Đến hội trường của đài truyền hình, Đường Ca Nam không tránh khỏi việc tiếp khách. Sự nhiệt tình của nhà tổ chức thì khỏi phải nói. Trong số các vị khách vip và thành viên giám khảo có mặt ở hội trường cũng có không ít người quen. Những hồng nhan tri kỷ trước đây cũng có mặt đông đủ, nhưng không thấy bóng dáng Phong Bình đâu.
Anh lo sẽ tắc đường nên bảo A Cửu đến đón cô sớm một chút. Sao giờ này vẫn chưa đến nhỉ? Anh muốn gọi điện cho cô, chỉ có điều Chu Thiên Hựu đứng bên cạnh đang nói chuyện rất nhiệt tình, con người phong độ như anh chỉ còn cách cố gắng nhẫn nại. Đã thế Chu Tân Trúc còn chạy lại “hóng hớt”, vòng vo tam quốc nhắc đến vụ scandal mấy hôm trước, sau đó nham hiểm khen ngợi anh là một người rộng lượng, nghĩ thoáng, phong độ. Thấy anh không có phản ứng gì, cô ta mới nhăn nhó đi ra chỗ khác.
Lúc này là năm giờ kém mười.
Lần thứ tư Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, sau đó ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào, vẫn không thấy bóng dáng Phong Bình đâu, chỉ thấy Dịch Nhĩ Dương xuất hiện. Dáng người anh ta cao gầy, mặc chiếc áo lông trắng, trông rất tuấn tú. Chỉ có điều, Đường Ca Nam không biết thưởng thức vẻ đẹp “mềm mại” này, hơn nữa anh biết rất rõ dưới vỏ bọc đẹp đẽ như thiên thần kia là một con “ác thú” nham hiểm như thế nào. Sự xuất hiện của anh ta lúc này quả là đúng lúc.
“Nhĩ Dương, cậu ngồi đây với chủ tịch Chu, mình đi gọi điện thoại”. Nói xong Đường Ca Nam đi ra ngoài.
“Này, sắp bắt đầu rồi đấy, họ sắp xếp để cậu đọc diễn văn đấy…” Chu Thiên Hựu vội nhắc nhở anh.
Đường Ca Nam không quay đầu lại, chỉ ra hiệu bằng tay tỏ ý biết rồi.
Anh bước nhanh ra phía cầu thang vắng người, rút điện thoại ra, vừa nhấn được hai số thì bỗng nhiên điện thoại rung, số điện thoại của Phong Bình hiển thị trên màn hình. Số điện thoại đẹp mua với giá cao, dĩ nhiên anh nhớ rất rõ.
Đường Ca Nam vội vàng nhấn nút nghe: “Em đến đâu rồi?”
“Em đang ở… ừm… phía nam đường Thừa Đức…”
Đường Thừa Đức cách trung tâm thành phố khá xa nhưng không phải là vùng ngoại ô, mượn lời quảng cáo của một công ty bất động sản nào đó thì là: Yên tĩnh trong náo nhiệt, bên phải phồn hoa, bên trái yên tĩnh. Nhưng quả thực là nó cách đài truyền hình khá xa, phương hướng trái ngược nhau hoàn toàn. Đường Ca Nam không thể hiểu được vì sao cô ấy lại ở đó.
“Em đến đó làm gì”.
“Chuyện dài lắm”.
“Lát nữa em nhất định phải giải thích với anh đấy”. Đường Ca Nam lại nhìn đồng hồ, “Sắp không kịp nữa rồi, em bảo A Cửu trực tiếp…”
“Em không đi cùng A Cửu”.
“Cái gì?” Đường Ca Nam không kìm được nói toáng lên: “Lẽ nào cậu ta không đến đón em?”
“Lát nữa em sẽ giải thích với anh. Bây giờ…” giọng của Phong Bình lẫn với chút gió xào xạc, “Em có một câu hỏi muốn hỏi anh…”
“Câu gì?”
“Trên báo đăng vụ scandal của em và Phương Bá Thao, anh chỉ giữ im lặng, không hỏi em bất cứ điều gì, đó là vì anh tin em, hay là vì anh không hề để ý đến em? Hay là vì nguyên nhân nào khác?” Cô ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hãy nói thật cho em biết”.
Đường Ca Nam không biết vì sao bỗng nhiên cô ấy lại hỏi chuyện không quan trọng ấy trong lúc này, nhưng anh vẫn nhẫn lại trả lời: “Anh biết quan hệ giữa em và nhà họ Phương”.
Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “Anh biết?”
“Dĩ nhiên”.
“Anh, làm sao mà anh biết được?”
“Khả năng suy luận của anh rất giỏi. Nhưng vì sao em lại hỏi chuyện ấy?” Giọng của Đường Ca Nam có vẻ gấp gáp: “Phong Bình, nghe này, không có thời gian…”
“Nói cho em nghe làm sao mà anh biết được chuyện ấy”.
Đường Ca Nam thực sự không biết vì sao mà cô ấy lại cố chấp như vậy, anh nói liền một hơi: “Còn nhớ bữa tiệc từ thiện lần trước không. Tối hôm ấy anh vô tình nghe thấy những lời nói của Phương Quân Hạo. Em và cậu ta là thanh mai trúc mã, anh nghĩ có lẽ lai lịch của em không bình thường. Nhưng điều đó không có ý nghĩa gì, em là ai không quan trọng, nếu anh yêu em thì dù em là nữ hoàng hay ăn mày thì anh vẫn sẽ yêu em”.
Anh thở hổn hển sau khi nói hết những lời ấy.
Phong Bình không có chút phản ứng nào, trong điện thoại vang lên tiếng gió ù ù và tiếng còi xe ô tô.
Lúc ấy Đường Ca Nam cũng ý thức được những lời mình vừa nói, không khỏi cảm thấy khó xử, ngạc nhiên vì chính bản thân mình. Người dẫn chương trình dùng micro gọi tên anh, mời anh lên sân khấu đọc diễn văn, sau đó là tiếng vỗ tay vang lên.
“Anh phải cúp điện thoại rồi”. Đường Ca Nam khẽ nói.
“Ok”.
“Em đến nhà hàng Đường Triều đợi anh được không? Anh sẽ nhanh chóng đến đó gặp em”.
“Ừm ừm…” Phong Bình do dự không quyết.
“Anh cúp máy đây”.
Đường Ca Nam cúp điện thoại, rảo bước vào hội trường, chuẩn bị lên sân khấu đọc diễn văn.
Phong Bình quay người lại, phía ngoài một siêu thị bên đường có treo một chiếc ti vi. Trên màn hình là hình ảnh Đường Ca Nam đang đọc diễn văn trên sân khấu. Trông anh thật đĩnh đạc, tự nhiên, giọng nói điềm tĩnh nhưng đầy cảm xúc, dù là cô cũng cảm thấy không thể chê vào đâu được.
Bài diễn văn kéo dài khoảng hai phút, cô mỉm cười nghe hết, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Tiếp theo chương trình là bài phát biểu của Jennifer tiếng tăm lẫy lừng.
Jennifer là phụ nữ trung niên khoảng ngoài 40 tuổi, giống như những quý bà cao quý khác, bạn không thể đoán được tuổi của bà ta khi nhìn tướng mạo. Cách trang điểm của bà ta hết sức bình thường, nhưng vì vị trí bậc thầy tiếng tăm lẫy lừng không thể lay chuyển mà dù bà ta có mặc quần áo ăn mày thì không những sẽ không bị phê bình mà thậm chí còn trở thành trào lưu mới trong giới thời trang.
Sau khi phát biểu xong, bà ta nhìn một lượt khắp hội trường, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười cao quý, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang dội, những người đẹp nổi tiếng và các minh tinh hết sức nhiệt tình. Jennifer là nữ thần trong lòng họ.
Người dẫn chương trình mời Jennifer nói một chút về show trình diễn thời trang xuân hạ sắp tổ chức bằng giọng điệu vô cùng vinh dự. Bà ta nói qua vài câu, đột nhiên ngừng lại không nói nữa. Bà ta trau mày, ban đầu thì mắt tròn xoe, sau đó hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm xuống phía dưới khán đài, nét mặt dường như đang nhìn thấy một chuyện quái quỷ gì đó mà tuyệt đối không thể xảy ra được.
Người dẫn chương trình ngạc nhiên, dõi theo ánh mắt của bà ta nhìn xuống thì không thấy có điều gì bất thường.
Phía dưới khán đài là những vị khách vip và những người nổi tiếng, các nhà thiết kế, nhiếp ảnh gia trong giới thời trang, chủ biên các tạp chí thời trang, các nhà quản lý người mẫu, bạn bè trong giới truyền thông và những nhân sĩ trong giới nghệ thuật và văn hóa. Những người có mặt trong buổi tối ngày hôm nay đều là những nhân vật có tầm cỡ trong thành phố Thánh Anh.
Vậy thì vì sao Jennifer lại tỏ ra như nhìn thấy ma vậy?
Mọi người có mặt trong hội trường đều phát hiện sự bất thường của bà ta. Người dẫn chương trình cảm thấy rất kỳ lạ, dùng tiếng Anh hỏi bà: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Jennifer chỉ xuống phía dưới và nói: “Bên kia, dãy thứ tư, cô gái mặc áo trắng…”
Người dẫn chương trình thực sự rất ngạc nhiên, lập tức nhìn xuống phía đó và nói: “Cô Chu, cô…”
Chu Nhã Bá cũng rất ngạc nhiên, tuy cảm thấy bất an nhưng vẫn đứng lên.
Nhân viên nhanh chóng đưa micro cho cô.
Jennifer không hỏi ngay mà ngắm nghía cô một lần nữa, nói đúng hơn là bà đang ngắm nghía chiếc áo khoác da báo màu trắng trên người cô.
Chu Nhã Bá tỏ ra lúng túng khi bị Jennifer nhìn chằm chằm như vậy.
Mọi người đều nín thở chờ đợi, ai cũng cảm thấy tò mò vì sự việc bất ngờ này, chỉ có một người cảm thấy hết sức phẫn nộ và tuyệt vọng.
Người đó chính là Chu Tân Trúc.
Cô ta không dám tin, Chu Nhã Bá lại lén lén lút lút lấy trộm chiếc áo ấy. Hơn nữa cô ta không có thư mời, sao lại có mặt ở đây? Lẽ nào anh cả không kiềm chế được trước sự nhõng nhẽo của cô ta?
Chu Tân Trúc gườm gườm nhìn anh trai Chu Thiên Hựu. Cô ta là người mẫu nổi tiếng, các em của cô ta đều mong muốn nhận được một số ý kiến của cô ta về cách ăn mặc, đặc biệt là Chu Nhã Bá, người đăng ký tham gia cuộc thi người mẫu lần này.
Sau khi tham quan tủ quần áo của chị họ, cô ta ngạc nhiên phát hiện chiếc áo khoác da báo hoàn mỹ này – đó là chiếc áo Chu Tân Trúc lấy của Phong Bình, vì yêu thích quần áo đẹp nên cô ta không vứt đi. Thế là Chu Nhã Bá nhầm tưởng rằng đó là “vật báu” của chị nên lén lút lấy nó ra để khoe.
Quả nhiên, hiệu quả rất đáng kinh ngạc, làm chấn động cả bậc thầy thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới như Jennifer.
“Xin hỏi chiếc áo trên người cô là của cô sao?” Bà ta nói tiếng Anh qua chiếc micro.
“…”
Chu Nhã Bá không ngờ rằng bà ta sẽ hỏi câu ấy nên không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói không phải là của cô ta thì sẽ khiến người ta cười vỡ bụng mất. Tiểu thư đài các, giàu có mà lại mặc chiếc áo không phải là của mình, đặc biệt là hôm nay có rất nhiều người trong giới truyền thông. Nếu nói là của cô ta thì cô ta thấy chột dạ, không mở miệng được, điều quan trọng là cô ta không biết vì sao Jennifer lại hỏi như vậy, dường như bà ta biết chiếc áo không phải của cô ta.
Không gian im lặng đến ngạt thở, mọi người đều chờ câu trả lời của cô ta.
Mặt cô ta đỏ như gấc chín, ấp úng mãi mà không nói được lời nào, không kìm được liếc nhìn Chu Tân Trúc.
Sắc mặt của Chu Tân Trúc khó coi hơn cô ta gấp trăm lần.
“Chiếc áo này là của cô sao?” Jennifer hỏi lại một lần nữa nhưng không dám chắc là cô ta có biết tiếng Anh không nên quay sang nhờ người dẫn chương trình: “Cô có thể dịch lại giúp tôi được không?”
Chu Nhã Bá không thể im lặng được nữa, cô ta quyết định tuân theo một nguyên tắc đã đọc được trong sách – Khi bạn hoàn toàn không biết nên nói gì thì tốt nhất nên nói sự thật.
Thế là cô ta nói bằng tiếng anh: “Không phải của tôi, của chị tôi”.
Jennifer nhíu mày rõ hơn: “Chị cô? Chị cô họ gì?”
Phía dưới phát ra tiếng rì rào khi nghe Jennifer nói câu ấy.
Chu Nhã Bá nghiêm túc nói: “Họ Chu, Chu Tân Trúc, có lẽ bà đã nghe nói đến chị ấy, chị ấy là người mẫu nổi tiếng ở châu Á”.
“Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói đến cô ta”. Jennifer ngắt lời cô ta và nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng, ngạo mạn: “Tôi chỉ quan tâm đến chiếc áo này, bởi vì nó là tác phẩm của tôi, cả thế giới chỉ có một chiếc. Một năm trước khi ở Venezia, tôi đã tặng nó cho một người bạn vô cùng cao quý như một món quà nhân dịp sinh nhật cô ấy. Tôi dám khẳng định rằng cô ấy không phải là họ Chu, càng không thể là chị của cô”.
Nói đến đây, dường như bà ta hơi kích động, nghiêm giọng nói: “Tôi không biết vì sao chiếc áo này lại xuất hiện trên người cô, nhưng dù là cô hay chị cô đều không xứng đáng mặc chiếc áo do chính tay tôi thiết kế”.
Khi nghe Jennifer nói câu ấy, Chu Tân Trúc thực sự mong có một chiếc áo tàng hình để khoác lên người.
Chu Nhã Bá cảm thấy kinh hoàng hơn là xấu hổ, cô ta đứng ngây người như một pho tượng, mặt tái nhợt.
Cô ta không biết rằng chiếc áo này không phải là của chị mình. Chị cô ta là người mẫu rất nổi tiếng. Cô ta rất ngưỡng mộ chị và thực sự muốn tin rằng chiếc áo này là “vật báu” của chị.
Lúc ấy, những người trong giới truyền thông như bừng tỉnh sau cơn mơ, họ thi nhau lấy máy ảnh chụp chiếc á