“Không không, trước đây khi nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, tôi rất muốn ngắm họ nhiều hơn, thân mật với họ hơn. Nhưng tôi có thể hiểu được họ, chỉ có mỗi cô là tôi không hiểu được. Cô hoàn toàn không có hứng thú với tôi, đúng vậy không?”
Câu nói cuối cùng của anh không hàm súc chút nào, dường như muốn nói: Quả thực cô không muốn chăn tôi sao?
Phương Bình muốn cười phá lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, cô nghiêm túc nói: “Những người đàn ông như anh là người tình trong mộng của biết bao cô gái, nhưng họ cũng chỉ có thể nghĩ như kiểu nằm mơ giữa ban ngày, nếu thực sự nói là có hứng thú với anh thì chỉ là số ít những người có thể tiếp xúc với anh, sự tiếp cận này khiến họ dám vượt qua ranh giới của ảo tưởng…”
“Vậy thì cô thuộc loại nào?” Nhân lúc cô ngừng lại, Đường Ca Nam vội kéo chủ đề câu chuyện lại, không để cô nói lan man quá xa.
“Tôi á? Ha ha…” Phong Bình bật cười: “Tôi thuộc kiểu người không cần ảo tưởng, thậm chí những thứ mà tôi muốn đều có thể đạt được, trừ tình yêu”.
Đường Ca Nam đã quen với cách nói của cô. Anh nghi ngờ quan điểm về giá trị của cô có đôi chút khác với người bình thường. Chỉ có điều anh đã dày mặt nêu ra vấn đề rồi, nếu không nhận được câu trả lời rõ ràng thì sẽ cảm thấy rất ức chế. Nhưng lại nghe thấy cô nói: “Một số người nhìn thì có vẻ có rất nhiều lựa chọn nhưng thực chất lại rất ít”.
“Cô ám chỉ tôi…” Đường Ca Nam phản kháng một cách rất trẻ con.
“Nói thế này nhé anh Nam”, lần đầu tiên cô gọi tên anh, thấy không quen lắm, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Gia đình anh giàu có, anh lại trẻ trung tài giỏi, tướng mạo đường đường, muốn mẫu người phụ nữ nào cũng đều có thể có được. Nhưng nếu chọn một người để kết hôn thì anh có chọn được không?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến điều này, chắc là sẽ khó khăn lắm. Chỉ có điều… lẽ nào cô quan hệ với người khác vì mục đích kết hôn?”
Phong Bình thấy anh ta cố tình hiểu sai ý của mình, vừa tức lại vừa buồn cười: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi ăn bữa cơm này với anh vì mục đích kết hôn, anh phải cẩn thận đấy…”
Cô chưa nói hết câu, Đường Ca Nam đã cười phá lên: “Lạ thật, vì sao chúng ta lại lan man sang vấn đề này nhỉ?”
Phong Bình quay sang lườm anh, rõ ràng là anh ra công ra sức xoay quanh vấn đề này, lại còn dám hỏi lại, xem ra chứng đãng trí của anh khá nghiêm trọng.
Sau một hồi buôn chuyện, tấm biển rực rỡ của Bắc Thần Resort đã xuất hiện trước mắt. Đường Ca Nam lái xe vào vị trí đỗ xe riêng, lập tức có nhân viên ra đón, dẫn đường. Hai người cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm, sau khi ăn xong đi dạo ngắm khung cảnh rồi ra về.
Dĩ nhiên, Đường Ca Nam không trả tiền. Dù thế nào thì anh cũng không thể làm chuyện ấy được. Về sau anh sai người mang đến cho cô một chiếc kẹp áo giá trị. Phong Bình chỉ mỉm cười.
Sau đó họ nói chuyện với nhau qua điện thoại vài lần, sau nữa nếu muốn gặp Đường Ca Nam, Phong Bình chỉ có thể thông qua tạp chí lá cải. Trong gần hai tháng, anh ta xảy ra rất nhiều chuyện, dường như cứ dăm bữa nửa tháng là lại lên báo, nội dung rất hoang đường, dường như muốn làm người đọc nổi điên lên. Có người chỉ trích Đường Trạm quá dung túng con trai.
Ban đầu Phong Bình không biết vì thực sự cô không quan tâm đến làng giải trí, nhưng quả thực số lần xuất hiện trên mặt báo của anh quá nhiều, kích thích trí tò mò của cô, thế là cô quyết định thu thập tất cả những tin tức lá cải.
Một hôm, Dịch Nhĩ Dương đến nhà mời Phong Bình đến giúp thì phát hiện một đống báo trong phòng khách nhà cô.
“Không phải chứ Phong Bình, cô có cảm tình thật với Ca Nam à?” Anh ta thốt lên một cách thái quá.
Phong Bình đang rót nước sôi vào ấm trà, nghe vậy liền bật cười và nói: “Nếu ngày nào anh cũng được lên báo thì tôi cũng có cảm tình với anh”.
Dịch Nhĩ Dương cười: “Chắc chắn Ca Nam không được lợi gì khi đến chỗ cô”.
Phong Bình cười, chăm chú pha trà.
Dịch Nhĩ Dương ngắm nghía căn nhà, có ba phòng nhưng không rộng lắm. Phòng ăn và phòng khách nhỏ nhưng rất sạch sẽ, bày biện gọn gàng, nho nhã, đồ dùng ít nhưng trông rất lịch sự, sang trọng, chứng tỏ chủ nhân là một người rất chú trọng phẩm chất. Lại còn có trà nóng màu sắc hấp dẫn, tỏa hương ngào ngạt. Dịch Nhĩ Dương ngửi mùi trà, cười và nói: “Lạ thật, ban đầu tôi thấy cô rất thần bí…”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì càng thần bí hơn, không giống người bình thường”.
Phong Bình bật cười: “Cảm giác của anh không sai chút nào, thực ra tôi xuất thân cao quý, tổ tiên của tôi có quan hệ mật thiết với hoàng gia Anh”.
Dịch Nhĩ Dương không kiềm chế được cười phá lên: “Cô thật hài hước”.
Nói xong anh uống cạn cốc trà, sau đó đứng dậy chuẩn bị ra về: “Tôi phải về rồi, vẫn còn một đống việc phải làm, ngày mai…”
“Ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ”. Phong Bình mỉm cười gật đầu.
Dịch Nhĩ Dương cảm ơn rồi chào tạm biệt.
Chiều hôm sau, Phong Bình đến gặp Dịch Nhĩ Dương như đã hẹn. Lý do là một quỹ từ thiện nào đó đề xướng bảo vệ môi trường, phát động hoạt động quyên góp công ích, mời rất nhiều ngôi sao điện ảnh và những cô đào nổi tiếng tham gia. Vì lần trước triển lãm thời trang với chủ đề bảo vệ môi trường của Dịch Nhĩ Dương ở Paris thành công, được đánh giá rất cao, vì vậy lần này đã trở thành nhà thiết kế được những cô đào nổi tiếng lựa chọn đầu tiên. Nhưng thời gian gấp gáp, anh không thể không mời trợ thủ.
Phong Bình đến phòng làm việc, nhìn thấy tài liệu tuyên truyền trên bàn Dịch Nhĩ Dương nên giở ra xem, trong dãy danh sách dài các minh tinh cô chỉ nhận ra được vài cái tên quen thuộc, đó là Hạ Dao và ba ca sĩ. Trong danh sách các cô đào nổi tiếng thì thấy có Đường Minh Tuyên, Phong Bình không khỏi ngạc nhiên: Chưa từng nghe nói Đường Trạm còn có con gái?
Dịch Nhĩ Dương bật cười: “Cô ấy là em họ của Đường Ca Nam, con gái của cô anh ta”.
“Cũng mang họ Đường?”
“Cô ấy theo họ mẹ. Đại tiểu thư nhà họ Đường mồ côi cha từ nhỏ, trẻ người non dạ nên làm việc khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, khụ khụ… Mấy năm trước bà ta di cư sang nước ngoài, sống kín đáo hơn trước rất nhiều. Nhà họ Đường không muốn nhắc đến chuyện này, hồi đại tiểu thư nhà họ Đường còn trẻ, rất nhiều tạp chí đều viết về bà ta, bây giờ thì ít rồi. Chỉ có điều…” Bỗng nhiên Dịch Nhĩ Dương chuyển sang giọng điệu khoa trương thái quá: “Cô không biết Đường Minh Tuyên, nhất định cô là người ngoài hành tinh, hơn nữa là nam giới ngoài hành tinh”.
Câu nói ấy khiến Phong Bình phì cười: “Nam giới ngoài hành tinh?”
Dịch Nhĩ Dương than thở: “Những người chỉ cần quan tâm một chút đến tin lá cải thì đều biết chuyện này, nữ giới thì càng không thể không biết”.
Phong Bình cười: “Tôi là người nơi khác mà, mới đến đây không lâu…” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Dịch Nhĩ Dương đáp: “Lạy hồn, bây giờ thông tin phát triển nhanh như vậy”.
Phong Bình phản bác: “Xin người, lẽ nào không đọc tin lá cải là tội lỗi?”
Dịch Nhĩ Dương cười: “Không nói đến tội lỗi, chỉ có điều thấy hơi kỳ lạ. Tôi tin rằng buôn chuyện là sở trường của phụ nữ”.
Phong Bình gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Thực ra trước đây tôi cũng rất thích buôn chuyện, hai năm gần đây mới chuyển hứng thú sang lĩnh vực khác”.
“Tôi rất tò mò về những thứ mà trước đây cô hứng thú buôn dưa lê”.
“Thời trang, món ăn, đàn ông, những phụ nữ bình thường thích buôn chuyện gì thì tôi buôn chuyện ấy…” Cô buột miệng nói, lật nhanh lướt qua album tuyên truyền rồi quay trở lại xem bản danh sách. Trong số các cô đào nổi tiếng, Chu Tân Trúc đứng đầu, ngoài ra còn có Ngô Niệm Chân, Dư Man Văn, Phương Quân Di… Nhờ Đường Ca Nam mà cô cũng biết Dư Man Văn và Ngô Niệm Chân. Nhà họ Dư kinh doanh lĩnh vực giải trí, nhà họ Ngô kinh doanh hàng ăn, đều là những nhân vật số một của thành phố.
“Cái cô Chu Tân Trúc này…”
Dịch Nhĩ Dương vừa nghe thấy cái tên ấy liền than thở: “Là một người đặc biệt phiền phức, quần áo cần phải sáng tạo, model, độc đáo, đặc sắc, chỉ có điều khá hào phóng”. Anh ta cười chuyển chủ đề nói chuyện: “Thiên kim tiểu thư giàu có, không thể đắc tội được”.
“Vậy à?”
Dịch Nhĩ Dương giơ ngón tay cái: “Con gái của người giàu nhất thành phố”.
Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “Người giàu nhất không phải là Đường Trạm sao?”
Dịch Nhĩ Dương cười ha hả: “Cô tin vào bảng xếp hạng của Forbes sao? Số tài sản công bố trên đó không đáng tin, trên thực tế có không ít tỷ phú không ở trong danh sách ấy, họ đều rút về ở ẩn…” Nói xong khẽ búng tay vào cuốn album trong tay cô và nói: “Hội từ thiện”.
Phong Bình mỉm cười, gật đầu và nói: “Cũng đúng”.
Dịch Nhĩ Dương ca thán: “Dù gì thì họ cũng là người giàu có, số tài sản ấy đủ để tôi kiếm mấy đời…”
Phong Bình bật cười: “Anh thiếu tiền lắm sao?”
Dịch Nhĩ Dương trợn mắt: “Có ai chê tiền nhiều bao giờ không?”
Phong Bình đặt cuốn album tuyên truyền xuống, cười và nói: “Không nói chuyện này nữa, làm việc thôi”.
Dịch Nhĩ Dương lập tức đưa cô vào căn phòng lớn chất đầy rác, trong đó có rất nhiều vỏ lon, hộp nhựa, giấy báo cũ. Phong Bình nhìn mà không khỏi thảng thốt.
“Tôi định dùng rác thải có thể tái sử dụng để thiết kế váy dạ hội”.
“Ý tưởng rất sáng tạo”.
“Tận dụng rác thải, tuyên truyền bảo vệ môi trường”.
“E rằng không kịp thời gian”.
“Quả thực là không kịp, vì vậy chỉ làm một chiếc. Cô cũng cho rằng ý tưởng này rất sáng tạo? Chắc là có thể thỏa mãn yêu cầu của Chu Tân Trúc…”
“Nhất định sẽ nổi bật giữa đám đông”.
Dịch Nhĩ Dương không giấu nổi niềm tự hào.
Phong Bình ngạc nhiên hỏi: “Tôi thấy lạ là vì sao Hạ Dao không tìm anh, dù gì thì cũng là Đường Ca Nam trả tiền, không phải sao?”
Dịch Nhĩ Dương cười: “Từ trước đến nay cô ta chỉ tìm Jennifer”.
Phong Bình bĩu môi: “Thật đáng tiếc, Jennifer vẫn coi cô ta là ngôi sao điện ảnh hạng ba”.
Dịch Nhĩ Dương tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhắc đến chuyện này, lần trước ở trên máy bay tôi đã định hỏi cô rồi. Tôi thấy bộ váy ấy của Jennifer vô cùng hoàn hảo, vì sao cô lại nói là thiết kế loại ba?”
Phong Bình cười và nói: “Bởi vì Jennifer có thói quen kỳ lạ, nếu là thiết kế hạng nhất thì sẽ không bao giờ đem bán. Hơn nữa bà ta tự đánh giá mình rất cao, cho rằng trên thế giới này không thiếu người giàu có, nhưng những người xứng đáng mặc quần áo do bà ta thiết kế thì lại rất ít. Nếu anh là bạn tri kỷ của bà ta thì có lẽ sẽ có được một hai bộ, nhưng sẽ không có mác”.
Dịch Nhĩ Dương trố mắt ngạc nhiên: “Đúng là chưa từng nghe nói bao giờ, cô biết thông tin ấy ở đâu vậy?”
Phong Bình cười khì khì: “Chẳng phải lúc nãy vừa nói rồi sao, trước đây tôi rất thích buôn dưa lê”.
“Tôi nghi ngờ tính chân thực của nó”.
“Tin đồn thôi mà, không nên coi là thật. À đúng rồi, cho tôi xem bản thiết kế của anh…”
“Được”. Dịch Nhĩ Dương đưa cô đi xem bản thiết kế.
Một tuần sau đó, tất cả nhân viên trong phòng làm việc đều phải làm thêm, Phong Bình cũng cùng mọi người thức mấy đêm liền, một mỹ nhân xinh đẹp biến thành con gấu trúc với đôi mắt thâm quầng.
Dịch Nhĩ Dương cảm thấy áy náy, thấy công việc gần hoàn tất nên bảo cô về nhà nghỉ ngơi.