Dưới ánh đèn màu xanh, khuôn mặt vui vẻ của Thương Ngô thức tỉnh tôi. Dường như hắn luôn coi mình là chồng tôi. Dù chuyện hôn nhân của thần tiên không được sự bảo hộ của pháp luật trong nước nhưng hắn luôn cảm thấy rằng việc tôi qua lại với người khác khiến hắn bị cắm sừng, không có lợi cho hắn mà chỉ có lợi cho kẻ địch.
Đáng sợ là dù hắn có bóp chết tôi thì hắn cũng không phải ngồi tù, cứ coi như là cảnh sát dũng cảm bắt lấy hắn, rồi đem xử bắn thì có lẽ đối với hắn, đạn súng ăn cũng ngon như đậu vậy...
Đầu óc tôi bị những ý nghĩ vẩn vơ làm hỗn loạn, nhất thời hắt hơi liền mấy cái.
Thương Ngô trông thấy vậy, chau mày hỏi:
- Em sao thế?
Tôi giả vờ nói:
- Lạnh.
Hắn tiếp tục chau mày, còn có vẻ né tránh, nói:
- Lúc này trông em thật vô dụng!
Trời đất ơi!
Thực ra, tôi không cảm thấy lạnh, thế nhưng giữa mùa đông giá rét, một cô gái e dè nói câu đó thì chỉ cần là đàn ông, họ đều sẽ làm chút gì mới đúng. Cứ coi như không lập tức nhường áo của mình, thì chí ít cũng nói vài câu khách sáo. Hắn nói ra một câu như vậy, hắn tưởng hắn là người đàn ông lạnh lùng vô tình, còn tôi là một thánh mẫu sao?
Nhớ lại năm ấy, Lâm Lỗi đã cởi khuy áo khoác của anh ta rồi ôm trọn tôi vào lòng...
Khốn thật! Đang yên đang lành lại nhớ đến con người đó làm gì chứ?
Gương mặt bỗng nhiên xuất hiện trong ý nghĩ khiến tôi tức tối hơn, đang định xả cơn thịnh nộ thì bỗng nhìn thấy Thương Ngô giơ tay phải ra vẫy vẫy. Tôi không hiểu, thuận mắt nhìn theo rồi vô cùng ngạc nhiên.
Cách đó không xa, có một thanh niên chừng hai mươi tuổi đang đi về phía chúng tôi. Mặc dù khoác trên mình một chiếc áo lông vũ nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình tuy rất cao nhưng lại giống như một cây giá của anh ta. Tóc màu hạt dẻ vừa mềm vừa suôn, tóc mái hơi dài che khuất cặp lông mày, bước chân dứt khoát. Cặp mắt vừa to vừa tròn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi vừa đỏ vừa ướt, da vừa trắng vừa mịn...
- Sao hai người vẫn ở đây? Bảo sẽ tới ngay cơ mà! - Giọng nói trong sáng, nhẹ nhàng, còn có chút giận hờn nữa.
Thương Ngô cười, đáp:
- Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn.
Tôi nhìn hai người hớn hở nói chuyện. Hiểu rồi, đồng nghiệp mới của hắn.