ành phải lau bằng vạt áo, dù sao thì cũng là áo của người khác.
Đường Ca Nam thấy cô lau nước mũi, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề: “Thời tiết này mà cô không mặc áo khoác ra ngoài sao?”
Phong Bình run rẩy trả lời câu hỏi của anh ta: “Có mặc, bị người ta lấy đi rồi”.
“Có chuyện đó?” Đường Ca Nam ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy”.
“Thật độc ác, tôi đi kiện giúp cô”.
“Cám ơn”. Phong Bình lạnh đến nỗi không thể đứng vững được. Đường Ca Nam không nhẫn tâm, gợi ý: “Chi bằng cô ngồi xuống, lấy áo khoác che đầu gối, có lẽ sẽ thấy ấm hơn một chút”.
Phong Bình lập tức làm theo, sau đó run rẩy trách anh: “Anh, sao anh không nói sớm…”
Đường Ca Nam cũng ôm đầu gối rồi ngồi xuống, không hề tỏ ra ăn năn: “Tôi vừa mới nghĩ ra mà”.
Phong Bình quyết định im lặng.
Nhưng Đường Ca Nam thì không ngậm miệng, anh khẽ chạm vào vai cô và chậm rãi nói: “Bây giờ tôi cũng tính tiền theo giờ, tối hôm nay coi như là tôi ở cùng cô nhé!”
Phong Bình quay đầu sang, trợn mắt khịt mũi nhìn anh ta.
Đường Ca Nam nghiêm túc phân tích cho cô nghe: “Cô thấy đấy, tôi xuất thân giàu có, lại trẻ trung tài giỏi, tướng mạo đường đường, muốn có mẫu người con gái nào cũng có thể có được”. Đây vốn là những lời mà hôm ấy Phong Bình nói với anh, cô không còn gì để nói. “Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố Thánh Anh này, còn có người đàn ông nào vượt qua được tôi không?”
Anh không đợi Phong Bình nói mà tự nói tự trả lời: “Không có, tuyệt đối không có! Nhưng…”, anh chuyển chủ đề, “Bây giờ, một người đàn ông hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, một người đã làm tổn thương trái tim của biết bao cô gái lại lựa chọn ở bên cô trong buổi tối lạnh giá, nhiệt độ âm bảy, tám độ, cùng ngồi bên đường hứng gió bắc cấp sáu táp vào mặt, cô không thấy mình nên tỏ chút thành ý gì đó sao?”
“Tôi…”
“Cô mặc áo khoác của tôi, lại còn dùng nó lau mũi”.
“Tôi…”
“Tiêu chuẩn thu phí của tôi rất thấp, một tiếng bốn nghìn đô”.
Phong Bình cố gắng cười nhưng mặt lạnh cứng lại, xoa mặt một lúc lâu mới nói: “Giá thấp như vậy không hợp với thân phận của anh”.
Đường Ca Nam thở dài: “Còn phải căn cứ vào mức thu nhập để định giá mà, cô nhìn cô mà xem, từ trên xuống dưới chỉ có mỗi bộ váy này, đáng vài đồng chứ? Tôi cần bộ váy dạ hội này làm gì? Tặng bà nội tôi có khi bà còn chê già”.
Phong Bình gườm gườm nhìn anh, đang định nói thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi và tiếng phanh xe ré lên bên tai. Theo bản năng cô định đứng lên nhưng vì ngồi quá lâu, lạnh cóng cả người, hai chân tê buốt, giày cao gót không vững lại ngã xuống, Đường Ca Nam vội đứng dậy đỡ cô, thế là hai người cùng ngã lăn ra đất.
Dịch Nhĩ Dương vội nhảy xuống xe, rút điện thoại ngắm thẳng họ, phấn khích hét lên: “wa wa wa, thì ra hai người nhiệt tình như vậy? Đặc biệt gọi tôi đến đây để xem kịch hay? Có cần tôi thông báo cho thợ săn ảnh không?”
Đường Ca Nam đỡ Phong Bình dậy, giận dữ quát: “Đừng có nói láo”.
Dịch Nhĩ Dương chụp lấy chụp để: “Làm hai pose thôi mà, Đường nhị thiếu gia cười một cái nào”.
Đường Ca Nam không có thời gian quan tâm đến anh ta, vội kéo Phong Bình chui vào xe.
Dịch Nhĩ Dương nhìn điện thoại liếm nước bọt: “Sốt dẻo đây, chắc chắn có thể bán được một khoản tiền lớn. Mình sớm biết là mình có tiềm năng làm phóng viên rồi mà, góc này thật hoàn hảo…”
Anh ta đang chìm đắm trong giấc mộng hão huyền thì bỗng nhiên trong không trung vang lên âm thanh khởi động động cơ.
“Này, này, này, tôi vẫn chưa lên xe mà! Hai người… ôi… xe của tôi, xe của tôi…” Dịch Nhĩ Dương co cẳng chạy bán sống bán chết, ngẩng mặt lên trời kêu than: “Đường Ca Nam, đồ vong ơn bội nghĩa, đồ khốn kiếp qua cầu rút ván ván ván ván…”
May mà Đường Ca Nam không phải là đồ khốn kiếp qua cầu rút ván. Anh đi một vòng rồi lại quay xe lại, ấn cửa xe xuống để lộ một phần mặt, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa điện thoại đây”.
Dịch Nhĩ Dương vừa thở hổn hển vừa mặc cả: “Thưởng thức một chút thì có sao đâu”.
Đường Ca Nam cười khẩy: “Cậu thì không sao, chúng tôi hoan nghênh cậu thưởng thức, nhưng phải cẩn thận đề phòng lũ vịt giời ở phòng làm việc của cậu…”
Dịch Nhĩ Dương đành phải ngoan ngoãn dâng điện thoại lên. Đường Ca Nam xóa ảnh, tiện tay vứt sang một bên, sau đó mới cho anh ta lên xe.
Nhĩ Dương vừa vào xe, lập tức nhảy bổ vào bóp cổ anh, “Đồ qua cầu rút ván, qua cầu rút ván”.
Anh ta phát ra tiếng gầm gừ của sư tử cái, cái miệng gần như cắn đứt chiếc mũi cao, đẹp của Đường Ca Nam.
Đường Ca Nam ho không ngớt, mặt đỏ như gấc chín.
Phong Bình đã phục hồi nguyên khí, cô vội cúi người nhặt chiếc điện thoại lên, mở phần chụp ảnh, nhằm thẳng vào họ rồi tạch, tạch, tạch liền ba cái, sau đó cầm điện thoại lên, suýt xoa khen: “Góc này thật chuẩn, rất tình tứ, gửi cho ai đây?”
Cuối cùng Đường Ca Nam và Dịch Nhĩ Dương cũng dừng lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc rồi không hẹn mà gặp cùng cướp điện thoại. Phong Bình mặc kệ cho họ cướp, cười khì khì và hỏi: “Các anh đói không? Chi bằng đi ăn chút gì đó đi”.
Hai người đồng thanh hỏi: “Cô có tiền không?”
Phong Bình nhìn Dĩ Nhĩ Dương, miệng như cười mà không phải là cười: “Vốn dĩ không có, nhưng bây giờ có rồi. Sếp Dĩ, dường như anh vẫn nợ tôi tiền lương…”
“Bất công, bất công”. Dịch Nhĩ Dương kêu than không ngớt: “Vì sao hai người hẹn hò yêu đương lại bắt tôi trả tiền?”
“Coi là tiền thưởng thức đi”. Đường Ca Nam thản nhiên nói.
Phong Bình vừa tức vừa buồn cười: “Đừng nói linh tinh, chúng tôi đâu có yêu đương gì”.
Đường Ca Nam ngắt lời cô: “Bình Bình, Nhĩ Dương là người mình, chúng ta không cần giấu cậu ấy”.
Dịch Nhĩ Dương cười phá lên: “wa wa, được đấy, nhanh thật, thần tốc thật”.
Phong Bình choáng nặng khi nghe câu “Bình Bình”, ngồi ngây một lúc lâu không nói được lời nào.
Đường Ca Nam thản nhiên nói tiếp: “Đúng vậy, Bình Bình tình nguyện trả bốn nghìn đô một giờ để được hẹn hò với mình, lẽ nào mình không vui vẻ chấp nhận?”
Mặt Phong Bình tím đen.
Dịch Nhĩ Dương nghe vậy, hai mắt lồi ra, suýt thì rơi con ngươi ra ngoài, sau đó xòe tay và bắt đầu tính toán rất nghiêm túc: “Một giờ bốn nghìn đô, nếu cả hai tư giờ đều ở bên nhau thì là chín mươi sáu nghìn đô. Nếu hai người ở bên nhau ba năm, một năm ba trăm sáu lăm ngày, vậy thì là… e hèm, hàng triệu, hàng chục triệu, a…”
Đột nhiên anh ta quay người lại, nắm lấy tay áo của Phong Bình, áp mặt vào cánh tay cô ấy rồi rớt nước mắt cầu xin: “Chị Phong Bình thân mến, cầu xin chị, xin chị hãy hẹn hò với em. À không, không, em phải lấy chị, bắt đầu từ bây giờ em là người của chị”.
Phong Bình không biết Dịch Nhĩ Dương nhí nhố như vậy, đúng là dở khóc dở cười. Cô lấy ngón tay cốc vào đầu anh ta, sau đó dùng lực thật mạnh đẩy anh ta ra. Anh ta còn định lao tới nhưng bị Đường Ca Nam túm lấy cái đuôi xam đen nhánh ở sau gáy, lôi trở về vị trí cũ.
Dịch Nhĩ Dương cưng nhất là mái tóc của mình, vì thế anh ta mắng chửi một hồi thậm tệ, sau đó rút cái lược mang theo bên mình ra chải chuốt.
Đường Ca Nam liếc anh ta, bĩu môi và nói: “Tô son trát phấn, lòe loẹt đỏm dáng”.
Dịch Nhĩ Dương nắm chặt nắm đấm, phản công lại: “Bên ngoài giàu sang, bên trong thối thây”.
Đường Ca Nam “hứ” một cái khinh bỉ rồi nói: “Đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà”.
Dịch Nhĩ Dương bĩu môi đá lại: “Sở khanh, vùi hoa dập liễu”.
“Đồ mỏng môi”.
“Đồ háo sắc, đồ con lợn, ác quỷ, biến thái…”
Phong Bình nghe mà rùng mình, khẽ hỏi: “Chúng ta vẫn đi ăn cơm chứ?”
Hai người đồng thanh trả lời, một người nói “đi”, một người nói “không đi”.
Đường Ca Nam nói: “Không đi thì xuống xe”.
Dịch Nhĩ Dương nói: “Dựa vào cái gì, đây là xe của tôi”.
“Tôi là lái xe”.
“Sặc!”
Hai người đấu khẩu suốt đường đi, đến tận khi Đường Ca Nam tìm thấy một quán mỳ thì những sợi mỳ mới bịt được cái miệng nói không biết nghỉ của họ. May mà nửa đêm khách ăn ít, cũng không ai chú ý đến họ. Ăn xong, Dịch Nhĩ Dương biết điều tránh đi. Hai người rất thân thiết với nhau nhưng khi chửi nhau thì chẳng ai chịu thua ai.
Đường Ca Nam cầm chìa khóa xe và nói: “Xem ra tối nay cô đành phải ở nhà tôi rồi?”
Phong Bình cười: “Thật vinh dự, trước khi anh hối hận thì chúng ta mau đi thôi”.
Đường Ca Nam không kìm được cười phá lên, anh lái xe đưa cô về biệt thự của mình.
Phong Bình nói: “Tôi nhớ báo lá cải nói từ trước đến nay anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà”.
“Tôi cũng nhớ hình như cô nói không quan tâm đến làng giải trí”.
“Nếu anh đề nghị đến khách sạn thì tôi sẽ không phản đối”.
“Nếu cô muốn lên báo lá cải ngày mai thì tôi sẽ đưa cô đi. Nếu vừa hay bị phóng viên phát hiện thì chúng ta đừng biện minh trong sạch, báo chí sẽ đao to búa lớn”.
“Anh không cần kể khổ với tôi”. Phong Bình cười phá lên.
“Sự thật là như thế”, Đường Ca Nam thản nhiên như không có chuyện gì.
“Nhà anh an toàn tuyệt đối không?”
“Không chắc, nhưng mức độ mạo hiểm thì chắc chắn là thấp hơn khách sạn”.
Nhìn nghiêng, những đường nét trên khuôn mặt anh đẹp như tranh vẽ, như được người ta chạm khắc, tay cầm vô lăng cười nói vui vẻ. Không biết có phải vì tối nay anh ta là anh hùng cứu mỹ nhân hay không mà Phong Bình nhìn anh ta thấy rất thuận mắt, không kìm được buột miệng khen: “Anh cũng được đấy chứ…”
Đường Ca Nam thở dài, đáp lời cô: “Chỉ có điều nhỏ mọn quá, không nỡ tiêu tiền vì phụ nữ”.
Phong Bình thấy anh ta nhớ dai như vậy, cười phá lên: “Anh có nỡ tiêu tiền vì phụ nữ hay không tôi không biết, nhưng đúng là anh có đôi chút nhỏ mọn, một câu nói đùa mà đến tận bây giờ vẫn…”
Đường Ca Nam cảm thấy xúc động, cao giọng: “Từ trước tới nay chưa có người con gái nào nói với tôi như vậy”.
Phong Bình đề nghị: “Nếu anh thực sự tức giận như vậy thì anh có thể tặng tôi một viên kim cương để bịt miệng tôi”.
Đường Ca Nam cười phá lên: “Cô thật vô liêm sỉ”.
Phong Bình che mặt: “Cuối cùng bị anh phát hiện rồi”.
Biệt thự của Đường Ca Nam vốn dĩ đó là nơi ở của mẹ anh lúc còn trẻ, được thiết kế và bài trí theo phong cách cổ nhưng cũng không mất đi vẻ thời thượng. Đáng tiếc là ánh mắt của quản gia không thân thiện lắm, chắc là bà nghĩ rằng cô không phải là cô gái hiền thục, đoan trang. Một cô gái hiền thục, đoan trang không nên ăn mặc thế này, càng không nên tùy tiện theo đàn ông về nhà.
Quản gia vừa nhìn thấy Đường Ca Nam liền nói: “Cậu cả vừa đi ạ, cậu ấy bảo khi nào cậu về thì gọi điện ngay cho cậu ấy”.
Rõ ràng là Đường Ca Nam sững người nhưng chỉ khẽ “ừ” một tiếng, sau đó hỏi Phong Bình: “Uống trà hay là…”
“Hồng trà”.
Đường Ca Nam quay sang ra hiệu cho quản gia, bà ta liền đi xuống.
Anh cởi áo ngoài, hơi tháo lỏng cà vạt. Phong Bình định cởi áo khoác trả lại anh, nhưng anh xua tay và nói: “Cứ mặc đi, lát nữa hãy cởi”.
Phong Bình mỉm cười, làm theo lời anh.
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cô ngồi đây chờ một chút, tôi lên tầng gọi điện thoại”.
Phong Bình gật đầu.
Đường Ca Nam lên tầng, đi vào thư phòng, gọi điện thoại cho anh trai Đường Hạo Vân: “Anh à, sao không gọi vào di động cho em?”