Cuối hè , ánh mặt trời từ tứ phía xuyên qua lớp kính , ánh vàng trong vắt nhuộm hồng cả căn phòng , cũng nhuộm lên dáng người duy nhất lúc này đang đứng lặng hồi lâu.
Người trẻ đó , lằng lặng mặc cho ánh sáng rạng rỡ quấn thân , nhưng từ đầu đến cuối không lộ ra vẻ tươi cười.
Cô , Lạc Lê Nhi , từ nhỏ nụ cười chính là cái không nên có , nụ cười của cô đã sớm theo cha mẹ phản bội mà mai táng , thân phận như cô – đứa con mồ côi của kẻ phả bội , bị mọi người vứt bỏ cũng là điều hiển nhiên !
Nhưng mà , lại có một người , một người hẳn là nên muốn thấy cô tự mình sinh tồn nhất , lại tự mình sắp xếp hội nghị tiếp nhận cô như vậy .
Rất kỳ quái , có phải hay không ? Vấn đề này cô đã nghĩ kĩ nhiều năm vẫn không có lời giải , chỉ biết mình chỉ có hắn .
Nhớ lại lần đầu gặp mặt hắn , chính là ngày hắn dẫn đầu rất nhiều huynh đệ đến nhà bắt cha cô đi , lúc ấy cô sợ đến ngay cả khóc cũng không khóc ra tiếng , làm thủ lĩnh như hắn lùi lại nhìn cô chằm chằm hồi lâu , sau đó sai người đem cô mang đi . Cô cho là mình liền sẽ theo cha mà đi , khi nghĩ tới lúc gặp mặt lại , cô lại được hắn nhận nuôi , cuộc đời hai người từ đó giao nhau .
Nhưng mà vào ở Diêm Minh mới là bắt đầu tất cả ác mộng , đừng nói lúc ở trên đại sảnh mọi người cật lực phản đối , ngay cả người hầu cũng thà rằng rời đi chứ không đồng ý hầu hạ con của kẻ phản bội như cô .
Từ đó về sau , từ sáu tuổi cô không bao giờ được nghe những lời yêu thương che chở , mà là thanh thanh xem thường .
“Ngươi sao không đi chết theo đi ?”
“Chúng ta tuyệt đối không chăm sóc cái đứa trẻ như ngươi đâu !”
“Ba mẹ ngươi làm cái gì ngươi biết không ? Bọn họ hại chết bao nhiêu người như thế ! Làm sao chỉ có ngươi còn sống ? Tại sao ? Tại sao?”
Từng tiếng chất vấn cay nghiệt ép lên ý chí yếu ớt của cô , cô không trả lời , bọn họ luền lần lượt giễu cợt sự tồn tại của cô , thậm chí còn có người có ý định đòi tình mạng của cô .
Tuy nhiên tất thảy đều chấm dứt khi hắn xuất hiện , hắn thậm chí còn sa thải toàn bộ người hầu , nói là đỡ phiền toái nhưng cô lại sâu sắc cảm kích trong lòng .
Từ đó về sau , cô tồn tại với mệnh lệnh của hắn trải qua cuộc sông tách biệt, ngay cả ăn cơm đều là cùng hắn ở cùng trong phòng . Nếu hắn đi vắng , liền sắp xếp Diêm Vệ đưa vào phòng , tuyệt đối nghiêm cấm cô cùng người lạ tiếp xúc .
Cho đến khi đến ở Mân Côi viên ( vườn hoa hồng ) này , cô mới có thể đi dạo ở đây nhiều hơn . Cô nghĩ đến đây cũng là một loại ôn nhu của hắn .
Mặc dù hắn hạn chế tự do của cô , lại khiến cho cô an tâm ở trong liên minh Diêm sinh sống , bằng một loại dựa dẫm vào y lại nhờ cậy sinh dưỡng của hắn .
Chỉ là quan hệ như vậy trong một đêm nhiều năm trước đã bị phá vỡ .
Đêm đó , hắn không để ý đến sự sợ hãi của cô chiếm đoạt thân thể cô .
Cô đáng lý nên chán ghét tên đàn ông như vậy , nhưng lại vẫn cứ yêu hắn !
Không biết bắt đầu từ khi nào , cô liền cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm cả thể xác lẫn tinh thần , cho dù hắn đối với cô thái độ vẫn lãnh khốc vẫn ngân cấm không dứt . Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (77F1.XTGEM.COM)
Tình yêu có lẽ bắt đầu nảy sinh trước khi hắn chiếm đoạt cô , bằng không cô tại sao không oán hận việc làm tàn nhẫn của hắn như vậy ?
Làm sao bây giờ ? Đoạn tình cảm cuối cùng vẫn không được hưởng ứng ? Cô còn có tư cách muốn nhiều hơn sao ?
“Mình biết ngay đến đây nhất định tìm được cậu!”
Tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên , là khách quen không mời mà đến Hướng Dương Hi , không lâu trước mới cùng Diêm Tuấn tuyên bố tin vui , có thể nói nét mặt cô ấy là rạng rỡ, gương mặt khi cười vốn rất rực rỡ hiện tại càng thêm vẻ chói mắt động lòng người .
“Cậu sao rảnh mà đến đây ?” Lạc Lê Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Gô gái xinh đẹp trước mắt đối với cô luôn nhiệt tình làm cô cảm thấy nghi hoặc , cô đã từng nghĩ rằng sẽ không có ai muốn làm bạn với cô , cô ấy lại là người đầu tiên nói với nàng “Chúng ta làm bạn tốt đi” , một câu rất đơn giản , cũng khiến cho cô đương rơi vào tuyệt vọng tìm được một đường sinh cơ
Cô thường nghĩ , một người không có gì như mình có thể có được một tình bạn như thế là may mắn cỡ nào , chỉ tiếc khép kín quá lâu , cô không biết phải hưởng ứng thiện ý của người khác như thế nào , bao giờ cũng không có cách nào giống một người bình thường vui sướng nói chuyện trời đất .
“Mình tới đây đương nhiên là muốn tìm cậu rồi ! Nhưng mà cậu ở nơi xa thật , mỗi lần đi tới đều thở không ra hơi . Diêm La lão tử kia nhất định là không có hảo tâm , cố ý đem hoa viên này đặt ở một nơi hẻo lánh như vậy , tưởng rằng như vậy mình sẽ không đến tìm câu ư , hừ !” Hướng Dương Hi lau mồ hôi trên mặt , oán hận liên tục.
“Cậu không phải bận rộn cho hôn lễ sao ?” Cô biết cô ấy cùng Diêm Tuấn kết hôn. Cô hẳn là hâm mộ Hướng Dương Hi a ! Vẻ mặt hào hứng như thế , còn có thể cùng người đàn ông yêu thương có kết quả … Hạnh phúc như vậy vốn là cô có làm gì cũng đều không thể có được …
“Kết hôn có gì phải bận rộn ? Mình chỉ phụ trách tham dự thôi , nhưng mà còn phải thử mặc lễ phục , nhớ tới thật là mệt . “ Hướng Dương Hi lè lưỡi , nhưng thần tình lại hạnh phúc .
“Ừ…” Lạc Lê Nhi không biết nên nói điều gì tiếp .
May mắn Hướng Dương Hi thật sự giỏi nói , lập tức nói : “Tháng chín cậu khai giảng , mình còn chưa chúc mừng ngươi thi đậu đại học đó !”
“Ừ ! Cám ơn!” Cô mỉm cười , lập tức mê đảo cô gái trước mắt .
“Oa ! Thật khó nhìn thấy cậu cười a ! Cậu nên cười nhiều hơn , bằng không sẽ lãng phí nụ cười đẹp như thế !”
“Cám ơn.” Hai gò má của cô bởi vì được khen mà hồng nhuận .
“Ha ha ! Đúng rồi ! mình nhớ thì đây là lần đầu tiên ngươi đi ra bên ngoài đọc sách đúng không ?” Hướng Dương Hi nghĩ Lạc Lê Nhi tựa như bông hoa hồng bên cạnh , đều là bông hoa được giữ trong nhà kính .
Cũng không biết tên Diêm La kia dùng phương pháp nào lại có thể để cho Lạc Lê Nhi hoàn thành hết những môn học trước cao trung , chỉ cần thông qua cuộc thi đặc biệt là có thể có được bằng tốt nghiệp . Nếu không phải Lạc Lê Nhi thi đậu đại học yêu cầu cần đến trường , chỉ sợ đời này cô ấy đừng mơ tưởng có thể ra khỏi tổng bộ Diêm Minh nữa.
“Ừ…” Lạc Lê Nhi gật đầu , từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn ra được cô đối với cách học mới này cảm thấy có chút lo ngại .
Thấy cô khẩn trương như vậy , Hướng Dương Hi đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất thú vị .
“Mình nói Lê Nhi a … Con gái đến mười tám tuổi , cũng nên nói chuyện yêu đương đi ? Trong đại học nam sinh kiểu nào cũng có , cậu đẹp như vậy , nhất định không cần lo không có người theo đuổi !” Cô hề hề cười gian , Tuy rằng Diêm Tuấn nói qua với cô Diêm La thực ra rất yêu Lê Nhi , nhưng mà cái lọai thái độ bá đạo này cô thấy thế nào cũng không vừa mắt , nếu Lê Nhi cứ như vậy bị hắn ức hiếp đến già , chẳng phải quá tiện nghi cho hắn rồi ! Cho nên , bây giờ chỉ cần Lê Nhi có người yêu bên ngoài , thì hắn mới biết không phải chỉ có một mình hắn biết quý trọng cô .
“A?” Lạc Lê Nhi không hề nghĩ muốn quen người con trai nào khác chứ đừng nói đến kết giao , cô yếu đuối khép mình như vậy , chỉ sợ không có ai nghĩ muốn làm bạn với cô .
“Không tin à ? Chờ đến khi khai giảng thì cậu sẽ biết.”
“Ừm…” Cô gật gật đầu , nhưng không đặc biệt kì vọng gì , dù sao lòng của chính mình đã thuộc về người khác , bất quá , có thể làm quen vài người bạn cũng tốt.
Không ngờ được khi cô gật đầu ý tứ hoàn toàn bị người đàn ông đứng ngoài cửa hiểu lầm .
“Nói chuyện vui vẻ như vậy sao !” Khẩu khí lạnh lão khiến hai người trong nhà kính giật mình .
“Này ! Ngươi không có việc gì đi dọa người ta để làm gì hả?” Hướng Dương Hi chụp vô ngực , hổn hển hướng về người vừa đến kêu to . Nhưng đối phương lại không thèm liếc mắt nhìn cô đến một cái , mà nhìn chằm chằm vào người bên cạnh giống như đáo hoa nhỏ mềm yếu kia .
“Lại đây !” Trước sau như một ngang ngược gọi , so với thường ngày sắc mặt càng thâm trầm hơn , khiến cho cô gái đứng cách đó không xa tâm nổi lên lo ngại sợ sệt.
“Anh lịch sự một chút được không ? Cô ấy có tên có họ , kêu là Lạc Lê Nhi!” Hướng Dương nhìn không chịu được ngăn Lạc Lê Nhi đang định bước ra .
“Không …. Không sao …” Lạc Lê Nhi khe khẽ nói , xin cô nhượng bộ .
Hướng Dương Hi bị ánh mắt cầu xin của cô nhìn cho không còn cách nào đành phải tránh người qua một bên để cô đi về hướng Diêm La.
Bàn tay to kéo một cái , hắn mang người trước mặt mình nhanh chóng lôi ra khỏi nhà kính .
Trong nháy mắt , Lạc Lê Nhi đã bị ném lên trên giường đen lớn , cô sợ hãi nhìn Diêm La đứng bên người , hắn rất nhanh cởi đồ trên người mình ra , không … chút nào để ý ở trước mặt cô lộ ra thân hình trần trụi .
Ngay sau đó , hắn đè lên người cô !
“Không … Đừng !” Hắn tỏa ra tức giận khiến cô rất sợ hãi , theo bản năng ở trước ngực hắn giãy dụa , bàn tay nhỏ trắng gắt gao đẩy , ngăn hắn lấn đến gần .
Cử động này trong mắt Diêm La đang trong cơn thịnh nộ lại càng giống như thêm dầu vào lửa , hắn ngang ngược lột váy của cô , để lửa nóng dâng trào thẳng tiến vào cấm địa .
“Đau quá ! Đau quá! Đừng !” Cô đau đến bật khóc , hai tay vốn nắm chặt kháng cự giờ phút này nắm chặt cánh tay của hắn , cầu xin hắn dừng lại loại động tác tàn khốc này .
Nhưng Diêm La không tốt bụng như vậy , dục họa cùng lửa giận đan xen quấn lấy thân hắn , một lòng chỉ nghĩ đến thân thể mềm mại mê người mà hung hăng phát tiết trong cơ thể nóng bỏng , bởi vậy hắn căn bản không hề để ý tới người dưới thân cầu xin ,cố ý để cái chày cứng rắn ở nộn huyệt chưa được bôi trơn đẩy mạnh ra vào .
Ai bảo cô cư nhiên dám đồng ý với để nghị của tiểu quỷ Hướng Dương Hi kia !
“A … A … Không đừng … Đau quá …” Cô bị động tác tàn nhẫn phía dưới không ngừng kêu khóc , mà hắn thì lại giống như không nghe thấy vẫn còn tăng thêm va chạm nửa thân dưới .
Hắn đem hai chân đang vô lực của nàng đặt lên vai mình , sau đó tiếp tục dùng lửa nóng cương cứng đưa vào trong nộn huyệt mẫn cảm .
“Không muốn , không muốn…” Cô kêu gào , vô lực đẩy người đang tàn bạo gia tăng tốc độ trên người cô.
Cô chán ghét bị đối đãi như vậy , cảm giác giống như cô đơn thuần chỉ là đồ chơi mặc cho người ta phát tiết mà thôi . Cô đối với hắn mà nói , chẳng lẽ thực sự chỉ là thế này thôi sao ?
Nghĩ vậy , cô không còn kêu gào nữa , chỉ lẳng lặng chảy nước mắt tùy ý để người đàn ông đang nổi giận trên thân mình phát tiết .
Không biết qua bao lâu ,nước mắt Lạc Lê Nhi chảy ra cơ hồ đã khô , nhưng Diêm La ở trong cơ thể cô đồng tác ra vào không có nửa điểm giảm , mãi đến khi thân thể to lớn thâm nhập thật sâu . Thân thể cuối cùng bằng lòng rời khỏi nàng .
“Ô…” Cô cắn răng nức nở , ngay cả tiếng khóc cũng không dám buông thả , chỉ quay mặt sang một bên , động tác không muốn cho Diêm La thấy .
Đưa tay quay gương mặt của cô lại , khi này hắn mới thấy nước mắt trên mặt cô .
“Khóc cái gì ?” Hắn đột nhiên cảm thấy phiền lòng , thanh âm không khỏi thô to , nhưng đông tác đưa tay lau nước mắt của cô lại dịu dàng khiến cô nhịn không được muốn nói hết uất ức trong l