“Sao có thể như thế được? Hai ngày hôm nay em dán mắt vào tin lá cải, tim đập thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều”.
“Thật sao?” Đường Ca Nam vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Anh cũng theo dõi tin tức, hiện nay các tài liệu về xuất thân của em vẫn chưa bị lộ. Em thật thần bí, Phong Bình ạ”.
Khi nói hai câu ấy, nét mặt của anh bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Từ trước tới nay Phong Bình chỉ thấy mặt hoạt bát, vui vẻ của anh, chưa từng nhìn thấy mặt nghiêm túc, đứng đắn của anh, lúc này, bỗng nhiên anh thu lại thái độ hài hước thường ngày, đôi mắt to đẹp hơi híp lại, nhìn có vẻ rất sắc sảo, nghiêm nghị.
Tuy trong lòng Phong Bình thấy hơi hoảng hốt nhưng nét mặt thì không biểu lộ chút cảm xúc gì, cô thản nhiên nói: “Đường Ca Nam, anh thật to gan, ngay cả vợ sắp cưới là ai cũng không nắm rõ mà đã tùy tiện đính hôn. Em đã nói trước rồi đấy, nếu anh thay đổi thì có thể…”
Cô chưa nói hết câu, Đường Ca Nam đã cười phá lên: “Dù thế nào đi nữa thì đến bây giờ em vẫn chưa làm cho anh thấy phát ngán…”
Câu nói ấy khiến Phong Bình cảm thấy khó xử, chưa có ai đánh giá cô như thế, chí ít là chưa có người nào nói như thế trước mặt cô. Thật là… quá thất lễ, chỉ có điều, không biết không có tội.
“Để anh xem bộ váy dạ hội mà em mang theo nào, anh đang mong chờ tối nay em sẽ có những biểu hiện đáng kinh ngạc”.
Đường Ca Nam vừa nói vừa đi lại nhấc chiếc túi mà cô mang tới, mở ra xem thì thấy bên trong chỉ có một chiếc áo khoác màu nâu sáng và một chiếc túi da màu đen nặng trịch, không có váy dạ hội. Anh ngước mắt nhìn cô: “Anh quyết không dám đưa một quý cô trong trang phục người giúp việc đến dự tiệc, huống hồ người đó lại là vợ sắp cưới của anh”.
Cô khẽ vỗ vai anh và an ủi rằng: “Nếu không ngoài dự tính thì váy dạ hội sắp được mang đến đây rồi”.
Đường Ca Nam sững người. Lẽ nào cô chê váy dạ hội anh tặng? Hay là không vừa người? Chẳng phải đều là những nhãn hiệu nổi tiếng thế giới sao? Hơn nữa nói về kinh nghiệm của anh với phụ nữ thì không thể có chuyện anh tính nhầm số đo, vì sao cô lại phải đặt mua váy dạ hội?
Đường Ca Nam vừa nghĩ vừa hướng ánh mắt về phía ngực của cô. Đường cong của cô rất hoàn mỹ, chắc chắn là cỡ 36, sau đó là vòng eo, chắc chắn là không quá 65. Vòng mông của cô, ồ, còn chân nữa chứ, đôi chân thật dài và đẹp, lại thẳng nữa, cảm giác được quấn vào đôi chân ấy chắc là sẽ tuyệt lắm…
(Anh ĐCN xấu xa quá, haizzz =.=)
Bỗng nhiên nghĩ đến điều ấy, anh có cảm giác mặt nóng bừng lên.
Phong Bình thấy anh ngắm nghía mình từ trên xuống dưới, nét mặt có vẻ khác lại, nên nói sự thật cho anh nghe: “Em yêu cầu Nhĩ Dương đưa đến một bộ váy dạ hội, chắc là sắp mang tới đây rồi”.
“Trong tủ quần áo của em có…” Đường Ca Nam ho khan hai tiếng.
“Bây giờ em là người đại diện cho thiết kế của Dĩ Nhĩ Dương, dĩ nhiên là phải mặc quần áo do anh ta thiết kế…”
“Khi nào vậy?” Đường Ca Nam vẫn đắm chìm trong suy nghĩ lúc nãy, đầu óc chưa tỉnh táo lắm.
“Anh ta gọi điện thoại đến xác nhận chuyện chúng ta đính hôn, nhân tiện bàn luôn vụ làm ăn này”. Phong Bình nháy mắt với anh, cười và nói: “Hihi, bây giờ thân phận của em khác rồi, hàng vạn người nhìn vào, dĩ nhiên phải kiếm chút tiền của anh ta”.
“Vậy à, thế anh ta trả em bao nhiêu?” Đường Ca Nam hỏi vậy bởi anh biết Nhĩ Dương là người yêu tiền hơn cả mạng sống của mình.
Phong Bình trợn mắt nhìn anh: “Không được thăm dò bí mật làm ăn của người khác một cách tùy tiện”.
Đường Ca Nam thở dài ngao ngán: “Chúng ta đính hôn được ba ngày, em đã có một vụ làm ăn lớn, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải kiếm chút hoa hồng chứ, đúng không?”
Phong Bình bật cười, đang định nói thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Váy dạ hội của Dịch Nhĩ Dương đã được mang đến.
Cô vừa nhìn thấy màu váy đã không thể cười nổi.
Váy dạ hội màu hồng phấn thắt eo. Thiết kế thì không có gì để nói, chỉ có điều màu váy thì quá trẻ con. Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới của Đường Ca Nam chứ không phải là em gái của anh. Chắc chắn là anh ta cố ý, rõ ràng là cô đã yêu cầu một bộ váy dạ hội đứng đắn, vì sao anh ta lại đưa cái bộ hồng phấn này? Anh ta định tự hủy hoại nhãn hiệu của mình sao?
Đường Ca Nam không có ý kiến gì với bộ váy ấy, anh lập tức đẩy cô vào phòng nghỉ và nói: “Cho em nửa tiếng, đủ không?”
Phong Bình không còn gì để nói.
Anh giúp cô đóng cửa, bỗng nhiên thò đầu vào và nói: “Cần giúp gì cứ gọi, anh sẵn sàng có mặt”.
Cô đáp lại anh bằng ánh mắt gườm gườm.
Sự việc đã như thế này, đành phải mặc bộ váy này vậy.
Sau khi thay xong bộ váy ấy, Phong Bình thấy điểm duy nhất có thể chấp nhận được đó là nó hợp với kiểu tóc của cô. Nhưng kiểu tóc này cũng hợp với rất nhiều bộ váy gợi cảm khác… Thôi vậy, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, trang điểm nhẹ, đeo hoa tai rồi bước ra ngoài.
Cô vốn xinh đẹp nên trang điểm hay không cũng không khác biệt là mấy.
Cô mở cửa bước ra, bỗng nhiên Đường Ca Nam mắt sáng lên, anh không kìm được huýt một hồi sáo, trong không gian yên tĩnh, hồi sáo ấy trở nên cao vút và âm vang. Nhưng Đường Ca Nam thể hiện rất tự nhiên, Phong Bình nghe mà thấy phấn chấn hẳn lên, những điều phiền muộn lập tức tan biến.
“Nhĩ Dương quyết sẽ không hối hận vì đã đầu tư vào người em”. Đường Ca Nam nói những lời nịnh nọt nhưng rất thật lòng.
“Nhưng em lại thấy hơi hối hận rồi”.
“Sao vậy, anh ta trả thù lao cho em thấp quá à?” Đường Ca Nam bật cười.
“Rất thấp rất thấp”. Phong Bình tỏ vẻ phẫn nộ bất bình: “Anh ta đúng là đang hưởng phúc mà không biết, em đồng ý mặc váy dạ hội của anh ta là vinh dự cho anh ta…”
“Đúng đúng”. Đường Ca Nam vỗ tay tán thành: “Có thể mời được vợ sắp cưới của Đường Ca Nam làm đại diện, thằng ranh ấy đến lúc ngủ cũng phải tỉnh dậy vì cười”.
Vốn dĩ đó là những lời nói trong lúc tức giận, nhưng anh lại nói như thế, thật đúng là dở khóc dở cười.
Đường Ca Nam nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, bữa tiệc tám giờ bắt đầu. Từ đây đến Thần Dương, chỉ cần tắc đường một chút thì không biết chừng sẽ đến muộn. Anh cầm chiếc áo khoác khoác lên người cô, hai người ra ngoài đi thang máy xuống dưới.
Sau khi họ đi, các thư ký bắt đầu thầm thì to nhỏ.
A nói: “Các cậu có nhìn rõ không? Cô gái giống như học sinh vừa nãy là ai vậy nhỉ?”
B nói: “Không phải là giám đốc Đường vừa mới đính hôn đã lăng nhăng rồi chứ?”
C nói: “Nói linh tinh gì vậy, anh Cửu vừa đưa một người giúp việc vào mà”.
B cười: “Không phải chứ, ngay cả người giúp việc mà anh ta cũng không tha”.
C nói: “Cậu thật ác ý”.
A thốt lên: “A, mình nhớ ra rồi. Cô ấy đẹp hơn trong ảnh nhiều. Bức ảnh ấy quá nhỏ, nhìn rất già dặn, chả trách mình không nhận ra”.
B, C nhớ đến một người, quay sang bốn mắt nhìn nhau.
Buổi tối đường hơi tắc, tắc đường ở trung tâm thành phố khoảng năm phút.
“Tính chất của bữa tiệc tối nay là gì?” Phong Bình hỏi.
“Bữa tiệc làm ăn, chủ yếu là những người trong nội bộ Bắc Thần, em cứ coi là buổi tụ họp của công ty, không phải căng thẳng”. Đường Ca Nam vừa từ từ tiến sát chiếc xe trước mặt vừa nhíu mày phàn nàn: “Cứ đến dịp cuối năm là những lão già ấy lại quay về bàn với chả bạc, phát ngán lên được”.
Phong Bình mỉm cười không nói gì, những lời phàn nàn như thế này không phải là phàn nàn thật, chỉ cần nghe là được, không cần phát biểu ý kiến. Đường Ca Nam cũng không nói tiếp nữa.
Hai người đều im lặng, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi anh: “Lúc nãy anh nói cái gì mà mong chờ vào biểu hiện đáng ngạc nhiên của em, nói thế có ý gì?”
Đường Ca Nam lập tức nói: “Đúng vậy, anh muốn trong buổi tiệc tối nay em biểu hiện không coi ai ra gì đến mức cực điểm”.
Phong Bình hơi nhíu mày: “Em để lại ấn tượng ấy cho anh từ lúc nào vậy?”
Đường Ca Nam nhe răng cười: “Ý anh là, lát nữa đến phòng tiệc, dù là ai đến bắt chuyện với em thì em chỉ cần tỏ thái độ ngạo mạn là được”.
“Cái này khá hợp với sở trường của em, anh chắc muốn em làm vậy thật chứ?”
“Vô cùng chắc chắn”.
“Ok”. Phong Bình vỗ tay: “Vậy lát nữa, dù là nhìn thấy ai thì em sẽ nói, e hèm…”, cô khẽ ho một tiếng rồi cố ý vênh mặt lên, tỏ tư thế đứng trên muôn người và nói: “xx, tôi cho phép anh hôn vào chân tôi!… Như vậy được rồi chứ?”
Đường Ca Nam nhìn cô, không nhịn được bật cười ha hả: “Đừng nói thế, em như vậy rất giống với phong thái của nữ hoàng”.
Phong Bình cũng cười nhưng trong lòng thấy không thoải mái. Yêu cầu này thật vô lý, tục ngữ nói gừng càng già càng cay, những ông già ấy đại diện cho thế lực, để lại ấn tượng vô cùng ngạo mạn cho họ, dù là xét từ phương diện nào cũng thấy không phải là chuyện hay ho gì.
Ra khỏi trung tâm thành phố, đường có vẻ thoáng hơn, bên đường có tấm biển quảng cáo nhấp nháy của Thần Dương Resort, trong bóng tối phát ra ánh sáng thu hút người qua lại.
Thần Dương Resort do công ty bất động sản Đỉnh Hâm đầu tư khai thác, mời các kiến trúc sư nổi tiếng thiết kế, là địa điểm du lịch lý tưởng, khung cảnh thanh tịnh, không gian thư thái, không khí trong lành, rất thích hợp với những ông già trong mắt của Đường Ca Nam đến đây hun đúc tài năng, mời vài người bạn thân, pha một bình trà, nghe một bản nhạc cổ, chơi cờ trò chuyện, rửa trôi mùi tiền đã ám vào người trong suốt hơn nửa đời người. Dĩ nhiên, nếu bạn thích phong cảnh của châu Âu hơn vậy thì xin đi ra khỏi cửa và rẽ trái.
Ngoài ra, suối nước nóng ở đây cũng rất nổi tiếng. Nếu bạn đến thành phố Thánh Anh mà không ngâm mình trong suối nước nóng ở Bắc Thần thì quả là điều đáng tiếc.
Quay trở lại vấn đề chính, tiệc bup phê được đặt tại tầng 5, không gian rộng, tầm nhìn rất thoáng, có thể nhìn thấy cảnh đêm huyển ảo của hồ Thần Dương. Đường Ca Nam và Phong Bình đến chậm vài phút. Cô nhìn vào hội trường, đúng là như lời Đường Ca Nam nói, rất nhiều bậc tiền bối, những cô gái mà họ dắt theo tỷ lệ nghịch với tuổi tác của họ, càng già thì bạn gái đi cùng lại càng trẻ.
Đường Ca Nam đưa Phong Bình đi chào khách, đều là những người đáng tuổi chú bác. Họ đối xử với anh khá thân thiện, hòa nhã nhưng với Phong Bình lại lạnh lùng, người thì thân thiết khen ngợi đôi câu, người thì chỉ gật đầu, bất lịch sự đến nỗi coi như không nhìn thấy cô. Sau một vòng chào hỏi, cô thầm than thở trong lòng: Mỗi người ở đây đều ngạo mạn hơn cô gấp trăm lần, Đường Ca Nam lại còn muốn cô biểu hiện ngạo mạn. Hừm, lẽ nào đây là lời nhắc nhở một cách uyển chuyển?
Chỉ có điều thế này càng tốt, cô không cần phải mỉm cười, càng không cần phải nghe họ nói những lời sáo rỗng, nghe lại ảnh hưởng đến khẩu vị. Tuy đi cùng Đường Ca Nam nhưng cô đã dán mắt vào những món ăn ngon từ lâu rồi. Điệu bộ ấy đã lọt vào mắt người khác khiến họ càng coi thường cô hơn. Đúng là tầng lớp thấp hèn, trong mắt chỉ có ăn thôi, vì sao cậu con trai thứ hai nhà họ Đường không cho cô ta học lớp lễ nghĩa mà đã lôi ra ngoài rồi? Có người thì thầm chế nhạo.
Một người khác nói, nhìn cái nhẫn của cô ta kìa, đúng là nhà giàu mới nổi.
Một người đàn ông cao gầy cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Bạn gái anh ta nói: “Hạo Vân, lại chào một tiếng đi”.