a.” Anh Đổng đáp, “Vừa rồi chúng tôi đã kéo Chủ nhiệm vào kiểm tra toàn thân, chắc không có vấn đề gì lớn đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh vẫn không yên tâm, bèn tự mình gọi điện cho Chủ nhiệm Phương. Chủ nhiệm Phương nói: “Ai nhanh mồm nhanh miệng kể cho cậu biết thế? Năm nào trong bệnh viện không có vài vụ rắc rối thế này chứ?”
Nhiếp Vũ Thịnh hỏi: “Có cần cháu quay về bệnh viện một chuyến không?”
“Cậu nhất định không được về đây! Vừa hay tôi cũng đang định tìm cậu. Cậu lập tức bảo người làm thủ tục xuất viện cho Tôn Bình ngay, đám người gây rối đó không biết từ đâu nghe nói Tôn Bình là người thân của cậu, hôm nay suýt chút nữa đã xông vào phòng bệnh, đòi nợ máu trả bằng máu rồi. Cậu mau chóng đem thằng bé về nhà đi. Mấy ngày này cậu ra ngoài cũng phải cẩn thận một chút, đám người đó đều là lưu manh, không biết chúng có thể làm ra những chuyện gì đâu.”
Nhiếp Vũ Thịnh giật thót mình, hỏi: “Tôn Bình có thể ra viện rồi ạ?”
“Cũng hòm hòm rồi, nếu cậu không yên tâm thì cứ để thằng bé đeo máy đo nhịp tim thêm vài ngày nữa. Mấy ngày sau đều là dùng kháng sinh, cậu tự truyền cho nó là được… À, nếu cậu bận không đến được thì cứ nhờ y tá giúp, truyền dịch ở nhà, hoặc bảo mẹ thằng bé hằng ngày đưa nó đến bệnh viện khác truyền đều được. Cậu mau đón thằng bé về đi, càng nhanh càng tốt.”
Nhiếp Vũ Thịnh thật sự rất lo lắng. Mấy năm gần đây, mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân gia tăng, người nhà bệnh nhân hơi một tí là đánh người. Ở bệnh viện của anh, từng có bác sĩ bị người nhà bệnh nhân đá gãy xương sườn, y tá đang mang thai cũng bị người nhà bệnh nhân đánh đến sảy thai. Chính anh Đổng năm ngoài vì không cứu được một bệnh nhân, mà bị con của người đó đánh thủng cả màng nhĩ. Bấy giờ Chủ nhiệm Phương đã nổi giận đùng đùng, nói chúng tôi đâu phải là bác sĩ, đến nô lệ cũng không bằng. Nhiếp Vũ Thịnh tốt số, bình thường được Chủ nhiệm và các sư huynh che chở nên chưa từng bị người nhà bệnh nhân rầy rà như thế bao giờ. Hôm nay, nghĩ đến những chuyện dã man mà người nhà bệnh nhân từng gây ra, anh càng lo lắng cho Tôn Bình. Vì vậy, anh vừa gọi điện cho Đàm Tĩnh, vừa chỉ đường cho tài xế đi thẳng đến bệnh viện. Thịnh Phương Đình thấy Nhiếp Vũ Thịnh lo lắng, bèn chủ động yêu cầu anh cho xuống xe giữa đường, bắt taxi quay trở lại công ty.
Nhận điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh, nghe anh nói phải lập tức xuất viện, Đàm Tĩnh giật thót mình. Lúc sáng cô cũng nghe thấy một đám người làm ầm ĩ ở khoa Ngoại Tim mạch, láng máng nghe nói có người nhà bệnh nhân đến gây chuyện, sau đó hành lang chật kín những người, Đàm Tĩnh vốn không thích nhiều chuyện nên chẳng buồn nghe ngóng, cũng không ra ngoài xem. Thêm vào đó, hai ngày gần đây, nhờ Thịnh Phương Đình cậy người đến cơ quan Vệ sinh phòng dịch xin giùm mà cửa hàng của Vương Vũ Linh đã được mở cửa trở lại, Nhiếp Vũ Thịnh lại chưa đi làm, một mình cô ở bệnh viện chăm sóc Tôn Bình, nên càng ít rời khỏi phòng bệnh.
Nhiếp Vũ Thịnh sợ làm cô lo lắng nên không nói nhiều, chỉ viện cớ gần đây bệnh viện quá ồn ào bát nháo, không được yên tĩnh, nên cho Bình Bình ra viện, tài xế sẽ đến ngay lập tức, dặn Đàm Tĩnh không cần thu dọn gì cả, đợi tài xế đến thì xuống thẳng dưới lầu. Ngay cả thủ tục xuất viện, anh cũng định để xong chuyện mới bổ sung, dù sao anh đã có lời với Trưởng khoa và y tá trưởng rồi.
Đàm Tĩnh thấy anh giục riết, vội vàng thay quần áo cho Tôn Bình. Nhiếp Vũ Thịnh bảo cô không cần thu dọn gì cả, nhưng Tôn Bình nằm viện lâu như thế, ít nhiều vẫn có chút đồ lặt vặt, cô không thể không thu dọn. Tôn Bình ôm máy tính bảng, tò mò nhìn Đàm Tĩnh tất bật. Không lâu sau tiếng gõ cửa vang lên, tài xế đang đứng trước cửa, vẫn cẩn thận gõ cửa đánh tiếng.
Đàm Tĩnh nhận ra đây là tài xế của Nhiếp Đông Viễn vì trước đó anh ta và thư ký Trương hay mang đồ chơi đến. Chợt thấy phía sau tài xế thấp thoáng bóng dáng của một người khoác áo blouse, đội mũ bịt khẩu trang, hệt như vừa bước ra từ phòng phẫu thuật, Đàm Tĩnh bỗng ngây ra. Nhưng chỉ một thoáng, cô đã nhận ra ngay đó là Nhiếp Vũ Thịnh. Chủ nhiệm Phương bảo anh không được quay về bệnh viện, nhưng anh lo cho mẹ con cô, bèn đến khoa Ngoại lấy quần áo và khẩu trang, ăn vận kín mít rồi theo tài xế lên lầu.
Tôn Bình cũng đã nhận ra anh, mau miệng chào: “Chú Nhiếp!” Nhiếp Vũ Thịnh vội đặt ngón trỏ lên môi, ra dấu im lặng, nào ngờ Tôn Bình tưởng anh muốn chơi cùng bé, liền cười hi hi giơ tay ôm cổ anh.
Nhiếp Vũ Thịnh bế Tôn Bình, tài xế giúp Đàm Tĩnh xách túi, mấy người đi xuống bằng thang máy của phòng phẫu thuật. Ra tới bãi đỗ xe, bước lên xe, Nhiếp Vũ Thịnh mới thở phào nhẹ nhõm. Tài xế không đợi anh nói gì, lập tức khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Nhiếp Vũ Thịnh gỡ khẩu trang xuống, rồi cởi áo blouse ra, Tôn Bình cười tít mắt, hỏi anh: “Chú Nhiếp, chúng ta trốn khỏi bệnh viện ạ?”
“Ừ.” Nhiếp Vũ Thịnh đã mấy ngày không gặp con trai, anh ôm con trong lòng nhìn mãi mà không thỏa, ngắm nghía Tôn Bình hồi lâu, lại hôn một cái lên trán, anh hỏi: “Mấy ngày nay cháu có ngoan không?”“Cháu nghe lời lắm! Không tin chú hỏi mẹ xem. Chú Nhiếp, mấy ngày hôm nay chú đi đâu đấy? Cả ngày chẳng đến thăm cháu gì cả. Ngày nào cũng có rất nhiều chú bác sĩ đến kiểm tra phòng, mỗi chú là không đến.”
“Chú đang bận việc khác…” Nhiếp Vũ Thịnh an ủi Tôn Bình, “Cháu xem, không phải hôm nay chú đã đến rồi sao?”
Tôn Bình lại hỏi: “Thế ông thì sao ạ? Ông ngoắc tay với cháu, nói ngày nào cũng muốn chat webcam với cháu, nhưng mấy hôm rồi ông không lên mạng… Cũng mấy hôm rồi không gọi điện thoại cho cháu…”
Nhiếp Vũ Thịnh ngập ngừng một lát mới nói: “Ông bị ốm rồi.”
“Vậy ông cũng phải làm phẫu thuật ạ?” Tôn Bình buồn rầu, “Mẹ của ông có tiền cho ông làm phẫu thuật không? Lúc trước, mẹ vì không có tiền cho cháu làm phẫu thuật nên ngày nào cũng khóc, toàn khóc trộm thôi, khóc thương tâm lắm. Nếu mẹ của ông không có tiền cho ông làm phẫu thuật, chú bảo bà đừng khóc nhé, cháu bán hết đồ chơi đi cho ông làm phẫu thuật.”
Nghe những lời này, Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng đau như dao cắt. Anh không dám nhìn Đàm Tĩnh, chỉ ôm chặt Tôn Bình nói: “Ông đã làm phẫu thuật rồi, ông có tiền làm phẫu thuật mà.”
Tôn Bình thở phào nhẹ nhõm, hệt như ông cụ non: “Thế là tốt rồi!”
Mái tóc Tôn Bình cắt từ trước khi nằm viện mềm mại cọ vào cổ Nhiếp Vũ Thịnh, Nhiếp Vũ Thịnh ôm con trai, cảm thấy xương cốt toàn thân thằng bé cộm lên. Chế độ dinh dưỡng của Tôn Bình vốn không được tốt, sau khi phẫu thuật lại phải ăn kiêng nhiều nên trước sau vẫn gầy nhẳng, ôm con trong lòng mà anh không nén nổi xót xa. Đàm Tĩnh thấy mắt Nhiếp Vũ Thịnh hoe đỏ, mấy ngày không gặp, trông anh tiều tụy như một người vừa bệnh nặng vậy, cũng chẳng biết mấy ngày vừa rồi anh sống như thế nào nữa. Nhìn Tôn Bình bám lấy Nhiếp Vũ Thịnh như con khỉ nhỏ, cô liền nói: “Bình Bình, ra đây ngồi với mẹ đi.”
Tôn Bình bám dính lấy Nhiếp Vũ Thịnh không chịu xuống: “Không, con muốn chú Nhiếp ôm cơ.” Hai tay Tôn Bình ôm chặt lấy cổ Nhiếp Vũ Thịnh, như sợ bị Đàm Tĩnh kéo ra vậy.
Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ ra một việc, liền bảo tài xế lái xe tới Trung tâm thương mại, nói: “Mua cho thằng bé một cái ghế an toàn, trẻ con ngồi ô tô không nên ngồi thế này.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn không hiểu sao phải cầu kỳ đến vậy, tới Trung tâm thương mai, vốn dĩ cô định cùng Tôn Bình ngồi đợi trên xe, nhưng Tôn Bình nhất định đòi đi mua cùng chú Nhiếp. Ru rú trong bệnh viện bấy nhiêu Tôn Bình đã chán lắm rồi. Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm thấy hai cánh tay nhỏ của thằng bé ôm chặt lấy cổ anh, một khắc cũng không chịu rời, hệt như một chú Koala vậy. Anh cũng không nỡ làm Tôn Bình mất hứng, thầm nghĩ vừa rồi vội vội vàng vàng xuất viện, trong nhà không có thứ gì, e rằng còn phải mua cho thằng bé ít quần áo, anh liền nói: “Được, cùng đi với chú. Nhưng không được đòi quà vặt đâu đấy!”
Tôn Bình mừng rỡ tuyên bố: “Cháu không cần quà vặt!”