lô cốt vũ trụ của hạm đội Phượng Hoàng đã bị hủy diệt rồi hay sao?”.
Ứng Hàn Thời vẫn không rời mắt khỏi mấy chiếc máy bay chiến đấu. Anh từ tốn đáp: “Tuy lô cốt vũ trụ không còn, nhưng cũng tồn tại khả năng có người thoát nạn”.
“A a a!” Tiêu Khung Diễn bật dậy: “Tốt quá! Họ đề nghị nối liên lạc”.
Ứng Hàn Thời: “Mau kết nối đi”.
Hệ thống liên lạc nhanh chóng kết nối. Ứng Hàn Thời trầm mặc, đối phương cũng không lên tiếng. Vài chục giây sau, một giọng nữ vô cảm vang lên: “Diệu Nhật đã rơi, Ngân hà không còn Đế quốc…”.
Nghe câu này, Ứng Hàn Thời và Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Người phụ nữ đó tiếp tục lên tiếng: “Tôi là thượng tá Lâm Tiệp, tham mưu tác chiến cấp một của hạm đội Phượng Hoàng. Mau thông báo quân hàm và phiên hiệu của các vị”.
Tiêu Khung Diễn kinh ngạc quay sang Ứng Hàn Thời: “Boss, là Lâm Tiệp! Ha ha ha… Trời ơi, cô ấy vẫn chưa chết! Boss, hạm đội của chúng ta vẫn còn người sống sót”.
Ứng Hàn Thời ngẩng đầu. Cẩn Tri bắt gặp tia xúc động từ đáy mắt anh.
“Lâm Tiệp, là tôi”. Anh thốt ra bốn từ.
Người phụ nữ ở đầu bên kia đột nhiên im bặt. Một lúc sau, cô ta bật cười, đông thời cất giọng tự giễu và có chút nghẹn ngào: “Có phải tôi đang nằm mơ hay không? Không ngờ tôi còn có thể nghe thấy giọng nói này. Nhưng… chẳng phải Tinh Lưu của chúng tôi đã chết rồi hay sao?”.
Cẩn Tri đứng sau lưng ứng Hàn Thời, dõi mắt về phía cửa khoang tàu đang mở ra.
“Cộp, cộp, côp…” Bên ngoài truyền tới tiếng giày quân đội nện xuống sàn nhà, mỗi lúc một gần. Tiêu Khung Diễn xúc động túm lấy áo Trang Xung.
Vài giây sau có ba người đi vào. Khoang tàu trở lên yên tĩnh trong giây lát. Người đi đầu là một phụ nữ trẻ chưa đến ba mươi tuổi, chắc là Lâm Tiệp. Cô ta có gương mặt trái xoan, toác màu nâu, vóc dáng cao gầy và nhanh nhẹn, làn da hơi thô ráp, thần sắc lạnh lùng. Từ lúc bước chân vào cửa, cô ta không rời mắt khỏi Ứng Hàn Thời.
Tếp theo là một người đàn ông tóc vàng, mắt xanh, tầm hai mươi mấy tuổi. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, anh ta đứng sững lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, xúc động và hoài nghi. Người đàn ông cuối cùng có diện mạo của người châu Á, thân hình không cao, nước da ngăm đen.
“Lâm Tiệp, Daniel, Tô!” Tieu Khung Diễn cất cao giọng, rồi rảo bước nahnh về phía họ. Cùng lúc đó, ba khẩu súng đổng loạt chĩa thẳng về phía anh ta và Ứng Hàn Thời.
Lâm Tiệp nghiêm giọng: “Các người là người máy Nano giả dạng, dụ chúng tôi đến đây phải không? Đây là một hành vi bất kính đối với Tinh Lưu”.
“Lâm Tiệp, tính cô vẫn thô lỗ như xưa. Chúng tôi đương nhiên là thật rồi.” Tiêu Khung Diễn kháng nghị. Nhưng sợ Lâm Tiệp nổ súng, anh ta không dám nhúc nhích.
Ứng Hàn Thời nhìn cô ta bằng ánh mắt ôn hòa và điềm tĩnh. Lâm Tiệp hơi ngây ra. Giây tiếp theo, một luồng sáng vụt đi, anh đã biến khỏi chỗ vừa đứng, xuyên qua bọn họ rồi lại quay về chỗ cũ trong chớp mắt.
Đám Lâm tiệp tròn mắt kinh ngạc, ba khẩu súng rơi xuống đất. Ứng Hàn Thời chắp hai tay ra sau lưng, mở miệng hỏi: “Các vị còn không nhận ra sao?”.
Ba người biến sắc mặt, lảo đảo đi về phía ứng Hàn Thời. Cẩn Tri phát hiện, viền mắt họ ươn ướt, người phụ nữ tên Lâm Tiệp nhìn anh đăm đăm.
“Ngài chỉ huy…” Họ dừng lại trước mặt anh.
Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu. Ba người đột nhiên quỳ một chân xuống dưới đất, nước mắt chảy giàn giụa. Người đàn ông tóc vàng tên Daniel sụt sịt: “Ngài chỉ huy, không ngờ ngài vẫn còn sống…”.
Tô cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt. Trong khi đó, lâm tiệp chống hai tay xuống đất, giọt lệ không ngừng tuôn rơi. Tiêu Khung Diễn không thể kiềm chế, cũng quỳ xuống, bật khóc nức nở.
Ứng Hàn Thời đứng bất động nhìn bọn họ. Cẩn Tri ở phía sau nên không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng bóng lưng của anh tựa như tỏa ra sự bị thương đang được đè nén.
“Mọi người… đứng lên đi!” Anh cất giọng trầm ấm.
Không một ai nhúc nhích. Cẩn Tri vỗ vai Trang Xung, ra hiệu anh ta cùng mình lánh mặt, để lại không gian cho mấy người lâu ngày gặp mặt.
Lúc đi ra ngoài cửa khoang tàu, cô vô thức quay đầu, thấy Ứng Hàn Thời cúi đầu, đặt tay lên vai hai người đàn ông.
Anh nói, đàn ông không nên rơi lệ. Vào thời khắc này, liệu anh có đong đầy nước mắt hay không?
Cẩn Tri và Trang Xung ngồi ở phòng nghỉ. Trang Xung hỏi: “Cô có thấy phản ứng của họ hơi mãnh liệt quá không?”.
Đúng là Cẩn Tri cũng có cảm giác này. Cố nhân lâu ngày gặp lại phải vui mừng mới đúng, nhưng ba người kia lại tỏ ra vô cùng bi thương.
Trang Xung nói tiếp: “Hơn nữa, Cố Tế Sinh, đám người nổi loạn, những người này đều tưởng Ứng hàn Thời đã chết. Tại sao chứ?”.
Im lặng vài giây, Trang Xung lại mở miệng: “Điều này chứng tỏ, Ứng Hàn Thời đã gặp đại nạn nên mọi người mới tưởng anh ấy không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”.
Cẩn Tri giật mình. Thỉnh thoảng, Trang Xung thể hiện sự nhạy bén hơn người. Cô chợt nhớ tới câu Ứng Hàn Thời nói với Cố Tế Sinh lúc ở núi Y Lam: “Tôi vẫn còn sống”.
Có lẽ anh đã trải qua một đại nạn, đến mức thiên hạ đều tưởng anh đã chết, nên đám cấp dưới mới khóc ròng như vậy?
“Cẩn Tri!” Ứng Hàn Thời xuất hiện ở cửa ra vào, mở miệng gọi cô, ánh mắt thấp thoáng ý cười: “Tôi mời hai người qua làm quen với các đồng liêu của tôi”.
Cẩn Tri và Trang Xung lập tức đứng dậy, đi theo Ứng Hàn Thời. Cẩn Tri hỏi anh: “Anh giới thiệu với họ như thế nào về em?”.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây mới đáp: “Cộng sự và người phụ nữ anh đang theo đuổi”.
Nghe anh nói thế, cẩn Ti nở nụ cười hài lòng.
Lâm Tiệp, Tô, Daniel đợi một lúc mới thấy ba người quay lại. Daniel cười ngoác miệng: “Không ngờ ngài chỉ huy chẳng những thoát chết, đến được Trái đất, mà còn có cả bạn gái nữa”.
Tô mỉm cười, Lâm tiệp không có phản ứng. Cẩn Tri và Ứng hàn Thời đi đến chỗ bọn họ. Vừa định chào hỏi, cô chợt cảm thấy ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Cô liền nhướng mày, chạm phải ánh mắt của Lâm Tiệp. Lâm Tiệp bình thản liếc đi chỗ khác.
Tất cả ngồi xuống. Tiêu khung Diễn vui vẻ lăng xăng, rót đồ ướng cho ọi người.
“Ba người đến Trái đất từ khi nào?” Ứng Hàn Thời hỏi.
“Khoảng năm, sáu năm rồi. Còn ngài?”
“Mới bốn năm.”
Mọi người im lặng một lúc, Ứng Hàn Thời hỏi tiếp: “ Cuộc sống của mọi người có được không?”.
Lâm Tiệp mỉm cười: “Ngài chỉ huy, chúng tôi là quân nhân, chỉ cần có thể chui ra chui vào là được”.
“Thật ra, cuộc sống của chúng tôi không tốt mấy.” Daniel tiếp lời.
Lâm Tiệp trừng mắt với Daniel, nhưng anh ta vờ như không thấy, tiếp tục lên tiếng: “Chúng tôi không có tiền. Chúng tôi chẳng có kỹ năng nào khác, hơn nữa lại không thể để lộ thân phận. Mấy năm qua, ban ngày chúng tôi đi làm thuê, buổi tối lại được thượng tá Lâm Tiệp huấn luyện”.
Tô cầm ly rượu uống một ngụm lớn, còn Lâm Tiệp lặng thinh. Bọn họ mặc bộ quân phục đã sờn, gương mặt hốc hác, cho thấy cuộc sống khá vất vả.
Ứng Hàn Thời nhướng mày: “Từ nay về sau, ba người hãy sống cùng tôi và Tiêu Khung Diễn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tương lai của ba người”.
Ngài chỉ huy, ước mơ của chúng tôi alf được đi theo người”. Daniel nói nhỏ.
Ứng Hàn Thời mỉm cười, vô thức quay sang Cẩn Tri. Cẩn Tri cũng cười với anh.
“Sao các anh lại tìm thấy chiếc phi thuyền này?” Tiêu Khung Diễn hỏi.
Lâm Tiệp đáp: “Hai tháng trước, chúng tôi phát hiện ra phi thuyền. Chúng tôi nghi ngờ là của đồng hương trốn xuống Trái đất nhưng không dám phát tín hiệu, đành ở đây chờ chủ nhân xuất hiện”.
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Mọi người có biết đến sự tồn tại của quân nổi loạn không?”.
“Chúng tôi biết.” Ba người đồng thanh đáp.
“Còn từng đụng độ mấy lần.” Tô nói.
“Thực lực của chúng tôi quá yêu nên chỉ có thể lẩn trốn chúng.” Daniel lên tiếng: “Ngài chỉ huy, ngài đã giáo đấu với chúng bao giờ chưa?”.
“Tôi chưa giao đấu chính diện bao giờ.”
Tiêu Khung Diễn liền kể lại chuyện xảy ra ở núi Y Lam và dự định đi tìm con chip của Ứng Hàn Thời.
Nghe xong, ba người liền đưa mắt nhìn nhau. Lâm Tiệp mở miệng: “Ngài chỉ huy, chúng tôi biết tung tích của một con chip, nhưng không thể có được nó”.
Thì ra, ba người này không phải dối thủ của đám nổi loạn nhưng họ vẫn bí mật theo dõi động thái của chúng. Một lần, họ nấp ben ngoài hang ổ của quân nổi loạn, nghe chúng bàn tán, sĩ quan chỉ huy Lin đã lần ra một con chip có nguồn năng lượng cực lớn nhưng không có cách nào dành được nó. Bằng không, phiến quân nổi loạn đã có thể làm được nhiều việc.
“Con chíp đang ở một không gian khác song song cới Trái đất.” Lâm Tiệp cho biết.
Tiêu Khung Diễn “Ồ” một tiếng. Cẩn Tri và Trang Xung vô cùng ngạc nhiên. Không gian… song song ư?
Sáng sớm ngày hôm sau. Cẩn Tri nằm trên giường ngắm đám cá nhỏ bên ngoài cửa sổ. Ứng Hàn Thời đã nhừng căn phòng của anh cho cô. Nằm một lúc, cô vẫn không tài nào chợp mắt.
Vừa rồi Tiêu Khung Diễn giải thích, không gian song song là một thế giới khác tồn tại song song với vũ trụ này. Thế giới đó có lẽ cũng có Trái đất, thậm chí cả Trung Quốc. Xu thế phát triển của hai không gian là tương đồng. Thời Đế quốc Diệu Nhật còn đang ở trên đỉnh cao thịnh vượng, cũng chỉ những nhân vật cấp cao trong quân sự mới nắm được kỹ thuật tiến hành cú nhảy vượt thời gian. Tuy nhiên, do tôn chỉ hòa bình nên họ chưa bao giờ thực hiện.
Khi Diệu Nhật bị hủy diệt, nếu xảy ra sai lệch trong khi nhảy siêu quang tốc, chiếc phi thuyền có khả năng mang con chip nhảy sang một không gian khác. Thảo nào, sĩ quan Lin cũng đành bó tay.
Ứng Hàn Thời nói cần bàn bạc thêm. Những khái niệm như không gian song song hay cú nhảy siêu quang tốc hoàn toàn xa lạ với Cẩn Tri, cô cũng chẳng bận tâm làm gì. Chỉ có điều, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh Ứng Hàn Thời. Rốt cuộc anh có một quá khứ như thế nào? Còn cả người phụ nữ tên Lâm Tiệp kia nữa…
Cẩn Tri đưa mắt về phía cửa khoang đang khép chặt. Vừa rồi Ứng Hàn Thời nói, sẽ cùng mọi người đi tới nơi đỗ máy bay, Tiêu Khung Diễn tỏ ra phấn khởi. Bây giờ, chắc anh đang cùng thuộc hạ lái máy bay chiến đấu lượn dưới đáy biển, hồi tưởng lại quãng thới gian êm đẹp?
Tâm trạng cẩn Tri bỗng trở lên phức tạp. Cô thấy anh đáng thương, nhưng cũng có chút hụt hẫng. Mấy ngày trước, anh còn nói sẽ luôn ở bên cô, không để cô cô đơn một mình. Vậy mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Cẩn Tri nghĩ vẩn vơ một hồi rồi quyết định đi ngủ.
Ứng Hàn Thời và mọi người lái máy bay chiến đấu, lượn một vòng dưới đáy biển rồi mới quay trở về phi thuyền. Trong lúc đi tới khoang nghỉ ngơi, Daniel hỏi: “Ngài chỉ huy không nghỉ ở phòng mình sao?”.
Ứng Hàn Thời lắc đầu: “Cẩn Tri hôm nay nghỉ ở gian đó, tôi sang khoang thuyền viên là được.”
Daniel cười: “Thì ra hai người vẫn chưa…”.
Tiêu Khung Diễn cười ngoác miệng. Lâm Tiệp ngoảnh mặt sang một bên tựa hồ không quan tâm đến đề tài này.
Ứng Hàn Thời đỏ mặt, nhướng mắt về phía gian phòng của mình. Trong đầu vụt qua một ý định, anh liền đi sang bên đó.
Trong phòng chỉ bật ngọn đèn mờ mờ ở đầu giường, Cẩn Tri đang chìm trong giấc ngủ. Ứng Hàn Thời đảo mắt xung quanh. Đôi giày vứt bừa bãy dưới chân giường, trên bàn là áo khoác, túi giấy ăn, chìa khóa và di động của cô. Vừa mới ở đây một lúc, cô đã biến căn phòng của anh thành bãi “chiến trườn