Nếu hỏi Mục Khuynh Tâm, ai là kẻ mặt dày vô sỉ nhất trên đời này?
Đáp án của nàng: ngoài trừ Diêu Thuấn Bình thì không có người thứ hai.
Ngày đó, sau khi nàng ăn no, cuối cùng đã có thể bình tĩnh tự hỏi, việc ưu tiên xử lý hàng đầu đương nhiên là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cùng lời thú tội của hắn, hơn nữa còn có nhiều nghi vấn.
Kết quả chứng thật không có lầm, giấc mộng của nàng đều là sự thật.
Hai cha con hắn quả thật có liên quan tới chuyện nàng mất trí nhớ, tiểu Chi nhi quả thật là nữ nhi thân sinh của nàng, còn chuyện hắn là phu quân của nàng?
Bởi vì ăn uống no đủ cho nên đầu óc cũng sáng láng hơn, cho nên có thể tập trung vào những gì hắn nói mà đưa ra hàng loạt vấn đề: vì sao lúc trước cứu được nàng, phát hiện nàng mất trí nhớ lại không đưa nàng về nhà?
Khi bạn bè hắn mượn cớ mời một nhà ba người bọn họ đi thuyền ngắm trăng rồi thừa dịp không ai chú ý mà đẩy nàng ngã xuống sông, hắn sao lại để cho loại chuyện như thế xảy ra? Mà bằng hữu của hắn sao lại đối xử với nàng như thế?
Đương nhiên nàng cũng hỏi: khi nàng phước lớn mạng lớn được cứu vớt rồi bình an quay về Mục gia, nếu hắn có thể thần thông quảng đại an bài Tôn đại phu để Lãnh Chi Thương mời đến Mục phủ chữa trị cho nàng, nếu hắn thực sự quan tâm tới nàng thì sao không đến nhà, giải thích mọi chuyện với nàng?
An bài, nàng dùng từ như vậy.
Tôn đại phu rõ ràng là do hắn sắp xếp, nếu không sao có thể đúng dịp Lãnh Chi Thương tìm người mà xuất hiện, xâu chuỗi tất cả các sự kiện lại, nàng rất khó để không dùng từ như thế.
Đương nhiên vấn đề cũng không chỉ có ba cái, tiếp theo còn là vì sao hắn tình nguyện mang theo nữ nhi tới nơi núi rừng hoang vắng này để tìm dịp tiếp cận nàng mà không trực tiếp nói thẳng, cứ phải quanh co lòng vòng như vậy? hắn thực sự muốn níu kéo một thê tử cái gì cũng không nhớ như nàng sao?
Cuối cùng, tổng hợp lại tất cả các nghi vấn chính là
Có thể đem ngự y về hưu Tôn đại phu để sai sử, còn dọ thám biết được tình hình của nàng ở trong Mục phủ, có thể an bài tất cả còn đến Bạc Di Oa tộc trước nàng…tất cả đều cần phải có rất nhiều bạc.
Mà có được nhiều tiền như vậy thì hắn rốt cuộc là ai?
Mục Khuynh Tâm tự nhận các vấn đề đưa ra đều rất hợp lý, hi vọng hắn sẽ giải đáp thỏa đáng, nhưng đáp áp của hắn là…
Thứ nhất, đầu tiên không đưa nàng về nhà là vì hiểu lầm nàng có âm mưu, hắn muốn tìm hiểu xem nàng muốn gì, cho đến khi phát hiện nàng không phải làm bộ mất trí nhớ thì đã không thể khống chế được tình cảm dành cho nàng, không thể không có nàng, mà nàng, dù thẹn thùng, không tiện bày tỏ thái độ nhưng đối với hắn cũng đã yêu thương sâu đậm.
“Ngươi nói bậy.” mặt đỏ như tôm luộc ra sức cắt ngang lời hắn
“Là thật , nếu không, ngươi sao có thể cam tâm tình nguyện cùng ta sinh hạ Chi nhi.” Hắn hỏi lại.
“……”
Bởi vìnàng trầm mặc, lời biện hộ lại tiếp tục, kết luận chính là vì không muốn mọi việc trở nên phức tạp, nên hắn lựa cho che giấu, hi vọng nàng vĩnh viễn là Diêu Tâm nhi, cũng là Tâm nhi của riêng hắn.
Thứ hai, trước khi sự việc phát sinh, hắn không biết Phạm Đại Lan có dị tâm, người này thừa dịp mọi người không chú ý, làm cho hắn không kịp phòng bị, đối với chuyện này hắn vẫn luôn tự trách bản thân, vì không bảo hộ tốt cho nàng mới để nàng phải chịu khổ.
Cũng vì tự trách nên dù nàng phúc lớn mạng lớn, giữ được cái mạng nhưng vì chuyện đã xảy ra, hắn không thể tha thứ ình cũng biết nàng sẽ không tha thứ cho hắn, cho nên mới không dám tùy tiện tìm tới chỗ nàng.
Cũng theo suy nghĩ đó mà tìm tới Miêu tộc.
Hắn không dám tùy tiện nhận thức, đành phải dùng cách ngu ngốc nhất, muốn một lần nữa có được tâm của nàng, cho nên mỗi ngày đều phải chịu đựng nỗi nhớ tương tư, đau lòng nhìn nàng như người xa lạ
Cứ như vậy?
Mục Khuynh Tâm quả thực không thể tin vào tai của mình, hắn dùng hai từ “ tự trách” là có thể giải thích mọi vấn đề sao?
Bộ dáng ra vẻ đáng thương, vô tội mà nàng cũng không tìm được chứng cớ cụ thể để bác bỏ hắn, cho nên chỉ có mắng hắn là vô lại, đây không thể là Diêu Thuấn Bình ngọc thụ lâm phong, cao nhã thanh dật được.
Không chỉ vô lại, hắn còn lộng quyền độc hành!
Không hỏi ý kiến của nàng đã tuyên bố nàng là thê tử của hắn, là mẹ ruột của Tập Chi.
Không chỉ tuyên bố suông mà hắn còn hành động.
Từ chỗ là bằng hữu xuất môn tương trợ lẫn nhau, đối đãi theo lễ quân tử chi giao thì đã nhảy vọt thành hình thức vợ chồng, thậm chí không cần để ý xem nàng có đồng ý hay không đã mang theo tư trang tiến đến chỗ nàng, còn lấy tư cách là nam chủ nhân
Hai người bọn họ lúc trước là một kẻ chết chồng, một người mất vợ, sao đột nhiên lại nhanh chóng biến thành một đôi?
Nhưng mặc kệ những chất vấn của Miêu Nhân Hoàng, hắn lại không biết xấu hổ mà nói vì đã làm sai chuyện, chọc giận thê tử bỏ nhà ra đi, vì muốn nàng hồi tâm nên hắn đành chìu theo ý nàng, giả bộ hai người chưa từng quen nhau, dù hắn trăm ngàn lần không muốn như vậy
“Ta chỉ nói nội nhân đi rồi, cũng không nói nàng đã chết.” Hắn còn đặc biệt cường điệu, hơn nữa là vẻ mặt vô tội.
Nàng trừng hắn.
Lúc trước vì muốn đơn giản mọi việc nên nàng mới giấu diếm Miêu Nhân Hoàng, không nói chuyện nàng thất lạc ba năm còn bị mất trí nhớ, nếu lúc trước không nói, lúc này nói gì cũng không thể nói, mắc công Miêu Nhân Hoàng nghĩ nàng không thật tình.
Hắn căn bản là ăn định nàng ở điểm này rồi, biết nàng không thể nói ra nên mới bịa chuyện như thế.
Kết quả là Mục Khuynh Tâm chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, còn bị nói
“Nữ tử, hung dữ vậy là không nên” Miêu Nhân Hoàng không khách khí gì mà huấn thị nàng.
Kế tiếp còn thật nhất trí khuyên nàng tính tình đừng hung dữ như thế, cho dù là nam nhân không đúng nhưng dù sao cũng là vợ chồng, có câu trong nhà đóng cửa dạy nhau, nhưng đừng nên lấy cái chết ra mà nói, những lời như vậy luôn là điềm xấu, không nên.
“Đừng trách nàng, là ta không tốt, chọc cho nàng tức giận” đeo cái mặt nạ thư sinh văn nhã, Diêu Thuấn Bình còn nói giúp cho nàng.
“Dù sao cũng không nên khi dễ văn nhân như vậy” Miêu Nhân Hoàng còn nói.
Nào là tính tình hung dữ, không phúc hậu, rồi còn khi dễ văn nhân nhã nhặn, cứ như thế thì ai có thể nhịn được chứ?
“Ta không có.” Mục Khuynh Tâm kháng nghị nói:“Hoàngtỷ tỷ, ngươi đừng tin lời nói một phía của hắn” tức giận, nhịn không được còn đánh hắn một cái.
Thấy nàng kêu oan, Diêu Thuấn Bình bị đánh đau còn cố nén cười, Miêu Nhân Hoàng thấy thế lại lắc đầu, không muốn quản chuyện của hai vợ chồng nữa, thở dài rời đi.
Là như thế nào?
Mục Khuynh Tâm không nói gì .
Nhìn kia rời đi thân ảnh, trên lưng lại gánh thêm mấy cái tội, nàng không thể nói gì.
Đối mặt với kẻ mặt dày vô sỉ, nếu là bình thường, Mục Khuynh Tâm nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, làm cho hắn phải tự đồng cầu xin tha thứ, nếu không nàng sẽ không kêu là Mục Khuynh Tâm.
Nếu không thì cũng sẽ đương trường trở mặt, hung tợn bảo hắn cút đi, làm cho hắn rốt cuộc không thể ăn đậu hủ, chiếm hết tiện nghi miệng của nàng.
Cố tình nàng không được!
Trời mới biết đứa nhỏ trong bụng là muốn thế nào, tiểu oa nhi còn chưa xuất thế này gần đây rất hưng trí mà ép buộc mẫu thân đến nửa sống nửa chết nhưng lại chỉ yêu thích hương vị trên người phụ thân. Cho dù hương liệu hắn dùng là trân phẩm nhưng một thiên kim tiểu thư như nàng cũng không phải không có tiền mua, vấn đề ở chỗ mặc liên hoa mai trong túi hương của hắn hòa với nhiệt độ cơ thể của hắn lại tạo nên một hương vị độc nhất vô nhị.
Mà nàng đã chịu đựng đến cực hạn việc nôn mửa.
Có thể tin được không? nàng muốn hết nôn mửa, mất đi cảm giác không khỏe, có thể ăn cơm thì phải dựa vào mùi hương trên người hắn.
Thật bất hạnh là đã thử nghiệm nhiều lần, kết quả chính là như vậy.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, đây là đạo lý từ xưa không bao giờ thay đổi, cho nên nàng phải dây dưa như bạch tuộc mà bám lấy hắn, không thể trở mặt, càng không thể trục xuất hắn khỏi nhà, trực tiếp tình diễn tiết mục hưu phu.
Trong đầu cũng muốn xông lên bóp chết hắn nhưng mà lại vì có thai nên không được khỏe, mà cơm ăn xong còn chưa kịp tiêu hóa, nàng lại không muốn giống như trước đây, nôn hết toàn bộ ra ngoài.
Hơn nữa cũng không phải chuyện ốm nghén làm cho nàng cảm thấy không khỏe, mà tính theo ngày tháng thì cái bụng của nàng rất nhỏ, so với những nữ nhân mang thai khác thì nàng thực sự quá ốm.
Vì đứa nhỏ, nàng phải tích cực hấp thu dinh dưỡng, không thể lãnh phí như trước kia, cho nên nàng phải nhẫn nhịn.
Vì đủ thứ nguyên nhân và suy tính, nàng đành phải chôn giấu sự hổ thẹn, ngồi lên đùi hắn, chôn mặt vào ngực hắn để hít lấy mùi hương trên người hắn, làm cho người ta nhìn thấy biểu hiện vợ chồng sau khi hòa hảo tình nùng mật ý, thật là giả dối a…
“Tức giận sao?” Diêu Thuấn Bình rất thông minh, nhìn sắc mặt của nàng liền lập tức nói “ ta biết ngươi cảm thấy ủy khuất nhưng đây là do Miêu cô nương nói, cũng không thể làm cho ngươi ta nghi ngờ a”
“……” Trầm mặc, vì không thể mắng chửi người cho nên đành phài nén lại.
“Tâm nhi có phương thức khác tốt hơn sao?” đương nhiên sẽ không thừa nhận là hắn cố ý, chính là cố ý chiêu cáo với thiên hạ nàng là của Diêu Thuấn Bình hắn, còn cố ý nói làm cho người ta đứng về phía hắn.
Chút tâm tư đó hắn giấu ở trong lòng, chỉ đáng thương hề hề nhìn nàng, còn thức thời sám hối “ là ta không tốt, bởi vì mất đi mà tìm lại được, nên vì quá cao hứng mà đã quên ngươi không còn là Diêu Tâm nhi đã cùng ta thành thân lúc trước”
Là đổi cách giả bộ đáng thương sao?
Mục Khuynh Tâm vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ.
Nàng đã không thể hiểu nổi hắn, thực sự.
Khi thì ôn nhã thanh thánh như hoa sen, khi không có ai lại bày ra vẻ vô lại, giả bộ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình đối với hắn không phải là việc gì khó, còn chưa nói là cao thủ hàng đầu.
Người này, tùy thời đều có thể thay đổi bộ dáng của hắn, làm người ta khó thể nhìn thấu tâm tư, Thủy Vân…Mục Khuynh Tâm bắt đầu có chút hiểu được vì sao hắn lại có tên tự như vậy.
Mây bay trên trời cao lại thiên biến vạn hóa, đám mây chiếu xuống mặt nước, ngoài trừ biến hóa còn là hư ảnh, làm cho người ta không thể nắm bắt được, vậy không phải là đang nói người trước mắt này sao?
Nàng không tự chủ trừng mắt hắn, đánh hắn nhưng hắn lại không chút xấu hổ
“Tâm nhi……” Hắn nhẹ giọng gọi, còn lộ ra biểu tình xấu hổ nhìn nàng “ đừng nhìn ta như vậy…”
Là sao?
Mục Khuynh Tâm không thể theo kịp suy nghĩ thiên biến vạn hóa của hắn.
“Tuy rằng ngươi đã quên, nhưng ta luôn luôn rất khó kháng cự ngươi, ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sợ sẽ không nhịn được, dù sao…ngươi cũng biết, vợ chồng chúng ta đã tách ra thật lâu…” Diêu Thuấn Bình nói xong còn lộ ra vẻ thẹn thùng, giống như hoàng hoa khuê nữ.
Rốt cuộc là ai mới phải xấu hổ a?
Mục Khuynh Tâm không chút khách khí mà nắm lấy hai má của hắn, vừa ra sức nhéo, vừa giận dữ hỏi “ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?”
Diêu Thuấn Bình cũng không vội trả lời hay giãy dụa, cho dù hắn dùng bất kỳ diện mạo nào thì chỉ có duy nhất một tâm tư, đó là muốn nàng trở về.