Đồ Cao Hoa quản lý tài vụ của tập đoàn, Nhiếp Vũ Thịnh nói chuyện với ông lâu nhất và cặn kẽ nhất, Đồ Cao Hoa tính qua cho anh mấy quyền thu chi tài chính, bấy giờ Nhiếp Vũ Thịnh mới thật sự hiểu được cách làm của bố mình. Thời buổi này kiếm tiền có ăn thua gì, chỉ là thu vốn về thôi. Mà hoạt động quay vòng vốn của Nhiếp Đông Viễn, nói trắng ra đều là đùa giỡn trên lằn ranh pháp luật.
Đồ Cao Hoa nhắc anh lưu tâm cổ đông lớn nhất là Tập đoàn Kháng Sinh, vì tập đoàn này nắm giữ khoảng 13% cổ phần, trong khi đó toàn bộ cổ phần mà Ban lãnh đạo nắm giữ gộp lại cũng chỉ khoảng 4%, nhỡ hai thế lực này hợp lại với nhau thì sẽ là 17%.
Nhiếp Vũ Thịnh không biết vào thời điểm này Tập đoàn Khánh Sinh liệu có thừa nước đục thả câu hay không, trong khi điều mà Đồ Cao Hoa lo lắng nhất lại là Ban lãnh đạo.
“Đại hội cổ đông lần trước, Ban lãnh đạo do Tổng giám đốc Phác đứng đầu đã nhắc đến chuyện tăng tỷ lệ nắm giữ cổ phần nhưng ông Nhiếp không đồng ý.”
Nhiếp Đông Viễn giống tất cả những nhà sáng lập truyền thống, mặc dù có thuê CEO nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định, đồng thời gắng duy trì quyền lực tuyệt đối về uy phong của mình.
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ sự việc càng lúc càng phức tạp như vậy, anh nghĩ đi nghĩ lại, mạch máu nơi thái dương giật liên tục. Hôm nay thái độ của Phác Ngọc Thành rất khách khí, nhưng sự khách khí này càng chứng tỏ có vấn đề. Giữa lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, ngoài mặt Ban lãnh đạo chấp nhận việc anh đại diện cho bố mình, nhưng anh là dân ngoài ngành trăm phần trăm, nếu ông Nhiếp Đông Viễn bị giữ lại Hồng Kông dài ngày, thậm chí tuyên án là có tội, thì cho dù xin bảo lãnh tại ngoại để chữa bệnh, cũng không có cách nào rời khỏi Hồng Kông được. Liệu Ban lãnh đạo có ý định gì hay không cũng rất khó nói.
Không có bố ở đây, anh không biết mình sẽ trụ được đến bao giờ, hơn nữa trước mắt lại sắp phải trả tiền hàng cho các nhả cung ứng, mà anh vẫn chưa tìm ra được cách nào.
Sau khi nhận được điện thoại của Nhiếp Vũ Thịnh, Thư Cầm liền xuống lầu, nhìn quanh tìm xe của anh nhưng không thấy đâu. Trái lại, có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen lạ hoắc đang nháy đèn. Thư Cầm quay đầu lại nhìn, thấy tài xế xuống xe tự lúc nào, mở cửa xe giúp cô. Vừa thấy người ngồi trên ghế sau là Nhiếp Vũ Thịnh, Thư Cầm đùa: “Ồ, đại thiếu gia, sao hôm nay hoành tráng thế này?”
Nhưng ngay lập tức, sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh khiến cô hiểu rằng đã xảy ra chuyện. Đợi tài xế đóng cửa xe lại, nổ máy, cô mới hỏi: “Sao thế?”
“Công ty của bố anh xảy ra chút chuyện.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Em giúp anh nghĩ cách xoay một khoản vốn?”
Thư Cầm liền hiểu ngay đã xảy ra chuyện lớn, vội hỏi: “Cần bao nhiêu?”
“Hai trăm sáu mươi triệu…Ba trăm thì càng tốt.”
Thư Cầm cũng bó tay: “Khoản tiền lớn như thế, dù em về bàn bạc với bố mẹ, họ cũng không thể lập tức gom đủ được. Nếu anh cần ít hơn một chút, em có thể mặt dày về nhà mở miệng hỏi bố.”
Lâu nay, Thư Cầm mâu thuẫn gay gắt với gia đình, chịu nói ra câu này, chứng tỏ cô đã hết lòng vì bạn, nên Nhiếp Vũ Thịnh rất cảm động. Anh nói: “Anh biết em chắc cũng không có cách nào, chẳng qua là cứ cố hỏi thử thôi, cảm ơn em!”
Thư Cầm lo lắng hỏi: “Bác trai thế nào rồi anh?”
“Bị điều tra, ở Hồng Kông, không có cách nào quay về được.”
Thư Cầm nghĩ một lát rồi hỏi: “Chỗ tiền đó anh có cần gấp không?”
Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Rất gấp”
“Ngân hàng đâu?”
“Ngày mai anh hẹn gặp ngân hàng để bàn bạc, nhưng tình hình có vẻ không được khả quan.”
Thấy Thư Cầm bần thần hồi lâu, Nhiếp Vũ Thịnh đổi chủ đề: “Tối nay ăn gì nhỉ? Trưa anh chỉ ăn có hai cái bánh quy tại bàn mổ, bây giờ đói đau cả dạ dày rồi đây này.”
Thư Cầm chọn đại một quán ăn, Nhiếp Vũ Thịnh nói địa chỉ cho tài xế rồi hỏi Thư Cầm: “Em có quen tay săn đầu người nào không?”
Thư Cầm làm về nhân sự, thoạt nghe liền hiểu ngay, vội đáp: “Bên săn đầu người em có quen, chỉ là không biết hiện nay có người anh muốn tìm hay không thôi.”
Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, nếu bị ép phải thay toàn bộ Ban lãnh đạo, mới thực sự là không thể thu xếp nổi. Dù là ông Nhiếp Đông Viễn, nếu phải đối mặt với việc toàn bộ Ban lãnh đạo từ chức, chắc cũng sẽ rối tung lên.
Lúc ăn cơm, Thư Cầm gọi điện thoại cho tất cả các công ty săn đầu người mà cô biết, còn Nhiếp Vũ Thịnh lại ăn khá nhiều. Dưới áp lực khủng khiếp của một sự kiện trọng đại anh thường ép mình ăn nhiều, như vậy mới có sức khỏe để đối phó, nên thức ăn của nhà bệnh viện dù có khó nuốt đến đâu anh cũng ăn được. Quán ăn hôm nay Thư Cầm chọn là quán Triều Châu, món ăn đương nhiên rất ngon, nhưng lúc này Nhiếp Vũ Thịnh có ăn gì cũng chỉ thấy như nhai rơm, dù vậy anh vẫn ăn được hai bát cơm.
Thư Cầm thật lòng khen ngợi: “Khá đấy, anh ăn nhiều vào để còn lấy sức chiến đấu.”
“Đừng có vui mừng trước sự đau khổ của người khác nhé.” Xưa nay Nhiếp Vũ Thịnh nói chuyện với cô vẫn rất thoải mái, trong lòng buồn bực cũng không giấu cô: “Không biết bản tin ngày mai người ta sẽ viết những gì đây, chiều nay Phó Tổng giám đốc Marketing và quan hệ công chúng đã đề nghị anh mở một cuộc họp báo, nhưng anh vẫn chưa biết có nên không.”
“Vẫn chưa có bản tin ngày mai mà.” Thư Cầm là người lạc quan, “Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chặn, chỉ cần các siêu thị vẫn bán nước tinh khiết của Đông Viễn thì anh sợ gì chứ?”
Một câu nói này cũng đủ vực dậy tinh thần Nhiếp Vũ Thịnh, đưa Thư Cầm về nhà xong, anh vội vàng chạy đến siêu thị mini mở cửa 24/24. Khi nhìn thấy các loại nước giải khát tinh khiết của Đông Viễn vẫn chiếm quá nửa tủ mát, anh mới thở phào. Nhân viên thu ngân thấy lạ, cứ nhìn nhìn anh mấy lần, khiến anh bối rối, đành mua vài chai nước rồi quay ra v
Tài xế đã được anh cho về, Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ xe của mình vẫn để trong bệnh viện, liền bắt xe đến đó. Anh không thấy mệt mỏi gì lắm, chỉ thấy vô cùng sốt ruộc. Đến tòa nhà của khoa Ngoại bệnh viện, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng quen thuộc, lòng anh mới bình tĩnh lại. Trước tiên, anh đến khoa Chăm sóc đặc biệt thăm bệnh nhân vừa mới được phẫu thuật hôm nay. Trưởng khoa Chăm sóc đặc biệt đang ở đó, trông thấy anh liền tỏ vẻ kinh ngạc:
“Tiểu Nhiếp, muộn thế này còn đến à?”
“Cháu đến xem tình hình bệnh nhân vừa mổ hôm nay thế nào.”
“Ồ, Chủ nhiệm Phương của các anh trước khi tan làm cũng đến thăm rồi, tình hình vẫn tốt, tương đối ổn định.”
Ra khỏi khoa Chăm sóc đặc biệt, Nhiếp Vũ Thịnh lại đến phòng bệnh khoa Ngoại Tim mạch. Hôm nay ngoại trừ lúc sang đi kiểm tra phòng, gần như cả ngày anh chưa đi thăm Tôn Bình, quả thực thấy nhớ cậu bé. Các phòng bệnh đều đã tắt đèn, tuy phòng bệnh VIP không tắt đèn nhưng đèn phòng ngoài đã tắt, rõ ràng Đàm Tĩnh đã ngủ.
Sợ Đàm Tĩnh và con trai tỉnh giấc nên anh chỉ dám rón rén đi vào. Đèn ngủ trong phòng bệnh nhân lúc nào cũng sáng, Tôn Bình đang ngủ rất say, anh khẽ khàng nhấc bản theo dõi ở đầu giường lên, xem những số liệu mà các y tá đã ghi lại. Đàm Tĩnh nằm trong phòng đang mơ màng ngủ, nghe động liền tỉnh giấc, nhìn thấy anh, cô liền khoác áo ngồi dậy.
“Anh lại tăng ca à?”
Đôi mắt cô lim dim ngái ngủ, giọng nói vẫn hơi nghèn nghẹt. Bỗng nhiên anh muốn quàng tay ôm cô thật chặt, đang lúc bản thân yếu đuối nhất, áp lực nhất, tuyệt vọng nhất, nếu được ôm lấy cô thì tốt biết mấy.
Nhưng bây giờ, dù chỉ là một cái ôm, cũng trở nên quá đỗi xa vời với anh.
Anh đứng yên đó bất động, một lát sau mới bảo cô: “Hai ngày sắp tới anh phải xin nghỉ, e rằng không thể đến thăm Tôn Bình được.”
Sau khi biết thân thế thực sự của Tôn Bình, không ngày nào anh để cậu bé rời khỏi tầm mắt, anh có cách yêu con của riêng mình, dù Đàm Tĩnh không muốn đối diện nhưng cô vẫn hiểu rất rõ. Bởi vậy cô thoáng sững sờ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ kể qua loa: “Công ty của bố anh xảy ra chút chuyện, bây giờ bố anh đang ở Hồng Kông không về được, anh phải thay ông giải quyết một số việc, chắc sẽ bận mất mấy ngày.”
Nhắc đến Nhiếp Đông Viễn, Đàm Tĩnh liền làm thinh, cô không có ấn tượng tốt về ông, từ trước đến nay luôn là như thế.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ nán lại phòng bệnh một lát, dặn dò Đàm Tĩnh nếu Tôn Bình có bất kỳ thay đổi gì, phải lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Phương, rồi lầm lũi ra về.
Đàm Tĩnh có thể nhận ra Nhiếp Vũ Thịnh đang có chuyện, nhưng cô không bao giờ ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế. Ngày hôm sau các báo đều đăng tải, bản tin thời sự buổi sáng cũng đưa tin. Đối với những người bình thường, Nhiếp Đông Viễn là một cái tên xa lạ, nhưng đồ uống và nước tinh khiết của Tập đoàn Đông Viễn ai ai cũng từng sử dụng. Chủ tịch Tập đoàn Đông Viễn xảy ra chuyện, đương nhiên là một tin chấn động.
Trong bệnh viện lại càng nhiều đồn thổi, nhất là khoa Ngoại Tim mạch, ai bảo Nhiếp Đông Viễn là bố của bác sĩ Nhiếp. Đám y tá đều xôn xao, các bác sĩ cũng thì thầm to nhỏ, khiến Chủ nhiệm Phương phải ra mặt mắng cho một trận ngay trước giờ thăm phòng bệnh, mọi người mới im bật, không ai dám bàn luận gì nữa. Nhưng còn chưa thăm hết phòng bệnh, Chủ nhiệm Phương đã bị gọi sang khoa Chăm sóc đặc biệt. Bệnh nhân hôm qua vừa làm phẫu thuật theo chương trình CM đột nhiên bị suy tim, các bác sĩ khoa Chăm sóc đặc biệt vừa tiến hành cấp cứu, vừa lập tức mời Chủ nhiệm Phương đến để hội chuẩn.
Những chuyện này Nhiếp Vũ Thịnh đều không hay biết, anh đang cùng Phác Ngọc Thành đi gặp giám đốc ngân hàng. Giám đốc ngân hàng cũng rất nể mặt, ông nói thẳng với họ. “Anh Phác, chúng ta đã làm ăn với nhau bao nhiêu năm nay rồi. Cậu Nhiếp, cậu cũng không phải là người ngoài, bố cậu là bạn cũ của tôi, hôm nay lý do cậu đến đây tôi đều hiểu cả. Nhưng bây giờ thật sự không có cách nào hết, kế hoạch cho vay năm nay của chúng tôi đã dùng hết trong 6 tháng đầu năm rồi. Một hai chục triệu thì chúng tôi còn có thể nghĩ cách xin cấp trên cho một hạn ngạch tạm thời, nhưng bên công ty các anh đâu chỉ thiếu một vài đồng…”
Buổi trưa, Nhiếp Vũ Thịnh ăn cơm với người quản lý của mấy cơ sở lớn. Những người phụ trách sản xuất là một phe khác trong công ty, đa phần bọn họ xuất thân từ dân kỹ thuật, trái hẳn với Ban lãnh đạo, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh lại cảm thấy họ tương đối kiên định, có lẽ vì có liên quan đến công việc của xưởng. Chỉ cần sản xuất của xưởng đi đúng quỹ đạo, việc tiêu thụ không có vấn đề gì, thì công xưởng về cơ bản là một vòng tuần hoàn khép kín.
Nhưng bọn họ cũng không đưa ra được sáng kiến gì cho Nhiếp Vũ Thịnh, lý do anh gặp mặt họ, ngoài việc hỏi ý kiến thì quan trọng hơn là muốn làm họ yên tâm. Chỉ cần giữ được sản nghiệp của công ty thì Đông Viễn vẫn còn nền tảng để đứng vững.
Chỉ có người phụ trách cơ sở sản xuất số hai ở Quảng Đông có phần bất mãn, nói: “Ngày xưa không nên bày vẻ ra bất động sản gì gì đó, tiền chúng tôi dự tính dùng để xây dựng nhà xưởng thì không chịu cấp, lại dốc vào công ty bất động sản.”
Nhiếp Vũ Thịnh không biết phải nói gì, Phác Ngọc Thành vội đỡ lời: “Tập đoàn phải xem xét toàn cục chứ, hơn nữa khi việc kinh doanh bất động sản phát đạt, sẽ quay ngược lại đầu tư cho việc mở rộng các cơ sở sản xuất mà.”
Bữa cơm này Nhiếp Vũ Thịnh ăn như nhai cơm, những thấy hoạt động sản xuất ở các cơ sở không có vấn đề gì, long anh cũ