àm loại chuyện thế này! Cô Diệp là người đến dạy cháu nấu ăn mà!"
Dường như ngại mọi thứ chưa đủ loạn, tiếng ô tô vang lên ở bên ngoài, lát sau cậu Hạ đột nhiên về sớm hơn mọi ngày bước vào, nhìn mọi người đang tập trung trong phòng khách, Sally còn đang ôm dì Vương khóc hết nước mắt, không khỏi sững sờ: "Làm sao vậy?"
Sally liền co người lại: "Không có việc gì, em không cẩn thận bị ngã." Ra sức kéo dì Vương: "Dì, chúng ta về phòng trước đi."
Ông Hạ ngăn hai người lại, giận tái mặt: "Chậm chút, trong nhà xảy ra chuyện này bác nhất định không thể giúp cháu giấu diếm, cứ ở lại nói rõ ràng đi."
Ông kéo cậu Hạ sang một bên, khẽ giọng kể hết lại mọi chuyện vừa xảy ra, vừa nói vừa lắc đầu thở dài, có thể thấy được ông vô cùng thất vọng với những chuyện Sally làm ra.
Cậu Hạ đứng thẳng, hơi cúi đầu, bình tĩnh nghe.
Diệp Gia Dĩnh không có ý định quản chuyện bọn họ sẽ xử lý như thế nào, cô chỉ phụ trách bảo vệ bản thân thật tốt, không để bị mắc mưu, chịu thiệt hay bị hãm hại là được, tôn chỉ làm việc của cô từ trước đến nay là người không phạm mình - mình không phạm người.
Đưa tay lấy các thứ trên bàn để vào trong túi, gật đầu với dì Vương: "Dì Vương, con cháu còn đang chờ ở nhà, cháu phải về rồi, nếu xảy ra loại chuyện này, cháu nghĩ bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ không đến đây nữa, nhờ dì nói với bác Hạ một tiếng, làm ơn chuyển tiền lương cháu làm việc hai tuần vào tài khoản mà cháu đã cho ông ấy. Cám ơn!"
Vẻ mặt già nua của dì Vương đỏ bừng: "Cô Diệp, thật xin lỗi, dì thật sự không nghĩ con bé Sally lại làm ra loại việc này!" Sally vừa nghe, lại nghẹn ngào khóc thút thít lau nước mắt đang chảy.
Diệp Gia Dĩnh tốt bụng nói với cô ta: "Không cần sợ như vậy, thật ra chỉ bị mất đồ, cho dù báo cảnh sát, chưa chắc người ta đã quan tâm đến, chỉ cần bác Hạ không truy cứu cô sẽ không có chuyện gì."
Hai mắt Sally đỏ ngầu, im lặng không nói gì.
Sau khi Diệp Gia Dĩnh để mọi thứ vào túi xong, còn không quên đến bên tường nhấc cây dâu tây cho Diệp Ba Ni lên, đang muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy giọng cậu Hạ vang lên từ phía sau, anh ta gọi cô lại: "Diệp Gia Dĩnh, cô chờ một lát!"
Diệp Gia Dĩnh dừng chân, trong lòng dâng lên một chút cảm giác không biết làm sao và không kiên nhẫn, bây giờ cô đi đến đâu cũng dùng nghệ danh Diệp Dĩnh. Tuy rằng khi đến đây đã từng thông báo thông tin về thân phận thật cho người phòng bảo vệ, nhưng tin rằng sẽ chẳng có ai không có việc gì vô duyên vô cớ đi lục lọi cái thông tin đó. Cho nên người có thể gọi tên cô là Diệp Gia Dĩnh nhất định là người từng quen cô trước kia.
Quay đầu nở một nụ cười xa cách lại khách sáo: "Có chuyện gì?"
Cậu Hạ bước lên hai bước, đến trước mặt cô, cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới một lúc lâu, hai hàng lông mày nhướn cao: "Thật sự là cô! Diệp Gia Dĩnh, cô làm cái gì vậy? Mọi người đều nói gần đây cô không xuất đầu lộ diện, nhất định là trốn ra nước ngoài, hoá ra cô còn chưa đi. Nhưng thế nào, bản thân cô đem hết tài sản ra lăn qua lăn lại rồi giờ nghĩ cách đến đây gây sức ép với tôi sao? Thật đúng là co được dãn được0, lại còn luyện được tay nghề nấu ăn lặng lẽ đến đây nấu cơm cho tôi!!! Diệp Gia Dĩnh, tôi nói cho cô biết, nếu là người phụ nữ khác, chỉ bằng phần tâm tư và tay nghề nấu ăn này, tôi cũng có thể suy nghĩ một chút, nhưng là cô thì coi như xong....--"
0
"Ngừng! Ngừng! Ngừng!" Diệp Gia Dĩnh vội vàng cắt ngang lời anh ta, vì vẻ mặt cậu Hạ đứng đánh giá mình từ trên xuống dưới rất giống vẻ mặt của Lý Hạo Nhiên lúc vừa nhìn thấy cô ở cuộc họp, là một loại cảm xúc ra vẻ vừa được hả giận lại vừa vui sướng khi người khác gặp hoạ. Do đó Diệp Gia Dĩnh đã chuẩn bị sẵn tư tưởng, có thể là lúc trước người chủ của thân thể này đã đắc tội anh ta, nói lời gì đó không hay ho, vì vậy cũng không khách khí, đáp trả lại: "Cậu Hạ, đầu tiên anh đừng vội thao thao bất tuyệt, phát huy trí tưởng tượng, chúng ta không quen nhau. Nói thật, tôi cảm thấy mình không thể nào biết anh, cái gì mà tôi để ý đến anh, cố ý học nấu ăn chạy đến đây nấu cơm cho anh, tất cả chỉ là anh đã nghĩ nhiều. Tôi không phải tự nhiên đến, tôi đến đây để dạy nấu ăn, cũng chỉ hướng dẫn hai tuần mà thôi, làm đến bây giờ cũng không sai lệch nhiều lắm, tôi đang chuẩn bị kết thúc trong hôm nay, ngày mai sẽ không đến đây nữa. Bây giờ quan hệ của chúng ta là anh nợ tôi tiền lương hai tuần qua.....nói chính xác là tiền lương mười bảy ngày, không còn cái gì khác! Xin đừng quên, mong anh nhanh chóng trả tiền cho tôi, cám ơn! Tạm biệt, à, tốt nhất không cần hẹn gặp lại."
Lông mày xinh đẹp của cậu Hạ đều dựng thẳng lên: "Diệp Gia Dĩnh! Cô nói cô không biết tôi! Cô thật sự dám nói như thế sao!!!"