Trước đây, khi biết được chân tướng, chắc hẳn anh vô cùng khủng hoảng và đau khổ. Người an ủi anh khi ấy có lẽ chính là cô bạn gái trước, người duy nhất từng chia sẻ bí mật này với anh, người duy nhất anh từng toàn tâm toàn ý tin tưởng.
Cũng là người duy nhất mà bao năm nay anh vẫn chưa thể thực sự buông tay.
Thư Cầm chợt cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh thật may mắn, có những người cả đời cũng không gặp được người khiến mình khắc cốt ghi tâm, có người gặp được nhưng rồi càng ngày lại càng xa nhau. Nhiếp Vũ Thịnh thì khác, anh đã chia sẻ mọi điều từ sâu thẳm đáy lòng với người đó, từng yêu một người bằng trọn vẹn con tim, dù rằng cuối cùng bị tổn thương, nhưng anh cũng đã có được một khoảng thời gian không hối tiếc.
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng suốt dọc đường về, cuối cùng, trước khi anh xuống xe, cô mới nói: “Anh đừng trách bác trai, bác ấy không có lỗi gì với anh, nhưng lại có lỗi với người con kia.”
“Anh biết.” Nhiếp Vũ Thịnh cười đầy chua xót, “Mọi việc đã qua lâu rồi, thật tình, nói ra được cũng rất nhẹ nhõm. Anh đã giữ chuyện này trong lòng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể trải lòng thổ lộ rồi.”
Thật ra, anh quên mất rằng mình từng nói chuyện này với một người từ nhiều năm trước, nhưng điều đó khác mà, phải không nhỉ? Thư Cầm nghĩ bụng, anh vẫn coi cô là bạn, là tri kỷ nhiều hơn. Còn người kia, lại là một phần của cuộc đời anh. Anh chưa từng coi cô ấy là người ngoài, nên không cảm thấy khó khăn khi chia sẻ những điều đó với cô ấy.
“Anh ngủ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”
“Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
Thư Cầm khởi động xe, lái trở lại đường lớn. Ánh đèn từ những ngôi nhà hai bên đường dần thưa thớt hẳn đi. Thành phố chìm dần vào giấc ngủ, những ngọn đèn màu trên phố vẫn nhấp nháy sáng, nhưng rất nhiều người đã ngủ rồi.
Đèn từ các ngôi nhà dần tắt, xe cộ trên đường cũng ít hơn hẳn. Thư Cầm mở radio, trên đài đang phát một bài tình ca, giọng hát khàn khàn vang lên:
Anh chưa từng kháng cự nổi sức hấp dẫn của em
Dù rằng em chưa từng say đắ anh
Nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhìn em
Tình ý của anh mãi nồng nàn trong ánh mắt
…
Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng
Mặc cho bản thân ảo tưởng về chúng
Rằng em yêu anh, yêu anh đến cùng
Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng
Tin chắc mình thật sự có thể yêu em đắm say…
…
Cuối cùng cô không nhịn được gọi điện cho Thịnh Phương Đình: “Tại sao anh lại cho Đàm Tĩnh vay tiền?”
Có lẽ anh đang ở trong phòng bệnh nên trong điện thoại rất yên tĩnh, anh nói: “Giữa đồng nghiệp nên giúp đỡ nhau, hơn nữa cô ấy từng cứu tôi, cô biết mà.”
Thư Cầm nghiến răng: “Anh trở thành người tốt có tấm lòng lương thiện từ bao giờ thế? Lẽ nào anh đã biết từ lâu? Tại sao không cho tôi biết?”
“Tôi cũng chỉ mới phát hiện thôi, dường như cô ấy có mối quan hệ không bình thường với Nhiếp Vũ Thịnh.”
“Ánh mắt anh ấy nhìn Đàm Tĩnh không bình thường, chắc chắn cô ấy là bạn gái cũ của anh ấy. Tôi vừa thăm dò thử, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh chẳng để lộ gì cả.”
“Thư Cầm.” Giọng Thịnh Phương Đình rất bình tình, “Cô đừng nhập tâm quá! Như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm đấy.”
“Không phải anh chưa bao giờ lo lắng tôi sẽ yêu Nhiếp Vũ Thịnh sao?” Thư Cầm mỉa mai, “So với anh ta, đúng là anh còn giống ma quỷ hơn đấy.”
Thịnh Phương Đình khẽ cười, nói: “Ma quỷ và ma quỷ mới bên nhau mãi mãi được. Cô và tôi cùng là một loại người, nên tôi chẳng bao giờ lo cô sẽ yêu một thiên sứ như Nhiếp Vũ Thịnh cả. Vì thế cô cũng đừng lo, tôi và bạn gái của Nhiếp Vũ Thịnh sẽ chẳng có gì đâu.”
Cả đêm Đàm Tĩnh không ngủ được, người nhà bệnh nhân ai nấy đều thể hiện sự hiểu biết của mình. Một bà cụ tốt bụng cho cô biết có thể thuê ghế nằm mà ngủ, nhưng một đêm mất tám mươi tệ, cô tiếc nên đành ghép hai cái ghế lại, nửa nằm nửa ngồi, mơ màng suốt đêm. Cứ cách hai tiếng y tá lại đến xem máy, kiểm tra dưỡng khí và dịch truyền, như thế cô càng không ngủ được, đến tận khi trời tảng sáng mới thiu thiu ngủ được một lúc thì đã nghe thấy ngoài hành lang ồn ào cả lên. Buổi giao ban kiểm tra phòng bệnh sáng, tất cả bác sĩ đều đến.
Hôm nay là Chủ nhật, không phải lịch tổng kiểm tra phòng bệnh, nhưng vừa hay hôm qua Chủ nhiệm Phương mổ một ca đặc biệt, sáng nay đi kiểm tra bệnh nhân sau phẫu thuật như thường lệ. Đã do ông dẫn đoàn, đội ngũ kiểm tra đương nhiên sẽ rất hùng hậu.
Phòng bệnh không rộng, nhiều bác sĩ vào cùng một lúc thế này khiến nhìn đâu cũng thấy áo blouse trắng. Chủ nhiệm Phương xem tình hình của từng bệnh nhân, khi đến Tôn Bình, ông hỏi han rất kỹ. Mọi người đều nơm nớp lo lắng, ai cũng biết chắc chắn Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay sẽ gặp xui xẻo. Chuyện Chủ nhiệm Phương tối qua nổi trận lôi đình bên bàn mổ gần như cả khoa đều đã biết. Sáng nay đi kiểm tra phòng bênh, hễ gặp bệnh nhân của Nhiếp Vũ Thịnh, Chủ nhiệm Phương lại đích thân hỏi. Quả nhiên, đến một chữ cái La-tinh trong tên thuốc trong lời căn dặn của bác sĩ viết hơi tháu ông cũng không bỏ qua, giáo huấn từ việc viết đơn thuốc có quy phạm, đến sự an toàn khi dùng thuốc trong điều trị. Tuy nhiên ông không hề nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh, cũng chẳng nhìn thẳng vào anh, mọi người đều cúi đầu nghe ông giáo huấn, chẳng ai dám ngắt lời. Cuối cùng, một vị Phó chủ nhiệm khoa Ngoại phải giải vây: “Bệnh nhân giường số 7 bốn giờ sáng nay phải đeo máy thở. Chín giờ anh lại có cuộc họp rồi, giờ anh có muốn qua đó xem trước không…”
Dù Chủ nhiệm Phương không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt Phó chủ nhiệm. Vì thế ông không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, cả đoàn người nối đuôi theo sau. Nhiếp Vũ Thịnh đi cuối hàng, vốn đã ra khỏi phòng bệnh nhưng rồi anh lại quay vào, lấy bút mực trong túi ra, cẩn thận viết lại từng nét trong cái tên La-tinh kia.