu không ở trong phạm vi khống chế của con người. Có lẽ mắt nhìn đàn ông của tôi có kém một chút, nhưng nếu chọn đối thủ thì tôi rất tự tin vào bản thân mình. Tôi quyết không bao giờ chọn đối thủ như cô, bởi vì cô không đủ tư cách”.
Chu Tân Trúc không thể nhịn được, ngẩng mặt chau mày nói một câu giống hệt bọn xã hội đen trong phim: “Cô biết đây là địa bàn của ai không?”
Phong Bình cười khẩy: “Chỉ cần tôi muốn thì nó có thể biến thành của tôi bất kỳ lúc nào, đáng tiếc là tôi không thèm”.
Chu Tân Trúc tức đỏ cả mặt, tức đến phát cười: “Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe, cô quả là tự tin quá mức, cô…” Cô ta chưa nói xong, Phong Bình đã khoác tay Phương Quân Hạo đi vào trong.
“Tức chết đi được, tức chết đi được”. Suýt nữa thì cô ta giậm chân vì tức điên lên.
Tay giám đốc kia không để tuột mất cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Chẳng qua cô ta câu được Đường Ca Nam, sao lại dám phát ngôn ngông cuồng như thế, đúng là không biết trời cao đất dầy…”
Chu Tân Trúc nhìn theo Phong Bình, lấy lại vẻ kiêu ngạo vốn có của mình, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ta không muốn tuyệt tình quá, nhưng cô ta cứ muốn tự đào mồ chôn mình, ta cũng đành cho cô ta toại nguyện”.
Nói xong cô ta đi sang một bên, rút điện thoại nói một hồi. Đầu dây bên kia nói vài câu. Lời nói ngắn gọn súc tích, thái độ mạnh mẽ cương quyết, chẳng khác nào một vị tướng quân đang ra lệnh cho một đội quân hùng hậu vậy.
Cho dù chuyện này không ảnh hưởng đến tình cảm của cô ta và Đường Ca Nam thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của người nhà họ Đường với cô ta. Cùng lắm thì cũng có thể lật mặt cô ta, dạy cho cô ta một bài học, để cô ta biết rằng nước của xã hội thượng lưu rất sâu, không dễ dàng làm cho nó vẩn đục như vậy được, làm người không nên quá ngông cuồng.
Chu Tân Trúc gấp điện thoại lại, nhếch mép cười, ngẩng đầu 45 độ cười khẩy một lúc, sau đó nhẹ bước theo dáng đi tiêu chuẩn vốn có của mình, đi vào hội trường.
Vừa đến cửa cô ta đã nhìn thấy một đám người hỗn loạn, rất nhiều phóng viên vây quanh sàn catwalk hình chữ T chụp ảnh.
Người được chụp ảnh là một người đàn ông cao gầy, có để râu. Khuôn mặt không tuấn tú lắm nhưng chiếc mũi thẳng tắp để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với người khác. Đối diện với sự nhiệt tình của những chiếc máy chụp ảnh, ông ta không biểu lộ chút cảm xúc gì, khuôn mặt có đôi chút mệt mỏi, ánh mắt không tập trung lắm, cảm giác rất thờ ơ, khó gần, dường như trên thế giới này không có chuyện gì đáng để ông ta quan tâm.
Chu Tân Trúc lại gần, nhìn rõ khuôn mặt của ông ta, bỗng chốc tròn mắt ngạc nhiên, vội bịt miệng lại, suýt nữa thì thốt ra tiếng. Chỉ có điều bên cạnh đã có người thốt lên thay cô ta: “Trời ơi, đó là Andreu, chủ biên tạp chí Người nổi tiếng, ông ta là cha đỡ đầu của giới tạp chí thời trang, Jennifer quả là may mắn…”
“Đúng vậy, nghe nói những người chưa được lên tạp chí ấy thì không được coi là người nổi tiếng thực sự. Các tờ báo còn nói ông ta là khách trong các bữa tiệc của hoàng gia đấy”.
Chu Tân Trúc nghiêng người nhìn, lúc ấy mới phát hiện hai người đang nói chuyện là Hạ Dao và một cô đào khác. Họ đều biết nhau, vì thế cùng mỉm cười rồi bắt chuyện. Vì ghét Phong Bình nên Chu Tân Trúc tỏ ra hết sức nhiệt tình với Hạ Dao – cô bạn gái cũ từng có scandal với Đường Ca Nam.
“Ôi, các cô nhìn bên kia, là Aniston, tôi rất thích phim của cô ấy…”
“Trông cô ấy cũng không xinh lắm mà”. Chu Tân Trúc mỉm cười, sau đó quay sang nịnh nọt Hạ Dao: “So với cô ấy, tôi thích xem phim của Hạ Dao hơn”.
Cô ta nói vậy, cô đào kia cũng không tiện phản bác, đành phải cười phụ họa. Nhưng Hạ Dao biết khả năng của mình, cô tỏ ra rất khiêm tốn khi nhận được lời khen ngợi.
Lúc ấy, cửa ra vào xuất hiện Đường Minh Tuyên và chị dâu tương lai Tôn Viên Viên.
Chu Tân Trúc vừa nhìn thấy họ, liền cười phá lên: “À đúng rồi, lúc nãy tôi vừa gặp một người ở ngoài, cô ta cũng đến đây, thật là nực cười…”
“Ai vậy?” Hạ Dao hỏi.
“Còn là ai được nữa? Chính là Phong Bình. Cô ta cũng vào rồi, mấy cô không thấy cô ta sao?” Chu Tân Trúc nghển cổ nhìn xung quanh, tìm bóng dáng của Phong Bình, nhếch mép cười và nói: “Kể ra cũng thật lạ, người đi cùng cô ta tối nay lại là Phương Quân Hạo của khách sạn Thời Quang, trông hai người đó rất thân mật. Ha ha, tôi thật khâm phục khả năng kiềm chế của Đường Ca Nam, vợ sắp cưới của mình như thế với hai bố con nhà họ Phương, vậy mà anh ta không nói một lời nào, thật là phong độ”.
Nói xong, cô ta liếc nhìn sắc mặt của Hạ Dao. Nhưng Hạ Dao không bộc lộ chút cảm xúc nào, cô mỉm cười rất gợi cảm, không nói gì. Cô ta cụt hứng, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng, không nhìn thấy bóng dáng của Phong Bình cũng thấy kỳ lạ.
Lúc ấy, còn vài phút nữa mới bắt đầu khai mạc, Jennifer bận rộn sau cánh gà, không lộ diện, các vị khách cũng đến đông đủ.
Nhưng hàng ghế Vip chỉ có một mình Andreu, hàng ghế đầu vẫn trống trơn.
Chỗ trống này khiến tất cả các phóng viên đều nín thở, cả những quan khách có mặt ở đó bao gồm cả Andreu đều cảm thấy hết sức tò mò.
Đúng lúc ấy, trợ lý đặc biệt của Jennifer là Jena xuyên qua đám đông, vội vã đi về phía cửa ra vào. Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía cô trợ lý ấy.
Không còn gì nghi ngờ, người xuất hiện trên tấm thảm ở cửa ra vào dĩ nhiên là Phong Bình.
Cô không giống như những người khác, không coi việc tham dự show trình diễn thời trang này là một sự kiện vô cùng long trọng, vì thế chuẩn bị không được kỹ càng lắm. Trước khi đi vào hội trường bỗng nhiên cô muốn vào phòng vệ sinh, vì vậy mà người khác đến hết rồi cô mới chậm trễ đến sau.
Dưới sự chú ý của biết bao con mắt nhìn, Jena cung kính đưa Phong Bình và Phương Quân Hạo đi qua đám đông, đến thẳng hàng ghế Vip. Tất cả những người có mặt trong hội trường đều trố mắt nhìn. Mỗi người đều thầm thắc mắc trong lòng: Lẽ nào là cô ta?
Chu Tân Trúc vô cùng căng thẳng, dán mắt vào đôi giày cao gót của Phong Bình. Mỗi bước đi của cô khiến nỗi kinh ngạc của cô ta tăng thêm một bậc.
Nhưng người ngạc nhiên hơn cô ta lại chính là Andreu.
Ngôi sao sáng trong giới thời trang, người điềm nhiên ngồi trên hàng ghế Vip, khuôn mặt không chút biểu cảm, bỗng nhiên lúc này lại đứng dậy, bước lên trước một bước, cung kính cúi chào Phong Bình – người đang chầm chậm tiến về phía trước.
Phong Bình dừng bước trước mặt ông ta, mỉm cười và nói: “Dạo này có khỏe không, Andreu?”
Andreu khom hai đầu gối xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên rồi hôn nhẹ vào mu bàn tay: “Có thể gặp lại cô là niềm vinh hạnh của tôi”.
Tất cả những người có mặt đều trố mắt ngạc nhiên đến nỗi suýt rơi con ngươi ra ngoài. Không gian chìm vào tĩnh lặng.
Phong Bình?
Là cô ta? Sao lại có thể là cô ta? Nếu là Phương Quân Hạo thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được, dù gì thì khách sạn Thời Quang cũng bắt nguồn từ châu Âu, nhà họ Phương từ trước đến nay vốn kín đáo, đối với những tờ báo lá cải ở thành phố Thánh Anh thì vẫn còn nhiều điều thần bí. Nhưng Phong Bình, hai từ ấy chính là đại từ cho cô gái lọ lem, vì câu được Đường Ca Nam nên mới bước chân được vào xã hội thượng lưu, được mọi người chú ý tới. Cô ta dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở vị trí đó? Thậm chí ngay cả Andreu – người nổi tiếng trong những người nổi tiếng cũng phải chịu ngồi sau?
Đúng là không thể không thể hiểu được!
Thực sự thực sự ngoài sức tưởng tượng!
Vì quan hệ của nhà họ Đường sao? Quả thực nhà họ Đường làm ăn rất lớn nhưng từ trước đến nay chưa nghe nói họ có quan hệ gì với Andreu? Nếu không phải như vậy thì rốt cuộc cô ta dựa vào cái gì?
Bỗng chốc, thời gian như ngưng lại.
Mọi người đều bị chấn động đến nỗi không thể tỉnh táo được, ngay cả phóng viên cũng phản ứng chậm chạp, bỏ qua màn có ý nghĩa điển hình nhất.
Nếu nói những vị khách ở thành phố Thánh Anh ngạc nhiên thì những vị khác đến từ châu Âu phải dùng từ kinh hoàng. Bởi họ là những người hiểu rất rõ Andreu là người ngạo mạn như thế nào, dù là quý tộc hoàng thất thì ông ta cũng không cung kính nghiêng mình như vậy, rốt cuộc cô gái kia là ai? Rốt cuộc là ai?
Trong thời khắc này, người muốn biết câu trả lời nhất không ai khác mà chính là Đường Minh Tuyên.
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, thái độ của Andreu với Phong Bình không có một chút liên quan nào đến nhà họ Đường. Cô ấy là khách Vip ngồi hàng ghế đầu của Jennifer, trong khí đó đại tiểu thư nhà họ Đường lại không nhận được vé mời. Từ đó, liên tưởng đến sự chuyển biến thái độ một cách đột ngột của bà ngoại đối với cô ta, chắc chắn tất cả đều có liên quan đến thân phận của cô ta. Cô ta không phải là cô gái lọ lem mà mọi người nói. «123»