Chờ đến khi giảng viên tuyên bố tan học, run rẩy rời khỏi phòng học, Bạch Nhạc Ninh mới nhảy dựng lên, lôi kéo Nhạc Hiểu Ý còn đang ái muội cười trộm, chạy vội ra khỏi phòng học, sợ tên này mở lớn miệng, vô ý vô ý tiết lộ bí mật của cô.
Trần Hiểu Ý không phòng bị đến Bạch Nhạc Ninh đột nhiên trở nên như vậy, bị lôi kéo chạy ra khỏi phòng học, mới nhớ tới đến là người nào đó còn đang thẹn thùng, sợ chính mình đem của thành tích vĩ đại của cô chiêu cáo thiên hạ, vì thế nhịn không được liền cười to lên, mới vừa rồi ở lớp học cho nên phải ẩn nhẫn, lúc này rốt cục đã có cơ hội bùng nổ.
Sau khi cười điên loạn xong, Trần Hiểu Ý mới nhớ đến một sự kiện, “A, đúng rồi, Ninh Ninh, cậu còn nhớ rõ khi chúng ta đi ca hát gặp phải Lục Vịnh không? Hắn là người thừa kế của Lục thị xí nghiệp đó!”
Lục thị xí nghiệp? Bạch Nhạc Ninh lầm bầm vài lần:“Tên này…… Giống như đã ở nơi nào nghe qua rồi thì phải……”
Trần Hiểu Ý chẳng hề để ý nói: “Như thế nào cũng không phải nổi tiếng như Bạch thị nhà cậu, nói thật ra, tớ thật bội phục ba cậu, hắn đã sớm nhìn ra cậu không phải là một thương nhân tài ba, cho nên tìm sẵn cho cậu một ông chồng lợi hại như vậy, giúp cậu nửa đời sau như thế nào cũng không chịu khổ. Ba tớ như thế nào mà không có năng lực này chứ? Ai ai, xem lão trúc mã nhà cậu lợi hại như vậy, thật là uy vũ nha! Bạch thị Bạc phó tổng, không ai không biết, không ai không hiểu?”
Bạch Nhạc Ninh hắc hắc cười không ngừng, chưa nói rằng Bạc Cạnh nguyên bản chính là vì báo ân cho cha của cô, từ Anh quốc mang về con của cố nhân, chứ không phải là cái gì mà cực khổ mà kiểm về nhà, đảm đương người nối nghiệp ven đường tiểu tốt tử.
Chợt nghe Trần Hiểu Ý ở một bên nhắc tới: “Tớ nhớ rõ cái tên Lục Vịnh trước kia hay bắt nạt cậu, hiện tại ngẫm lại, hắn không phải là đối với cậu có ý tứ chứ? Không phải ai cũng nói con trai lúc nhỏ vì khiến cho thích con gái mà mình chú ý, thường dùng thủ đoạn bắt nạt để làm cho con gái chú ý đến mình sao?”
Bạch Nhạc Ninh đầu đầy hắc tuyến, “Tiểu Ý Ý, cậu xem phim truyền hình nhiều hơn, hay vẫn là đọc tiểu thuyết nhiều hơn? Làm ơn đi, nếu có đứa con trai nào ngay từ đầu đã bắt nạt cậu, kéo tóc của cậu, còn thường xuyên cười nhạo cậu, nói móc cậu, kêu cậu là kẻ ngốc, cậu sẽ thích hắn sao?”
Trần Hiểu Ý nghe vậy lập tức mắt lộ ra hung quang, “Dám? Lão nương không xé xác hắn ra mới là lạ!”
Bạch Nhạc Ninh gật đầu, “Nếu đã như vậy, còn có ai dùng thủ đoạn này bắt nạt con gái mà mình thích chứ?”
Trần Hiểu Ý liếc mắt nhìn cô ,“Cậu cũng không phải nam sinh, cậu làm sao biết bọn họ không làm?”
Bạch Nhạc Ninh cứng lưỡi cả nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Trước không nói cảm giác của tớ với hắn…… Cậu từ nơi này mới biết được Lục Vịnh là người thừa kế của Lục thị ? Chỉ học cùng nhau một năm tiểu học, thời gian dài như vậy không gặp mặt, biến hóa lớn như vậy, nếu không phải hắn nói câu kia ‘Ngốc Ninh Ninh’ làm cho tớ khắc sâu ấn tượng, tớ cũng không biết hắn là ai đâu!”
Trần Hiểu Ý tới gần nàng, thần thần bí bí nhỏ giọng nói:“Cái tên họ Hồng kia nói cho tớ biết .”
“A?” Bạch Nhạc Ninh không hiểu ra sao, thẳng đến khi thấy ánh mắt của bạn tốt Ý Ý có chút ám muội, mới bừng tỉnh đại ngộ,“A! Hồng học trưởng? Hắn? Nhưng là tớ không có phát hiện…… Khoan đã, hay là các cậu……”
“Cậu cùng lão trúc mã nhà cậu lăn lăn trên giường hai ngày liền, chúng tớ đã muốn hẹn hò được một lần rồi.” Trần Hiểu Ý bĩu môi, “Rất thuần khiết, tuyệt đối không hạn chế cấp động tác, tớ hỏi cái gì, hắn trả lời cái đó, hắn tưởng phao ta, cho nên đã biết đều bị ngôn, ngôn vô bất tẫn!”
Bạch Nhạc Ninh xấu hổ cúi đầu,“Cái gì chứ, làm cho tớ còn đang áy náy, cảm thấy cậu vừa mới thất tình, hai ngày nhất định không vui ai ngờ đến cậu……”
Trần Hiểu Ý xoắn xoắn sợi tóc ra vẻ phong tình vạn chủng,“Tớ là ai chứ? Bởi vì thất tình việc nhỏ như vậy mà không gượng dậy nổi sao? Buồn cười! Đi, tớ mang cậu đi uống cà phê!”
“Tiết sau không có lớp hả?” Bạch Nhạc Ninh nhớ mang máng Trần Hiểu Ý có nói qua, giáo sư lớp tiếng Anh của bọn họ là một người tuổi trẻ nhưng cực kì nghiêm khắc, chuyên môn tìm cô để gây phiền toái.
“Ai them quan tâm!” Trần Hiểu Ý đột nhiên mặt đỏ lên, phẫn nộ chỉ lên trời, chửi ầm lên,“Đúng là một tên hỗn trướng mà, dám đem tiếng Anh của tớ ra chê cười, tớ không thèm sợ hắn, tớ cùng hắn nhất quyết không chung một bầu trời! Cái gì chó má giáo sư chứ, hỗn đản, đồ mặt người dạ thú!”
Bạch Nhạc Ninh thật kinh ngạc, Trần Hiểu Ý là mê chút, bình thường cũng không giữ được mồm miệng, nhưng mà Bạch Nhạc Ninh chưa từng gặp qua cô đối người nào phản cảm như vậy, thậm chí ngay cả những lời thô tục nhất cũng nói ra được. Phải biết rằng, người bạn tốt này của cô thoạt nhìn thì thấy luôn là cái bộ dạng cái gì cũng không để ý, nhưng bên trong là một người rất truyền thống, tuyệt đối tôn sư trọng đạo, trước mặt người bên ngoài, vẫn là hình tượng lạc quan sáng sủa, trừ bỏ có vẻ thường hay thay đổi bạn trai.
Lúc trước khi Bạch Nhạc Ninh cùng Trần Hiểu Ý cùng học một lớp, cho dù giáo viên có làm chút chuyện quá phận, cô cũng không có phản ứng kịch liệt như hôm nay vậy, nhiều lắm cũng chỉ càu nhàu vài tiếng, oán giận vài câu mà thôi.
Hôm nay Bạch Nhạc Ninh mặc dù biết bên trong nhất định có nguyên nhân khác, nhưng ngại làm cho bạn tốt thình lình phát ra lửa giận, chỉ tạm thời áp chế nghi hoặc trong lòng, thuận theo cùng Trần Hiểu Ý rời đi trường học.
Chân thành hy vọng rằng bạn tốt sẽ không thật sự bởi vì vậy mà bị rớt một môn vô cùng quan trọng của ngành.
Ai biết, vừa đi ra khỏi cửa, liền đụng phải Lục Vịnh.
Bạch Nhạc Ninh đối với hắn không có chút hảo cảm nào, vì thế áp dụng phương thức làm như không thấy, vừa đi qua hắn mấy bước, cánh tay của cô đã bị Lục Vịnh bắt được.
“A, Ninh Ninh ngốc biến thành người mù hồi nào vậy?” Lục Vịnh càu càu tóc, túm tay của Bạch Nhạc Ninh nói nhỏ.
Bạch Nhạc Ninh vài lần giãy không được, khẽ nói: “Buông tay!”
Trần Hiểu Ý thấy Lục Vịnh như vậy, nhịn không được ra tiếng bên vực bạn mình, “Lục Vịnh, cậu làm gì vậy? Buông Ninh Ninh ra, không thấy được nó đau đến mức muốn khóc luôn rồi hả?”
Lục Vịnh “Xích” một tiếng, cũng buông lỏng tay ra một chút.
Bạch Nhạc Ninh nhu nhu cánh tay, không nghĩ cùng hắn liên hệ cái gì, cho nên chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, kéo tay Trần Hiểu Ý chuẩn bị rời đi, nhưng Lục Vịnh lại chắn trước mặt các cô, nghiêm mặt hỏi: “Các cậu tiết sau không có lớp sao? Muốn hay không ngồi xuống một lát, chúng ta ôn lại chuyện cũ?”
Trần Hiểu Ý nhìn Bạch Nhạc Ninh liền mở miệng trước nói:“Thôi đi, ai là bạn học cũ với cậu chứ? Còn ôn chuyện, cậu có chuyện cũ nào không mà nói? Tớ nhớ rõ, chúng tớ cùng người nào đó học chung chưa tới một năm, hơn nữa lúc ấy……” Cô cố ý dừng một chút, “Lúc ấy người nào đó vẫn là cái tên đầu to, lại xấu như quỷ, bắt nạt con gái nhà người ta, còn lưu lại nước mũi nữa chứ!”
Bạch Nhạc Ninh xì một tiếng nở nụ cười, “Thực sự có lưu lại nước mũi nữa hả?”
Trần Hiểu Ý làm như có thật,“Đương nhiên, tớ nhớ rất rõ ràng!”
Lục Vịnh sắc mặt lúc xanh lúc trắng luân phiên hiện lên, mất rất lớn khí lực, mới nhịn xuống không dùng nấm đấm để tiếp đón Trần Hiểu Ý, hắn hít sâu vào một hơi, đưa ra một chút tươi cười rất khó coi, “Đó là chuyện khi nào nhỉ, cậu còn có thể nhớ kỹ như vậy, bất quá……” Hắn cường điệu, “Tôi đã muốn tốt nghiệp đại học, so với các cậu còn nhanh hơn một năm!”
Trần Hiểu Ý khoa trương ngạc nhiên la lớn,“Thiệt hay giả? Ha ha, Ninh Ninh cậu thấy buồn cười không chứ, nguyên lai ở nước ngoài đơn giản như vậy là có thể lấy được bằng cấp? Sớm biết như vậy tớ cũng nên xuất ngoại một chút, nói không chừng giống như ai đó, cũng có thể lấy hai bằng bác sĩ!”
Bạch Nhạc Ninh lôi kéo Trần Hiểu Ý quần áo, ý bảo cô nói ít đi vài câu, các cô không cần phải cố ý đi trêu chọc Lục Vịnh, huống chi sắc mặt của đối phương đã muốn rất kém, nếu như hắn muốn động thủ, các cô mặc dù có hai người, nhưng làm sao có thể chiếm thế thượng phong.
Tiếp thu ý kiến của bạn tốt, Trần Hiểu Ý tiêu sái phất tay, đuổi Lục Vịnh như đuổi ruồi bọ,“Chúng tôi còn có chuyện phải đi trước, hẹn gặp lại, Lục, học, dài” Ba chữ cuối cùng cô nói rất lớn tiếng, trong giọng nói còn mang theo vài phần khiêu khích.
Ai ngờ Lục Vịnh cũng không để ý tới khiêu khích của cô, chỉ xoay người nhìn Bạch Nhạc Ninh, bí hiểm cười, “Vị hôn phu của cậu gọi là Bạc Cạnh phải không? Nếu như tôi nhớ không lầm, trước kia hắn còn tham gia họp phụ huynh của cậy, cậu cùng ba cậu tin tưởng hắn đến vậy sao? Ha ha, một người đàn ông nếu muốn có được thành tích, biện pháp tốt nhất chính là thông qua phụ nữ? Cậu thật không sợ…… Hắn ngầm chiếm đoạt tài sản Bạch gia sao, sau đó phát triển sự nghiệp của hắn?”
Bạch Nhạc Ninh mở miệng thở dốc, nhưng không biết vì sao, lời muốn nói đã đến bên miệng nhưng lại không nói được.
Cô nhớ tới mấy ngày hôm trước ba ở trên bàn cơm có nói qua vài người bạn trong thương giới, cũng có trường hợp là dẫn sói vào nhà, bị con rể nuốt lấy cổ phần công ty xong, liền cùng con gái hắn hôn.
Lúc ấy ba còn cười Bạc ca ca nói: “Tiểu Cạnh, con không phải là loại lang sói như vậy chứ?”
Bạch Nhạc Ninh lúc đầu còn đem chuyện này nghe như chuyện cười, nhưng hiện tại Lục Vịnh nói chắc chắn như vậy, cô nhịn không được mà nghi ngờ, hay là ba mình khi đó nói chuyện này muốn nhắc nhở Bạc ca ca? Hoặc là, nhắc nhở chính mình? Không đúng, Bạc ca ca không phải loại người như vậy! Như vậy trong lời nói của Lục Vịnh đến tột cùng là chuyện gì? Ba ba vì cái gì mà muốn nói như vậy? ( =.= buồn NN quá!)
Mắt thấy vẻ mặt Bạch Nhạc Ninh dao động không ngừng, còn kèm theo không ít nghi ngờ, Lục Vịnh biết mục đích của hắn đã đạt được một nửa, vì thế cuối cùng ném một câu “Có nghi vấn chuyện gì có thể tới hỏi tôi”. Sau đó, liền hướng các cô cười cười, hai tay cắm vào túi quần, mười phần lưu manh cất bước bỏ đi.
Trần Hiểu Ý hoàn hồn, chấn kinh vỗ vỗ ngực nói:“Yêu thọ nga! Cá tên kia đang yên đang lành, làm gì mà cười âm hiểm như vậy?”
Nghĩ nghĩ, cô lại đối với Bạch Nhạc Ninh nói: “Đừng nghe hắn nói bậy, hắn là tên tiểu nhân, cậu không được trúng kế của hắn! Tớ cảm thấy, Bạc Cạnh tuy rằng là người có chút giả dối, nhưng mà năng lực quả thật không sai, hắn không cần phải chiếm công ty nhà cậu! Hơn nữa nếu không có hắn, Bạch thị nhà cậu có thể phát triển đến bây giờ sao?”
“Tớ biết, bất quá tớ có điểm lo lắng……” Bạch Nhạc Ninh thì thào tự nói sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên kiên định đối Trần Hiểu Ý nói: “Tớ đương nhiên tin tưởng Bạc ca ca, nhưng Lục Vịnh nói như vậy, nhất định là trong công ty của ba tớ, có người nói xấu Bạc ca ca, sau đó mới rơi vào tai của hắn! Không được…… Ý Ý, tớ muốn đi công ty, không thể cùng cậu đi uống cà phê !”
Trần Hiểu Ý vỗ sau lưng cô, “Ai, tớ sớm rõ ràng cậu là người coi chồng trọng hơn bạn! Được rồi, đi đi, đi đi, tớ không ngăn cản cậu đâu!”
Bởi vì Bạch Nhạc Ninh chỉ có hai lớp, cho nên cô kêu một chiếc xe, đi thẳng đến toàn nhà Bạch thị, cũng không cần lo lắng đi học muộn.