Bác sĩ khám bệnh cho Hứa Bội Dung rất bình thường, hẳn không phải là bác sĩ nổi dah của bệnh viện chính quy nào, nhưng kiểm tra cũng rất cẩn thận.
Hứa Bội Dung từ trong mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy bác sĩ cẩn thận từng li từng tí khám bệnh cho mình, lại nhìn thấy Ân Tịch đang ngủ say bên cạnh, lòng của cô chùng xuống.
“Bác sĩ, vết thương trên mặt con gái tôi có để lại sẹo không?” Bội Dung lo sợ hỏi.
“Cô yên tâm, vết thương của cô bé không sâu lắm, cũng không có dấu hiệu bị nhiễm trùng, hơn nữa tuổi cô bé còn nhỏ, trẻ con sẽ hồi phục rất nhanh, chỉ cần thường ngày chú ý đến ăn uống là được.” Bác sĩ khẳng định nói.
Nhìn thấy tâm trạng Hứa Bội Dung thả lỏng, bác sĩ nói: “Tôi đã từng xem phim của cô, thật không nghĩ tới tôi còn có thể gặp được người thật, lúc tôi và vợ tôi yêu nhau chúng tôi hay đi rạp chiếu phim xem phim của cô.”
Nghe thấy câu này của bác sĩ, ánh mắt Hứa Bội Dung hiện lên một tia sáng, nhưng trong nháy mắt lại từ từ tối đi, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi, những đôi tình nhân xem phim của cô nay đều đã trở thành vợ chồng hợp pháp, mà chính mình lại. . . . . . Hứa Bội Dung dừng lại . . . , không đành lòng tiếp tục nghĩ nữa.
“Khi báo chí đưa tin, kỳ thật tôi và vợ tôi cũng không tin, nhưng đến hôm nay nhìn thấy tất cả, tôi càng thêm tin tưởng cô là một người thiện lương mà kiên cường, nếu tôi có thể giúp đỡ được điều gì, cô cứ nói cho tôi biết.” Bác sĩ nhẹ giọng mà khẳng định nói.
Nghe được lời nói của vị bác sĩ, trong mắt cô lại dấy lên hi vọng, nhanh chóng đừng quá. . . . . . có chút kích động mà nói: “Thật vậy không? Ông đồng ý giúp tôi và con gái của tôi sao?”
“Chỉ cần tôi có thể làm, tôi nhất định giúp cô, những bộ phim cô đóng đã tác thành cho tình yêu của tôi và vợ tôi, cũng đã tác thành cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.” Vị bác sĩ thành thật nói, tất thảy những điều anh làm cũng bởi vì nhiệt tình mà ra, anh và vợ mình trước đây chính vì cùng đi xem phim mà gặp nhau rồi yêu nhau, bởi vậy mới có cuộc sống mỹ mãn như ngày hôm nay. Mà thần tượng của bọn họ lại phải trải qua cuộc sống như vậy, lúc trước khi lựa chọn lui về hậu trường, biết bao nhiêu người yêu thích điện ảnh đều không nỡ buông tha, mà cô lại lựa chọn lập gia đình, giúp chồng dạy con, lại không nghĩ rằng . . . .
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, ông có thể nói tôi bị mắc bệnh truyền nhiễm không? Và cả con gái của tôi cũng vậy, tôi xin ông, được chứ?” Hứa Bội Dung nắm chặt tay bác sĩ, giống như nắm lấy tia sinh mệnh cuối cùng vậy.
“Nhưng một chân của cô, có thể cả đời không đi lại được, cho dù có tốt hơn thì khi đi cũng chỉ có thể đi bước một.
Nếu bây giờ cô rời khỏi đây, sẽ không tốt đối với cái chân bị thương của cô, mà con gái cô cũng cần thời gian tĩnh dưỡng.” Vị bác sĩ giải thích.
“Không sao, những chuyện này không quan trọng, tôi sẽ tìm một nơi cùng con gái điều dưỡng, nhưng đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể rời đi, nếu họ biết tôi và Ân Tịch bị mắc bệnh truyền nhiễm, nhất định sẽ không giữ tôi ở Tề gia nữa, cho nên tôi cầu xin ông!” Hứa Bội Dung gần như cầu xin nói, thậm chí nghĩ muốn đứng lên quỳ lạy hắn một cái, nhưng là vẫn bị vị thầy thuốc này quả quyết cự tuyệt.
“Tôi đồng ý, tôi sẽ giúp cô, có thể thành công hay không thì phải xem vận may của cô, tôi cũng hy vọng thần tượng một thời của tôi được hạnh phúc.” Bác sĩ gật đầu nói.
“Cám ơn ông, tôi nhất định sẽ nhớ mãi đại ân đại đức của ông, nếu có cơ hội báo đáp, tôi và con gái nhất định sẽ đền ơn. Xin nói cho tôi biết tên họ của ông.”
Vị bác sĩ chỉ cười cười, dặn dò: “Tôi sẽ nói với Tề gia, vì cô bị sốt cao trong thời gian dài dẫn đến viêm phổi, con gái cô cũng bị cô lây nhiễm cho nên hôn mê bất tỉnh.” Nói xong, vị bác sĩ mỉm cười với cô, xoay người đi ra khỏi phòng, chỉ để lại Hứa Bội Dung đang nhìn theo với đôi mắt đẫm lệ .
Hứa Bội Dung vẫn tin, trên đời này vẫn còn người tốt
-----------
“Cái gì? Cả hai mẹ con bọn họ bị viêm phổi?” Lâm Âm Ái khó tin hỏi lại.
“Phu nhân, bệnh nhân vì sốt cao không ngừng, hơn nữa thời gian trị bệnh đã quá trễ, dẫn đến viêm phổi, cho nên đề nghị phu nhân cho hai bệnh nhân này đến bệnh viện lớn để chữa trị, như vậy mới có hy vọng tốt hơn một chút.”
“Ý của ông là, bọn họ có thể không qua khỏi? Viêm phổi lại là loại bệnh truyền nhiễm!” Ngô Niệm ở một bên nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, cho nên phu nhân nhất định phải đưa họ đến bệnh viện để cách ly, tránh cho nhiều người bị lây nhiễm, như vậy nguy hiểm của ngài cũng sẽ lớn hơn nhiều.” Vị bác sĩ nghiêm trọng hóa vấn đề nói.
“Cám ơn ông, bác sĩ Lưu, tôi nhất định sẽ đưa họ đến bệnh viện cách ly, vất vả cho ông rồi.” Nói xong Lâm Âm Ái lớn tiếng: “Chị Lâm, thay tôi tiễn bác sĩ Lưu.”
Nhìn vị bác sĩ đi được một quãng xa, Lâm Âm Ái giận dữ nói: “Hai đứa tiện nhân này bị viêm phổi, chuyện nghiêm trọng như vậy, vì sao tới tận hôm nay mới có người nói cho ta biết?”
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, bác sĩ cũng vừa tới không bao lâu, bây giờ việc cấp bách là đưa họ đến bệnh viện cách ly.” Ngô Niệm ở một bên nói.
“Bệnh viện? Hai đứa tiện nhân này cũng xứng đáng được đến bệnh viện?” Lâm Âm Ái không hờn giận mà nói.
“Chẳng lẽ để họ chết ở Tề gia? Như vậy không phải sẽ gặp xui xẻo sao? Hơn nữa cũng sẽ nguy hiểm cho thân thể của mẹ nữa.” Ngô Niệm bất an nói, trong lòng cô ta cũng lo sợ mình bị lây bệnh, cho nên nhất định phải khuyên Lâm Âm Ái đuổi cả hai mẹ con họ ra khỏi Tề gia.
“Không, ta sẽ không để bọn chúng chết ở Tề gia, A Phúc, A Quý, ngay bây giờ hãy thay ta đuổi hai đứa tiện nhân kia đi.” Lâm Âm Ái nhẫn tâm ra lệnh, cho dù chết, bà cũng sẽ không để Hứa Bội Dung chết ở Tề gia, cô ta không xứng.
“Dạ” Người hầu đồng thanh đáp.
Chẳng qua lúc này đây, bà ta đã tính sai, dù Lâm Âm Ái có đuổi Hứa Bội Dung cùng con gái ra khỏi Tề gia thì vĩnh viễn cũng không thể làm bà ta thoát khỏi sự chán ghét và thống hận.
Bọn hạ nhân dùng những lời ti tiện nhất đuổi mẹ con cô đi, nhưng trên mặt hai mẹ con lại tràn đầy hạnh phúc khi được giải thoát.
Thân hình nhỏ bé của Ân Tịch dìu mẹ, Hứa Bội Dung lê một cái chân không thể nhúc nhích, từng bước từng bước một đi về con đường phía trước. Cô nghĩ, họ sẽ không không bao giờ quay trở lại nơi này, vĩnh viễn về sau cũng không, từ nay về sau, cô sẽ có cuộc sống mới, cô sẽ cùng Ân Tịch và mẹ sống một cuộc sống giản dị mà bình thản.
“Anh Trữ Dịch, tạm biệt! Thân Tử Duệ, em đi rồi, em sẽ không thể ở bãi cỏ chờ anh nữa! Mọi thứ ở nơi này, tạm biệt, tạm biệt mãi mãi!” Ân Tịch ở trong lòng một lần lại một lần nỉ non.
Cuối cùng, cô đã rời khỏi nơi này, không bao giờ. . . . . . . . . . . trở lại nữa!
------------------------------
Tám năm trời, Tần Phương đã đến Tề gia vô số lần, nhưng trước sau chưa hề gặp được con gái và cháu ngoại của mình. Bà không dám chuyển nhà nữa vì sợ con gái trở về sẽ không tìm thấy mình.
Khi bà thấy gương mặt tái nhợt của con gái xuất hiện ở cửa, còn nắm tay một cô bé nhỏ gầy đứng bên cạnh, Tần
Phương ôm hai người xúc động mà khóc lớn, mấy năm nay, bà tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại con gái và Ân Tịch. Không ngờ ông trời lại thương tình cho bà.
Ba tháng sau, Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch được Tần Phương chăm sóc tận tụy, thân thể dần dần hồi phục lại, nhưng chân của Hứa Bội Dung vĩnh viễn không thể trở lại như bình thường được nữa, từ nay về sau, chân thọt thành hình tượng của cô, cô sẽ không bao giờ có thể lấy lại hình tượng ngọc nữ như trước đây nữa.
Trong nhà vốn đã nghèo túng, nay vì Hứa Bội Dung cùng Ân Tịch về, ngày qua ngày càng thêm kham khổ, vì muốn làm cuộc sống của người nhà tốt hơn một chút, Hứa Bội Dung chỉ có thể đi tìm người môi giới trong giới giải trí hiện nay – chị Hồng.
“Bội Dung, em muốn quay lại giới giải trí, e rằng rất khó, không phải chị không muốn giúp em, mà là. . . . . . .” Chị Hồng có phần khó xử nói.
“Chị Hồng, chị hiểu lầm em rồi, chị xem bộ dáng bây giờ của em, đã sớm không có khả năng quay lại giới giải trí, nhưng em nhờ chị giúp em tìm đường sống, bây giờ người em quen biết chỉ có chị, coi như nể tình chị em trước đây của chúng ta, cầu xin chị giúp em.” Hứa Bội Dung thành khẩn thỉnh cầu.
“Bội Dung, chị em chúng ta sao lại phải nói cầu xin, lúc trước nếu không có em trợ giúp chị, có lẽ chị đã không có được thành tựu như hôm nay, nhưng em tới chỗ của chị, em có thể chịu đựng được những người đã từng coi em là một ngôi sao bây giờ lại hắt hủi không? Trong lòng em sẽ không khó chịu sao? Em sẽ không cảm thấy tủi thân sao?”
Chị Hồng lo sợ thay cho cô.
“Chị Hồng, bây giờ em chỉ muốn có một công việc, có thể làm cho mẹ và con gái em có một cuộc sống tốt hơn một chút, khổ cực thế nào, lời nói lạnh nhạt thế nào em cũng chịu được, chị yên tâm, với bộ dáng bây giờ của em, sẽ không ai biết em đã từng là ngọc nữ, ha ha. . . . . . . . .” Hứa Bội Dung đau khổ cười chính mình.
Trong lòng chị Hồng tràn ngập bi thương, lúc trước là một ngọc nữ – minh tinh trong giới điện ảnh, cái ngày cô được gả cho vị thương nhân giàu có ấy, mọi người đều nghĩ cô sẽ hạnh phúc, hôn lễ xa xỉ lúc trước, chú rể phong lưu phóng khoáng, khiến biết bao nhiêu nữ ngôi sao hâm mộ, mà kết cục hiện giờ, hẳn là không ai có thể ngờ đến.
“Vì sự an toàn của em, thời gian đi làm của em sẽ từ năm giờ sáng tới mười giờ, quét tước dọn dẹp vệ sinh cho câu lạc bộ, tiền lương chị sẽ trả cho em bằng với người có tiền lương cao nhất ở nơi này – dì Khiết.” Chị Hồng mỉm cười nói.
“Chị Hồng, cám ơn chị, nếu sau này có cơ hội, Bội Dung nhất định sẽ báo đáp”
“Đừng nói như vậy, chị chỉ có thể giúp em được đến thế này, nếu có thể, em đi làm bất cứ lúc nào cũng được, chị sẽ dặn A Lam dẫn em đi làm quen chỗ làm và công việc.” Chị Hồng vỗ vỗ bả vai cô.
“Được, bây giờ em làm quen chỗ này trước một chút, ngày mai bắt đầu đi làm. Cám ơn sự sắp xếp của chị.” Trong lòng Hứa Bội Dung cảm kích, cô biết chị Hồng cho cô thời gian làm việc như vậy để giúp cô tránh được những kẻ kiêu kỳ bình thường hay tới nơi này, cũng giúp cô thêm an toàn.
--------------
Ân Tịch cũng bắt đầu trở lại cuộc sống bình thường, rốt cục nó cũng được đeo cặp sách, cũng giống như rất nhiều những đứa trẻ khác trở thành học sinh, mà nó so với bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều khắc khổ hơn, thành tích ưu việt luôn dẫn đầu từng năm từng năm một cho tới tận khi nó vào cấp ba.
Cuộc sống của cô đã không còn bóng dáng của Tề gia nữa, bởi vì cô đến trường học dành cho những đứa trẻ nghèo khó, mà người của Tề gia vĩnh viễn đều nằm ở xã hội thượng lưu.
Ở trường học Ân Tịch rất được thầy cô giáo yêu quý, giọng hát của nó cũng rất hay, hơn nữa khi trường học mở cuộc thi đóng kịch, khả năng diễn xuất của nó đã chiếm được sự tán thưởng của các thầy cô giáo toàn trường, họ đều nói nó có khả năng diễn xuất thiên phú, có thể diễn xuất thành công những cảnh tình cảm chân thành mà tha thiết. Tất cả những điều này, chỉ có chính nó mới biết, khả năng thiên phú của nó đều được di truyền từ mẹ.
Ân Tịch cầm giấy khen về nhà, toàn bộ thành tích đều đứng thứ nhất, thanh nhạc đứng thứ nhất, biểu diễn đứng thứ nhất. . . . . . . . . .