không đề phòng, cũng bởi vậy mà rất dễ dàng bị tổn thương.
Cô không ngờ rằng sau khi rời bỏ An Duyệt Sinh lại gặp Đường Ca Nam.
Đường Ca Nam.
Nhớ lại cái tên này, cô mỉm cười.
Trong tờ báo cô cầm trên tay có ảnh của anh, đôi lông mày đen, chiếc mũi cao, đôi mắt vì quá tinh nghịch nên trông không chững trạc lắm, nếu là mười bảy, mười tám tuổi thì có thể nói là hoạt bát đáng yêu. Nhưng anh đã gần ba mươi tuổi. Những người khắt khe một chút thì sẽ nói anh là người phóng đãng. Tuy nhiên, trong mắt Phong Bình anh là một người buông thả, ngang bướng, thi thoảng rất nghịch ngợm, dĩ nhiên đó là do hoàn cảnh gia đình giàu có tạo nên, nhưng quan trọng hơn vẫn là tính cách. Cô thích tính cách của anh, có thể nói hai người rất hợp nhau.
Các bài báo đang dự đoán về thân phận của cô, tạp chí lá cải này cũng không ngoại lệ. Không biết họ lấy thông tin ở đâu mà nói cô từng là người mẫu. Cô và Đường Ca Nam quen nhau ở show trình diễn thời trang của nhà thiết kế nổi tiếng Dịch Nhĩ Dương và đã trúng tiếng sét ái tình.
Tính đến nay, đây là bài báo duy nhất có chứa đựng một chút sự thật.
Đúng là cô đã tham gia show trình diễn thời trang của Dịch Nhĩ Dương, nhưng không phải là người mẫu, càng không phải là trúng tiếng sét ái tình. Tối hôm ấy họ chỉ nói chuyện với nhau vài câu.
Câu thứ nhất là: “Vì sao hàng ghế trước không có chỗ của tôi?”
Cô không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời ngắn gọn: “Vậy thì anh tìm ở hàng ghế sau”.
Anh nhấn mạnh: “Tôi là Đường Ca Nam”.
Cô vẫn không nhìn anh, giở tập tài liệu trong tay, rút sơ đồ ghế ngồi, nhìn một lượt rồi nói: “Oh, Đường Ca Nam, anh Dịch Nhĩ Dương xếp cho anh chỗ đặc biệt nhất, ở hậu trường”.
Anh nhíu mày, ngạc nhiên hỏi: “Vì sao?”
Cô gấp tập tài liệu lại, nhìn anh và nói: “Bởi vì hậu trường là nơi các người mẫu thay quần áo. Dịch Nhĩ Dương nói thứ mà anh thực sự muốn nhìn thấy không phải là quần áo trên người các người mẫu”.
Nói xong cô quay người bước đi, để lại Đường Ca Nam tức tím cả mặt, nghiến răng nghiến lợi đi về phía hậu trường tính sổ với Dịch Nhĩ Dương.
Lần thứ hai họ gặp nhau là trên máy bay.
Sau khi kết thúc cuộc triển lãm thời trang ở New York, Dịch Nhĩ Dương cùng mọi người trở về thành phố Thánh Anh, đi cùng đoàn có năm người, chỉ có cô được may mắn ngồi khoang hạng nhất. Người ngồi cùng hàng ghế là Đường Ca Nam. Sau khi nói vài câu với Dịch Nhĩ Dương, anh quay sang mỉm cười với cô: “Không biết phải xưng hô với cô thế nào nhỉ?”
Cô ngồi thẳng người, chưa kịp trả lời thì Dịch Nhĩ Dương đã nói tranh: “Này Nam, tôi khuyên cậu đừng động đến cô ấy”.
Ăn nói kiểu gì vậy?
Đường Ca Nam gườm gườm nhìn anh ta: “Nhĩ Dương, quân tử không buột miệng nói với người khác”.
Dịch Nhĩ Dương bật cười, đưa tay lên giới thiệu: “Đây là Phong Bình. Đường Ca Nam, chắc là biết rồi chứ?”
Câu nói cuối cùng là nói với Phong Bình, kiểu câu nghi vấn. Đường Ca Nam nghe thấy câu nói ấy tỏ vẻ không vui. Xin người, có bao nhiêu phụ nữ Trung Quốc không biết Đường Ca Nam? Anh là người đàn ông độc thân nổi tiếng nhất Châu Á.
May mà Phong Bình không làm anh thất vọng.
“Dĩ nhiên là biết”. Cô mỉm cười cầm tờ tạp chí, chỉ vào người trên trang bìa rồi cười với Dịch Nhĩ Dương: “Trên tạp chí còn đăng cả ảnh này, bạn trai của hoa hậu phim ảnh Hạ Dao, chả trách lúc nãy tôi thấy quen quen…”
Đường Ca Nam không còn gì để nói. Lẽ nào anh cần phải dựa vào Hạ Dao để tăng độ nổi tiếng của mình sao?
Lại nghe thấy tiếng cô hỏi tiếp: “Không biết anh Đường đã đóng những bộ phim nào?”
Đường Ca Nam tức tím cả mặt. Nhất định là cô ta cố tình.
Dịch Nhĩ Dương không nhịn được, đưa tay che miệng ho khan, suýt nữa thì nội thương.
Chỉ thấy cô ta tỏ vẻ ăn năn bổ sung một câu: “Xin lỗi, tôi không quan tâm đến làng giải trí trong nước lắm”.
Vô duyên! Không quan tâm đến làng giải trí còn mua tạp chí làm gì?
Đường Ca Nam quyết định phản công. Anh chỉnh lại tư thế ngồi, mỉm cười và nói: “Có câu: Thời trang giải trí không phân nhà, cô Phong Bình làm trong làng thời trang, không quan tâm tới làng giải trí thì quan tâm đến cái gì?”
“Tôi quan tâm đến sức khỏe và bảo vệ môi trường”.
Lại còn dám nhìn thẳng nói điều gàn dở, thật đáng ghét! Đáng tiếc cho khuôn mặt xinh xắn. Đường Ca Nam cười khẩy, nhìn tờ tạp chí trên tay cô ta và hỏi: “Chắc là cô Phong Bình chưa đọc tờ tạp chí này?”
“Xem qua tranh, rất ít thông tin có giá trị”.
Đường Ca Nam mỉm cười và nói: “Bộ váy dạ hội trên người Hạ Dao là do Jennifer thiết kế, có giá lên đến hàng tỷ đồng”. Số tiền này lấy trong thẻ tín dụng của anh.
Phong Bình cũng cười: “Bộ váy này chẳng qua là thiết kế loại ba của Jennifer, không được coi là thông tin có giá trị”.
Cô vừa nói câu ấy, sắc mặt của Đường Ca Nam thay đổi đột ngột.
Dịch Nhĩ Dương rất khoái trí khi nhìn thấy dáng vẻ của Đường Ca Nam lúc ấy, lòng thầm chờ mong màn nổi trận lôi đình của anh ta.
Phong Bình chuyển chủ đề: “Chỉ có điều, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng… Hạ Dao bây giờ vẫn chưa có phong thái của một ngôi sao quốc tế, mặc chiếc váy này rất hợp”.
Đường Ca Nam không nói được lời nào.
Thiết kế loại ba, rất hợp với Hạ Dao, chẳng phải ý nói Hạ Dao thuộc loại ba sao? Nếu nghĩ sâu xa hơn thì chẳng phải đồng nghĩa với việc Đường ca Nam cũng thuộc loại ba sao?
Xỉ nhục người quá đáng, đúng là xỉ nhục người quá đáng!
Đợi đến khi máy bay hạ cánh, mọi người vừa bước xuống máy bay, anh liền chạy đến trước mặt cô và nói: “Cô Phong, nếu cô muốn gây chú ý với tôi thì tôi muốn nói với cô rằng cô đã thành công”.
Lúc ngồi trên máy bay Phong Bình ngủ mơ mơ màng màng, khi nghe thấy câu ấy vẫn chưa lấy lại tinh thần. Dịch Nhĩ Dương đứng sau cười ha hả: “Nam, bình tĩnh, bình tĩnh, kích động là ma quỷ”.
Đường Ca Nam trợn mắt nhìn anh ta, sau đó đeo chiếc kính đen rất ngầu, che đôi mắt hiện rõ vẻ căm giận rồi bước đi.
Từ đó về sau, cứ khi nào có thời gian rỗi là anh lại chạy đến phòng làm việc của Dịch Nhĩ Dương, mục đích là trả thù “nỗi nhục” lần trước.
Mọi người trong phòng làm việc như được tiêm thuốc kích thích, ai cũng tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa. Bất kể là trai hay gái, kết hôn hay chưa kết hôn, trông ai cũng sáng sủa, dịu dàng, ngay cả nhiếp ảnh gia Đại Lưu cũng bớt chút thời gian rảnh rỗi ngắm mình trong gương.
Đường Ca Nam đến ba bốn lần, gặp không ít cô gái xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy nhưng “kẻ thù” thì chẳng thấy đâu. Sau nhiều lần nói bóng nói gió không thấy động tĩnh gì, anh đành phải hỏi thẳng Dịch Nhĩ Dương.
Lại nói đến Dịch Nhĩ Dương, bởi vì anh ta cứ dăm bữa nửa tháng lại hạ cố đến thăm, khiến hiệu quả công việc xuống dốc không phanh nên tức đến nỗi nghiến răng giậm chân, chỉ thẳng vào mặt anh và quát: “Cút mau, cút, lần sau cậu còn dám đến đây thì tôi sẽ cho cậu cút ngay”.
Đường Ca Nam cười khì khì: “Nói cho tôi địa chỉ nhà, số điện thoại của Phong Bình, tôi sẽ đi ngay”.
Dịch Nhĩ Dương từ chối thẳng thừng: “Không biết”.
Đường Ca Nam ngồi phệt xuống bàn làm việc của anh ta, vắt chéo chân, khịt mũi: “Ai thèm tin lời cậu? Cô ấy là nhân viên của cậu, cậu lại không biết số điện thoại của người ta, chẳng nhẽ đây là quán trà, khách sạn, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không cần điền thông tin, đăng ký gì sao?”
Dịch Nhĩ Dương ngửa mặt lên trời than thở: “Cô ấy làm thêm thôi mà, tôi quan tâm nhiều đến thế làm gì?”
Đường Ca Nam trợn tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “Trời ơi Nhĩ Dương, cậu để nhân viên làm thêm ngồi cùng mình trong khoang hạng nhất. Cậu trở nên hào phóng như thế từ lúc nào vậy?”
Dịch Nhĩ Dương như phát khóc, than thở rằng: “Công tử Ca Nam, bệ hạ Ca Nam, người đừng vì cô ấy không nhận ra thân phận thái tử vô cùng cao quý của người mà nỡ vùi hoa dập liễu, quyết không buông tha như thế…”
“Thôi”. Đường Ca Nam cười, đấm vào vai anh ta, nhân tiện cầm cốc cà phê trên bàn uống một ngụm rồi nói: “Nói thật đi Nhĩ Dương, có phải là cậu thích cô ta nên mới…”
Anh chưa nói hết câu thì Dịch Nhĩ Dương đã hét lên: “Trời có mắt, nếu tôi có ý đó thì tôi sẽ bị liệt dương suốt đời”.
Câu nói ấy khiến Đường Ca Nam ho dữ dội vì sặc.
Mặt Dịch Nhĩ Dương biến sắc, luống ca luống cuống cứu chữa bản thiết kế, sau đó vo tròn tờ giấy vừa dùng để lau bản thiết kế, ném thẳng vào đầu Đường Ca Nam và hét lên: “Cút ra ngoài”.
Đường Ca Nam cười khì khì né người sang một bên, một lúc lâu mới khống chế được các dây thần kinh trên mặt và nói: “Nhĩ Dương tôi hỏi cậu, một cô gái trong làng thời trang ở thành phố Thánh Anh mà không biết Đường Ca Nam là ai, cậu thấy có đáng tin không?”
Dịch Nhĩ Dương bĩu môi, không còn gì để nói.
Đường Ca Nam nhếch mép cười: “Còn dám nói là không quan tâm đến làng giải trí, thật nực cười. Cô ta cố tình gây chú ý với mình, lòng dạ hiểm ác khó lường…”
“Vậy thì cậu tự chui đầu vào lưới làm gì?”
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?”
Dịch Nhĩ Dương bật cười: “Có phải dạo này cậu nhàn rỗi quá không?”
Đường Ca Nam cũng cười nhe nhởn: “Đúng vậy, đúng vậy, cậu thỏa mãn nguyện vọng của mình một lần đi, đều là anh em với nhau, từ trước đến nay mình chưa xin cậu chuyện gì, lần này thôi mà, cho mình đi…”
Anh chen mông vào ghế của Dịch Nhĩ Dương, khoác vai anh ta, lèo nhèo đòi địa chỉ, hoàn toàn không chú ý đến trợ lý của Dịch Nhĩ Dương đang đứng ngoài cửa. Cô ta há hốc mồm nhìn hai người trước mặt mình, một người phong độ phóng khoáng, một người cao ráo thanh tú; một người trắng trẻo đẹp trai, một người chín chắn trầm tĩnh đang kề đầu sát vai trong chiếc ghế mềm phía sau bàn làm việc, hình ảnh thân mật ấy khiến con ngươi của cô ta suýt thì rơi xuống đất.
Ba phút sau, những lời đồn đại có liên quan đến họ lan khắp phòng làm việc.
Trong phòng, Dịch Nhĩ Dương không thể chịu được sự mè nheo của Ca Nam, cuối cùng đã phải đầu hàng, viết địa chỉ đưa cho anh ta, sau đó thở dài: “Lại thêm một mầm non bị vùi dập”.
Sau khi có được địa chỉ trong tay, Đường Ca Nam bộc lộ bản chất lật lọng, phát huy bản lĩnh qua cầu rút ván một cách xuất sắc, ra công ra sức dúi Dịch Nhĩ Dương xuống bàn…
Nghe thấy tiếng kếu thảm thiết không ngớt, mấy cô nhân viên ở ngoài phòng không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, người run lên cầm cập.
Sau khi trút giận xong, Đường Ca Nam cảm thấy rất sảng khoái, ung dung sửa sang lại quần áo, vuốt tóc rồi nói: “Suýt nữa thì bị cậu lừa”.
Dịch Nhĩ Dương ngẩng mặt, giơ ngón tay đang run rẩy, kêu gào: “Đường Ca Nam, tên ác quỷ coi phụ nữ như trò chơi, bắt đầu từ giờ này, phút này, tôi cầu cơn ác mộng sẽ giáng xuống đầu cậu”.
Đường Ca Nam tỏ ra rất khoái trí, ngẩng mặt cười ba tiếng rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Mọi người trong phòng làm việc thấy anh mặt mày hớn hở, sắc mặt hồng hào, tinh thần sảng khoái, ai ai cũng thấy rùng mình. Nhiếp ảnh Đại Lưu nghiêng người, khẽ tựa vào bàn làm việc, dõi theo bước đi của anh rồi thốt lên một câu ai oán: “Chỉ cần anh ấy tốt thì người ta vẫn còn hy vọng…”.
Đường Ca Nam đến tìm Phong Bình, một tháng ba lần nhưng đều không gặp cô. Lần thứ tư đi cũng là lúc tính kiên nhẫn đã lên đến cực điểm, anh không đến mức vô vị như thế này, hơn nữa chẳng may bị lũ thợ săn ảnh bắt được,