gày sinh nhật, mẹ hắn có thói quen cứ đến sinh nhật hắn lại mời thợ ảnh đến nhà, chụp ảnh cho hắn. Hóa ra tấm nào bà cũng gửi cho Nhiếp Đông Viễn.
Ngoài ảnh ra, còn có vài món đồ lặt vặt cũ. Hắn nhìn thấy một con vịt bằng nhựa hắn từng chơi hồi nhỏ, còn có một quả bóng chày đã cũ, dưới đáy hộp là một xếp bảng điểm. Những trường hắn học đều là trường nổi tiếng, trường nào cũng yêu cầu rất khắt khe, bảng điểm gốc mẹ hắn đều phải ký tên vào rồi gửi lại cho nhà trường, ở đây chỉ là bản sao bảng điểm hàng năm, tuy nhiên phía dưới góc phải, chỗ phụ huynh ký tên, Nhiếp Đông Viễn đều nắn nót ký tên mình vào đó.
Hắn nhìn thấy đơn nguyện vọng đại học của mình, lúc đó có hai vị Hoa kiều rất nổi tiếng trong cộng đồng người Trung Quốc đảm bảo giới thiệu cho hắn vào Đại học Ivy danh tiếng, hắn cứ tưởng đó là nhờ vào vị thế của gia tộc bên nhà mẹ, nhưng hắn nhìn thấy lời nhắn của Nhiếp Đông Viễn đằng sau bản giới thiệu, Nhiếp Đông Viễn căn dặn luật sư phải sử dụng mọi mối quan hệ, thay mình tìm người giới thiệu.
Cuối cùng hắn giở đến một bức thư, sau khi nhìn quen nét chữ Nhiếp Đông Viễn, thì thấy nét chữ này rất lạ, có nằm mơ hắn cũng không ngờ bức thư này lại là do Nhiếp Vũ Thịnh viết.
Gửi em trai/em gái thân yêu:
Hãy thứ lỗi cho anh khi anh gọi em như thế, bởi vì anh vẫn chưa hỏi bố, rốt cuộc em là con trai hay con gái. Thật ra trong lòng anh mong là một cô em gái, như vậy người anh trai này sẽ rất rất chiều em, rồi chờ khi nào em lớn lên, trở thành một cô gái xinh đẹp, có rất nhiều rất nhiều chàng trai tới tán tỉnh em, mấy thằng quỷ sứ ấy, anh sẽ tẩn từng thằng một, cho đến khi nào anh tìm thấy một người có thể tin cậy được, anh mới giao em cho cậu ta. Ở quê mình, có phong tục là khi em gái xuất giá, anh trai nhất định phải cõng ra cửa, có vậy hôn nhân mới hạnh phúc viên mãn. Em gái bé nhỏ à, nếu như em thật sự là em gái của anh, thì xin em thứ lỗi cho anh nhé, có lẽ khi em lấy người em yêu, anh trai không thể tham dự hôn lễ của em được, cũng không có cách nào cõng em ra cửa. Nhưng anh vẫn chân thành cầu chúc cho em được hạnh phúc. Nếu có duyên, em đọc được bức thư này trước khi kết hôn, thì hãy gọi điện thoại cho anh, anh nhất định sẽ đến tham dự hôn lễ của em, cõng em ra cửa, dành tất cả những lời chúc phúc của anh cho em. Nếu người em yêu có chút gì không tốt với em, anh trai sẽ thay xử lý cậu ta!
Nếu như em là con trai, thật ra cũng không sao cả. Từ nhỏ anh đã chỉ có một mình, em đừng cười, có một thời gian, anh rất lo sợ, anh sợ bố sẽ kết hôn, sợ ông ấy sẽ rời xa anh, hay không thương anh nữa. Nhưng sau khi anh nghe nói mình có một người em, anh lại cảm thấy yên lòng, thật sự cũng không có gì không tốt, phải không em? Hai anh em chúng ta đều là con của bố, là máu mủ, là tay chân. Nếu như em là một đứa em trai, anh sẽ đưa em đi leo núi, chơi bóng, đi gặp cô người yêu xinh đẹp của anh, cũng là chị dâu tương lai của em. Đây là bí mật đấy nhé, ngay cả bố chúng ta cũng không biết đâu đấy, nhưng anh thấy nên nói cho em biết. Bởi vì trên thế giới này, em chắc là người thân thiết nhất của anh. Bố chúng ta thì không nói làm gì rồi, giữa ông ấy và chúng ta có khoảng cách thế hệ mà.
Em trai thân yêu của anh, anh mong em có thể hạnh phúc, may mắn giống như anh, gặp được người con gái mà em thích. Đợi em lớn lên, gặp một cô gái xinh đẹp, anh trai nhất định sẽ tư vấn cho em, giúp em cưa đổ cô ấy. Yên tâm đi, nam nhi luôn giúp nam nhi mà, nếu như em có khó khăn gì, nếu như em đọc được bức thư này, thì hãy liên lạc với anh ngay nhé. Dù em gặp phải khó khăn lớn nhường nào, anh cũng sẽ đến bên em ngay lập tức để tư vấn cho em. Cũng giống như anh nghĩ, nếu như anh gặp bất kỳ khó khăn gì, nếu một ngày nào đó em biết được sự tình, chắc chắn em cũng sẽ chạy đến bên cạnh anh, ủng hộ anh, an ủi anh, cùng anh vượt qua khó khăn.
Em trai/em gái yêu quý của anh, bất kể trước đây anh có bao nhiêu suy nghĩ ngớ ngẩn, thì cuối cùng bây giờ anh cũng đã hiểu ra, huyết thống vẫn là huyết thống, anh em vẫn là anh em, chúng ta có chung một nửa dòng máu, lần này có thể giúp được em chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh. Bởi vì có em, nghĩ đến trên thế giới này còn có em, anh cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, mong rằng em cũng như anh, không còn thấy cô đơn nữa. Anh hy vọng em biết rằng, anh sẽ mãi yêu quý em như một người anh đích thực.
Mong em sớm khỏe lại!
Người anh trai luôn chúc phúc cho em.
Bàn tay cầm phong thư của Thịnh Phương Đình bắt đầu run lên, hắn đặt bức thư xuống, tấm ảnh cuối cùng trong tập ảnh đó là ảnh hắn chụp khi đang học ở trường đại học của Mỹ, lúc đó hắn đã khỏi bệnh từ lâu, có thể tham gia tất cả những hoạt động mà hắn thích. Trong tấm ảnh đó, hắn đang đấu bóng bầu dục, một đống các đồng đội của hắn đè hắn xuống dưới cùng, hầu như cả gương mặt hắn đều bị mặt nạ che kín, nhưng vẫn có thể trông thấy nụ cười rạng rỡ. Hắn dường như đã quên mất mình chụp bức hình này vào lúc nào, là các bạn chụp cho hắn ư?
Hắn lật bức ảnh lại, định tìm xem xét phim chụp hoặc dấu vết của việc rửa ảnh, nhưng lại thấy mặt sau b ảnh có hai dòng chữ viết bằng bút bi: “Ngày 19 tháng 5 năm 2004, ảnh chụp ở Stanford, Tiểu Tông, hôm nay bố chụp trộm con, suýt nữa thì bị con phát hiện, nếu con phát hiện ra chắc sẽ tức giận lắm nhỉ? Nhưng, bố mãi mãi yêu con.”
Hắn nhận ra nét chữ của Nhiếp Đông Viễn, Tiểu Tông là tên ở nhà của hắn, ngoài mẹ ra từ trước đến giờ không có ai gọi hắn như thế cả, hắn mân mê hàng chữ này, nhất là sáu chữ cuối cùng, như thể đó là một câu thần chú vậy. Một lúc lâu sau, một giọt nước mắt rơi trên dòng chữ đó.
Hắn nhớ lại hình ảnh ông Nhiếp Đông Viễn trong bệnh viện mà mình nhìn thấy mấy ngày trước, ông đã mất hết tri giác, cơ thể cắm đầy ống truyền, im lìm nằm đó, hệt như Nhiếp Vũ Thịnh. Hai người hắn từng căm ghét nhất trên đời, đều đã cận kề cái chết. Vậy mà trong lúc này, lòng hắn lại thấy phức tạp khôn tả. Những thứ mà hắn khao khát bao nhiêu năm nay, đến khi giành được, mới vỡ lẽ từ lâu đã không cần tranh đoạt.