Lý Hạo Nhiên bị chọc cho không ngừng tức giận, nhân tiện còn nhớ tới những hình dáng hung ác trước đây của Diệp Gia Dĩnh, thế mà tự dưng lại đồng ý cấp xe hơi cho cô.
Diệp Gia Dĩnh cũng không quá để ý, hiện tại cô không lái xe được, nếu đi khoảng cách gần như đoán Diệp Ba Ni hay đi chợ mua đồ ăn thì có thể dùng xe đạp, còn khoảng cách xa như đi tới trường quay làm việc thì có thể ngồi xe công ty, vừa tiết kiệm tiền lại bảo vệ môi trường, một công đôi việc, tội gì mà không làm.
Diệp Gia Dĩnh hiện tại tương đối quan tâm khi kết thúc bộ phim này, cô sẽ phải kiếm công việc kế tiếp ở đâu.
Chị Cố khuyên Diệp Gia Dĩnh nên nghỉ ngơi một thời gian, chị ấy cũng nói vào giữa tháng bảy sẽ có một đoàn làm phim cổ trang, lúc ấy sẽ mang Diệp Gia Dĩnh đi làm chung, giống như bây giờ, lúc đầu sẽ tạm thời an bài cho cô làm công việc hậu cần sau đó sẽ kiếm cho cô một vai diễn quần chúng.
Diệp Gia Dĩnh rất muốn đi cùng chị, nhưng lại không muốn bỏ phí khoảng thời gian nghỉ dài như vậy: “Cuối tháng sáu đến giữa tháng bảy cũng hai tuần, em nghỉ ngơi hai ngày là đủ, thời gian còn lại không thể lãng phí, không biết còn có thể làm gì nữa không?”
Chị Cố biết một người phụ nữ đơn độc có một đứa con, tiền lương hàng tháng sẽ rất khó khăn, nếu như nói nghỉ ngơi nửa tháng quả thật là không chịu nổi, nên lại nghĩ biện pháp giúp: “Để chị gọi hỏi đồng nghiệp trong công ty hỏi thử xem có cần nhân viên tạm thời hay không.”
Đang nói chuyện thì phó đạo diễn cười híp mắt chạy tới đây: “Tiểu Diệp, tôi có một tin tốt muốn báo cho cô biết.”
Diệp Gia Dĩnh ngẩng đầu hỏi: “Tin gì?”
“Buổi họp báo công bố phim mới ngày mai, đạo diễn Khương muốn cô xuất hiện.”
Diệp Gia Dĩnh sững sờ: “Có chuyện liên quan đến tôi?”
Chị Cố cũng hỏi: “Buổi họp báo không phải đạo diễn chỉ mang theo diễn viên chính đi công bố thôi sao? Tiểu Dĩnh đi theo làm cái gì?”
Phó đạo diễn Vương cũng không nói chuyện vòng vo với các cô mà trực tiếp trả lời: “Diệp Dĩnh vốn là nhân vật nhỏ không cần đi, chỉ là đạo diễn Khương thấy hình tượng của cô ấy tốt, bộ phim này của chúng ta chính là loại phim thần tượng nên cần tuấn nam mỹ nữ, cho nên để cho cô ấy đi cho đông đủ.”
“Thì ra là vậy.” Chị Cố đẩy Diệp Gia Dĩnh một cái: “Cơ hội khó có được, đến lúc đó em nhớ ăn mặc cho đẹp, ở trước mặc giới truyền thông ăn mặc có đẳng cấp một chút, sau này cũng dễ dàng tìm được vai diễn mới hơn.”
“Được.” Diệp Gia Dĩnh làm ở trường quay cũng được hai tháng, tự cảm thấy không tệ lắm, làm được nhiều tiền nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi (giống như lúc trước một ngày cô làm tới ba công việc), vì vậy cũng hi vọng có thể tiếp tục làm tiếp.
Buổi tối ngày thứ hai cô đặc biệt đi tới tiệm làm tóc, đem mái tóc mềm mại xinh đẹp của Diệp Gia Dĩnh đã bị cô làm cho khô xơ trở lại như như ban đầu, nhân tiện cũng đem Diệp Ba Ni đi cắt tóc.
Diệp Gia Dĩnh đối với bản thân thì không chú tọng, nhà tạo mẫu tóc nào ở trong tiệm đang rảnh sẽ để cho người đo làm, nhưng đối với tóc của con trai thì hết sức cẩn thận, tìm một nhà tạo mẫu tóc nữ để cắt tóc cho Diệp Ba Ni.
Nhà tạo mẫu tóc trước rẽ tóc cho Diệp Ba Ni kiểu 3-7, sau đó cười híp mắt hỏi Diệp Ba Ni có thích hay không?
Diệp Ba Ni nghiêm mặt lắc đầu một cái, , Diệp Gia Dĩnh đang ngồi dưới cái lồng hấp bên cạnh thằng bé vội vàng hỏi: “Vậy con thích kiểu gì?”
Sắc mặt Diệp Ba Ni không chút thay đổi, chỉ dùng đôi mắt to liếc nhìn cô mà không lên tiếng, Diệp Gia Dĩnh tỉnh ngộ, lại nói với nhà tạo mẫu tóc: “Cô có hình mẫu để cho con trai tôi xem một chút không? Để cho nó tự chọn.”
Nhà tạo mẫu tóc thấy Diệp Ba Ni vừa lạnh lùng lại vừa đáng yêu nên trong lòng vô cùng ngứa ngáy, hận không thể ôm hôn một cái, thấy Diệp Ba Ni không thích kiểu tóc cô làm cũng không tức giận, chỉ có chút làm khó: “Trong tiệm không có mẫu tóc của trẻ em, bạn nhỏ cũng chỉ có mấy kiểu, bạn nữ tới thì sẽ yêu cầu cắt kiểu tóc Maruki, bạn nam thì sẽ yêu cầu cắt kiểu tóc ngắn hoặc là chia 3-7, mái tóc dài đáng yêu bị cắt bỏ, đầu tiểu Beckham cũng được, bất quá còn phải đáng xịt keo tóc."
Diệp Gia Dĩnh đoán chừng Diệp Ba Ni nghe không hiểu, lập tức nói với thằng bé: “Ba Ni muốn kiểu tóc ngắn, thoải mái hay là muốn kiểu tóc cầu kỳ một chút, trước trán có chút tóc rơi?"
Diệp Ba Ni hết sức trầm tĩnh dùng ánh mắt to tròn liếc nhìn tiệm một vòng, cuối cùng chỉ vào cái đầu cua mới cắt xong của một người đàn ông: “Là cái này.”
Diệp Gia Dĩnh cùng người tạo mẫu đồng thời ỉu xìu hỏi: “Con muốn như vậy?”
Loại đầu ngắn ngủn này được gọi là đầu cây dương mai, bởi vì tóc quá ngắn, sát với da đầu, giống như cây dương mai, nhẹ nhàng khoan khoái, tất có cá tính đàn ông, chỉ là Diệp Ba Ni còn là một đứa trẻ con giống như búp bê trắng noãn mà muốn cắt kiểu này thì thật là có chút quá cứng ngắc rồi.
Diệp Ba Ni gật đầu.
Diệp Gia Dĩnh vội lắc đầu liên tục: “Bảo bối, đó là kiểu tóc của người lớn, con còn nhỏ, cắt ngắn như vậy nếu phơi nắng sẽ làm bị thương da đầu, muốn mẹ nói thì cắt một chútsẽ đáng yêu hơn”
Diệp Ba Ni ‘ừ’ một tiếng, Diệp Gia Bĩnh biết là nó có chút không kiên nhẫn, muốn một đứa bé lớn như vậy ngồi yên lặng cho người khác cắt tóc là không dễ dàng, bình thường thì mười phút thì sẽ bắt đầu lộn xộn, Diệp Ba Ni đã rất kiên nhẫn rồi.
Cô nói với nhà tạo mẫu tóc: “Đoán chừng thằng bé cũng không thích kiểu này lắm, cô cắt sao cho đáng yêu là được.”
Nhà tạo mẫu tóc đại khái cho là bé muốn làm bạn bè với Chi-bi Maruko nên cắt khá nhiều tóc, đây là mái tóc sở trường nhất, vì vậy tỉ mỉ chỉnh chỉnh cắt cắt cho Diệp Ba Ni.
Diệp Ba Ni rất hợpvới kiểu tóc mái ngang ngắn nên càng lộ thêm vẻ đáng yêu, vẻ ngoài Diệp Ba Ni bình thường rất xinh đẹp, nhưng vừa nhìn là biết một bé nam, nhưng như thế cũng tốt, bên ngoài cũng có điểm giống như một bé gái.
Diệp Ba Ni vốn nghiêm mặt, ánh mắt lúc này cũng có chút tức giận, khó có thể kiềm chế cảm xúc, tức giận: “Khó coi.”
Diệp Gia Dĩnh thì cảm thấy như vậy rất được, bởi vì lần này cô tự ý quyết định kiểu tóc con trai thích nên cố dỗ dành: “Nhìn được lắm, ai nói không đẹp, mẹ thấy so với trước kia còn đẹp hơn nhiều.”
Diệp Ba Ni nhìn cô với ánh mắt chỉ trích: “Lần sau, ngắn.”
“Được, được, được, lần tới sẽ cho con cắt ngắn.” Diệp Gia Dĩnh có chút buồn cười: “Đi, về nhà thôi, tới giờ con đi ngủ rồi.”
Buổi họp báo công bố phim mới diễn ra buổi xế chiều ngày hôm sau, Diệp Gia Dĩnh nhớ kỹ những lời chị Cô dặn dò, buổi sáng ở nhà tỉ mỉ lựa chọn một bộ trên trắng dưới đen, được cắt may tinh xảo ở phần chân váy, kết hợp với ví cầm tay nhỏ màu trắng, rồi trang điểm một cách nhẹ nhàng nhất rồi mới đi ra cửa.
Ngày hôm đó có hai buổi họp báo được bố trí cùng nhau, cũng chính là trọng tâm của mùa hè. Một chính là bộ phim thần tượng mà Diệp Gia Dĩnh tham gia, một chính là bộ phim hành động được đầu tư rất nhiều, hai hàng người chen lấn hò hét loạn cả lên.
Diệp Gia Dĩnh rất biết điều không đi chen lấn, chỉ đứng nhìn những người thợ hóa trang, nhìn một lát cũng không thấy có người để ý đến cô, liền định đi tới phòng giải khát pha ly trà uống chờ đợi.
Đang đi nửa đường liền xuất hiện Lý Hạo Nhiên, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng hút sáo: “Váy Yves Laurent, túi xách Fendi phiên bản giới hạn, Diệp Gia Dĩnh, cô tính toán muốn đem nữ chính Dụ Hoa dìm xuống hả?”
Diệp Gia Dĩnh hỏi lại anh ta: “Anh cuối cùng cũng hết giận, chịu nói chuyện với tôi rồi à?”
Lý Hạo Nhiên bĩu môi: “Tôi không có nhỏ mọn như vậy.” Rồi lại hỏi: “Cô làm sao mà lại ăn mặc như này, cẩn thận chị Dụ Hoa hiểu lầm.”
Diệp Gia Dĩnh nhìn lại bản thân, lúc này mới nhận ra, buổi sáng chỉ một lòng muốn chọn quần áo đẹp đẽ mà không quá khoa trương, nên chỉ mặc một chiếc váy đen trắng, lại quên rằng đây là hàng Yves Laurent cao cấp thịnh hành.
Yves Laurent là nhãn hiệu thời trang cao cấp ở nước ngoài, thiết kế tao nhã lại có tính nghệ thuật mười phần, theo đuổi sự hoàn hảo cho phái nữ, chỉ phục vụ những người có tiền, dùng toàn những vật liệu đắt đỏ, công nghệ gia công cầu kỳ, giá thành đắt đỏ làm cho người bình thường khó có thể mua nổi, dù là Diệp Gia Dĩnh thì trong tủ quần áo cũng chỉ có một vài bộ như vậy mà thôi, không thể thường xuyên cập nhật.
“Ai nha, tôi cứ mãi chọn đồ đẹp mắt mà không quá khoa trương, nhưng lại quên cái này thật sự rất đắt tiền.” Diệp Gia Dĩnh ôm chút mong chờ vào vận may hỏi Lý Hạo Nhiên: “Đây là mẫu năm ngoái rồi, cũng không có rõ là nhãn hiệu gì, cũng sẽ không bị người khác nhìn ra chứ?”
Lý Hạo Nhiên nhún nhún vai: “Khó nói, phụ nữ và giới truyền thông có độ mẩn cảm khó có thể tưởng tượng với quần áo, tôi nói cô từ công nhân trở thành cán bộ sao, tủ quần áo của cô không phải có rất nhiều lễ phục sao, tùy tiện chọn một cái mặc không phải là được rồi à.”
“Cái này....” Diệp Gia Dĩnh sờ sờ mũi một cái: “Tôi không có trợ lý như các người, cũng không có xe riêng, ban ngày mặc như vậy thì làm sao mà có thể ra cửa?”
Lý Hạo Nhiên không chịu nổi cô: “Sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi cho tiểu Lưu qua đón cô.” Thuận tay anh ta cầm lấy cái túi xách trong tay Diệp Gia Dĩnh: “Đừng xách cái túi này nữa, người không biết còn tưởng cô cố ý khoe của, để cho trợ lý của tôi cầm giùm cho.”
Diệp Gia Dĩnh im lặng, nghĩ thầm anh ta mấy ngày trước nhìn thấy cô liền trọn mắt, cô nào dám đi trêu chọc anh ta.
Đợi đến khi cuộc họp báo gần bắt đầu, đạo diễn rốt cuộc cũng nhớ đến cô, cho người dẫn Diêp Gia Dĩnh đi ra, an bài một chỗ đứng cho cô, hơn nữa còn dặn dò: “Bình thường các ký giả chỉ hỏi những diễn viên chính, nhưng ngộ nhỡ nếu có người nào hỏi cô, cô chỉ cần trả lời qua loa, những cái không thể trả thời được thì không cần trả lời.”
Diệp Gia Dĩnh đàng hoàng đồng ý, bảo đảm nói: “Đạo diễn Khương, ông yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói nhiều.”
Truyền thông đã đến, buổi họp báo chính thức bắt đầu, người đầu tiên được mời ra nói chuyện chính là ông chủ của công ty giải trí Thiên Hằng – Diệp thừa Trạch, Diệp Gia Dĩnh lúc này mới biết thì ra anh trai cô cũng tới.
Công ty giải trí Thiên Hằng là sản nghiệp lớn nhất của Diệp Thị, Diệp Thừa Trạch so với Diệp Gia Dĩnh thì có kinh nghiệm hơn rất nhiều, hầu như là tất cả mọi chuyện đều muốn tự thân tự lực, lúc Diệp Gia Dĩnh đàn đúng tham gia tiệc tùng, đi Châu Phi xem sư tử, đi lặn ở rặng san hô Great Barrier, cùng bạn trai đi song bạc, bay đi các nơi trên thế giới tham gia tuần lễ thời trang thì Diệp thừa Trạch lại đang vùi đầu trong công việc, quản lý công ty, hoạch định chiến lược phát triển công ty.
Diệp Gia Dĩnh ở dưới khán đài nhàn nhã nghe Diệp Thừa Trạch hướng về các phóng viên mà nói chuyện, trong lòng hết sức bình thản khách quan mà bình luận: so sánh cá tính cùng thành tựu, từ trước khi mình và Diệp Thừa Trạch đấu đá, thì thảm bại là tất nhiên, không thua mới kỳ quái.
Sau đó đạo diễn mang theo những diễn viên chính của bộ phim ra giới thiệu, trả lời những câu hỏi của ký giả, trong đó có không ít những vẫn đề không có quan hệ với bộ phim, mà nhắm vào những vấn đề riêng tư của cá nhân diễn viên.
Diệp Gia Dĩnh đứng ở trong góc nhỏ, bởi vì lần đầu tham gia loại hoạt động này nên hết sức lạ lẫm, vốn là có chút bận tâm Trịnh Dụ Hoa sẽ hiểu lầ