hững con chíp khác trước anh ta là chúng ta có thể chiếm được thế chủ động”.
Trang Xung hỏi: “Chúng ta tìm con chip tiếp theo bằng cách nào?”.
Tiêu Khung Diễn ngoác miệng: “Đó là lý do chúng tôi mới hai người đến đây ngày hôm nay. Với thiết bị hiện có, tôi chưa thể dò ra tín hiệu của những con chíp còn lại. Vì vậy, chúng ta cần xuống đày biển một chuyến. Chiếc phi thuyền chở chúng tôi đến Trái đất đang được cất giấu tận dưới đáy biển, trên đó có thiết bị tiên tiến hơn. Hai người có muốn cùng đi hay không?”.
Cẩn Tri đẩy cửa đi ra ngoài ban công, đón ngọn gió đêm mát lạnh. Không thể không thừa nhận, khoản tiền mà Ứng Hàn Thời kiếm được từ việc lập trinhg đã giúp anh có một cuộc sống thoải mái và dễ chịu ở Trái đất. Dưới ban công là hồ nước đẹp đẽ và tĩnh lặng. Đứng một lúc, cô liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Ứng Hàn Thời đi đến ben cạnh, đột nhiên giơ bó hoa ra trước mặt cô.
“Cẩn Tri, đây là một trong những thành ý của anh. Mong em nhận lấy”.
Rõ ràng là một cảnh tượng lãng mạn nhưng Cẩn Tri lại hơi buồn cười. Cô đưa mắt ra sau lưng anh, phát hiện Tiêu Khung Diễn và Trang Xung trốn ở một góc trong phòng khách, đang âm thầm quan sát bên này.
Cẩn Tri bật cười thành tiếng, nhận lấy bó hoa: “Cảm ơn anh, em rất thích”.
Ứng Hàn Thời chắp hai tay sau lưng, miệng cười tủm tỉm. hai người vai kề vai, không ai nói một lời.
Ở phía sau bọn họ, Tiêu Khung Diễn cất giọng hưng phấn: “Tôi đoán là boss sắp thành công rồi”.
Trang Xung rút một tờ giấy từ túi quần, thản nhiên đáp: “Vội gì chứ? Họ còn chưa đi xem phim, thưởng thức bữa tối bên ánh nến lãng mạn nữa”.
Tiêu Khung Diễn: “Cũng Phải”.
Một con tàu đỗ bên bờ biển, dập dềnh theo từng cơn sóng. Cẩn Tri tựa vào mạn tàu, phóng tầm mắt ra xa. Nghe tiếng bước chân, cô liền quay đầu, lập tức phát hiện trang phục của Ứng Hàn Thời có điểm khác thường ngày. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi màu xám bạc, hàng cúc như được làm từ một loại đá nào đó lấp lánh kéo đến tận cổ. Đôi vai anh đeo lon có hình cánh hoa, bên cánh tay phải cũng in hình chiếc huy chương.
“Đây là áo quân phục của anh đấy à?” Cẩn Tri hỏi.
“Lên phi thuyền, mặc quân phục anh thấy thoải mái hơn.”
Tiêu Khung Diễn từng nói, anh mắc bệnh nghề nghiệp. Nhưng Cẩn Tri cảm thấy, từ trong cốt tủy, người đàn ông này chưa từng tách rời quân đội. Ví dụ, đeo găng tay trắng, lái ô tô có tốc độ nhanh nhất… Mấy lần đến nhà anh, cô cũng thấy anh xem kênh quân sự.
Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh rồi lại dõi mắt ra mặt biển. Trong mấy ngày qua, Ứng Hàn Thời đã thể hiện là một người bạn trai hoàn hảo. Những việc đàn ông thường làm khi theo đuổi con gái, nah đề thực hiện, ngay cả chuyện đưa cô đi xem phim ma. Khóe miệng cong cong, Cẩn Tri nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của Nhiễm Dư trước khi cô lên đường: “Cậu đi du lịch cuối tuần ư? Mau khai thật đi, có phải cậu đi cùng anh bạn “nhị thập tứ hiếu” hay không?”.
0 Nhị thập tứ hiếu là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiepj vào thới nhà Nguyên biên soạn. Cụm từ này được dùng để chỉ những người con ngoan ngoán, hiếu thảo. Về sau hay được giới trẻ dùng với nghĩa hài hước để chỉ những người bạn trai tử tế, chu toàn.
Cô thẳng thắn thừa nhận: “không được sao? Cậu cũng mau đi chơi với anh chàng bụi đời của cậu đi!”.
“Cậu nói linh ta linh tinh!”.
“Tiểu Tri có muốn học lái máy bay chiến đấu không?” Ứng Hàn Thới hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cẩn Tri bừng tỉnh: “Em muốn”.
Ứng Hàn Thời dịu dàng nói: “Trên phi thuyền có mấy chiếc máy bay chiến đấu. Chúng ta có thể lái dưới đáy biển, anh sẽ dạy em”.
Trang Xung đang nằm trên chiếc ghế gần đó, lập tức cất cao giọng: “Tôi cũng muốn học!”.
Tiêu Khung Diễn thò đầu ra khỏi buồng lái: “Để tôi dạy cậu!”.
Con tàu chạy được một lúc, cả nhóm lại lên một chiếc máy bay chiến đấu màu xám trắng có “chân vịt”. Không biết bình thường Ứng Hàn Thời giấu chiếc máy bay này ở đâu.
Máy bay lặn sâu dưới nước. Tiêu Khung Diễn ở vị trí điề khiển, Trang Xung ngồi bên cửa sổ, có chút thất thần. Đáy biển vốn một màu đen tối, tựa như dưới hố sâu vô cùng vô tận. Đầu máy bay được trang bị một ngọn đèn pha, tỏa ánh sáng mông lung nên cô có thể quan sát bên ngoài. Một đàn cá nhiều màu sắc bơi qua cửa sổ, Cẩn Tri vô thức giơ tay sờ vào ô cửa kính.
Ứng Hàn Thời ngồi xuống cạnh Cẩn Tri, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô. Cô liếc anh một cái. Dường như người đàn ông này đã vô cùng thành thạo trong những cử chỉ thân mặt với cô.
Cẩn Tri lại quay đi ngắm đàn cá. Có lẽ do đáy biển lạnh lẽo nên cửa sổ nhanh chóng mờ mịt hơi nước. Co liền giơ tay lau sạch. Ứng Hàn Thời lập tức nắm lấy tay cô, đặt lên đùi mình. Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô chăm chú.
Cẩn Tri cũng lặng thinh. Rõ ràng từng được anh nắm tay vô số lần nhưng vào thời khắc này, cô vẫn có cảm giác run rẩy.
“Đây cúng là chiêu… Trang Xung dạy anh à?” Cô hỏi nhỏ.
“Không phải.” Anh cúi đầu, áp vào má cô: “Là anh muốn làm vậy với em”.
Hai má nóng ran, Cẩn Tri để mặc anh nắm tay. Xung quanh vô cùng yên tĩnh nhưng trong lòng cô cuộn trào từng đợt sóng dữ dội.
“Cuối cùng cũng đến chỗ giấu Tinh Quang Hiệu của chúng ta rồi.” Tiêu Khung Diễn đột nhiên cất giọng cảm thán.
Cẩn Tri liền rút tay về. Ứng Hàn Thời ngẩng đầu nhìn phía trước. Trước mặt họ xuất hiện một thể kim loại cao bằng toàn nhà khoảng bốn, năm tầng, lặng lẽ nằm dưới đáy biển. Chiếc may bay chiến đấu áp sát phi thuyền, hai cửa khoang nối vào nhau. Sau đó, cánh cửa từ từ mở ra. Một tiếng động ầm ầm vang lên từ phi thuyền, báo hiệu ngồn năng lượng được khởi động.
Cẩn Tri theo Ứng Hàn Thời đi vào một hàng lang dài, vách tường đề là kim loại màu bạc. Cẩn Tri và Trang Xung chưa từng gặp cảnh tượng này nên gần như nín thở, quan sát xung quanh.
Cả nhòm nhanh chóng đi tới một khoáng rộng lớn. Tiêu Khung Diễn giới thiệu: “Đây là phòng điều khiển trung tâm”.
Ứng Hàn Thời điềm tĩnh đảo măt một vòng, còn Cẩn Tri và Trang Xung tỏ ra hiếu kỳ. Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn càng. Ở giữa có hai ghế ngồi, trông có vẻ phức tạp. Phía truuwocs là tấm bẳng điều khiển lớn gấp dôi bàn làm việc, hiện không hoạt động. Xung quanh còn có một số ghế ngồi, bốn bức tường màu đen như những màn hình cực lớn. Cứ cách vài giây, cái bức tường lại vụt qua tia sáng trắng.
“Boss.” Tiêu Khung Diễn nói: “Bây giờ em tiến hành kiểm tra theo thông lệ, sau đó đi lấy thiết bị chúng ta cần dùng”.
Ứng Hàn Thời gật đầu. Trang Xung lên tiếng: “Tôi đi cùng cậu”.
Sau khi hai người kia đi tới gian chưa máy móc thiết bị, Ứng Hàn Thời quay sang Cẩn Tri: “Em có muốn đi thăm quan không?”.
“Có ạ”.
Hành lang tĩnh mịch, không khí có chút giá lạnh, Cẩn Tri bước chầm chậm theo sau Ứng Hàn Thời qua các khoang động lực hạt nhận, khoang chứa đồ, khoang nghỉ ngơi, nhà ăn… Đi đến đâu, anh cũng kiên nhẫn giới thiệu với cô. Cẩn Tri phát hiện, ngoài khoang động lục thiết bị có vẻ phức tạp và hiện đại, những noi còn lại chẳng khác nào ở Trái đất, thậm chí còn giản dị hơn.
Tậ cùng hành lang là một gian nghỉ ngơi cuối cùng, Ứng Hàn Thới mở của: “Đây là phòng anh”.
Cẩn Tri đi vào trong. Ứng Hàn Thới là sĩ quan chỉ huy một hạm đội nên cô cho rằng, phòng nghỉ của anh dù không sang trọng nhưng ít nhất cũng rộng rãi và dễ chịu. Bây giờ mới thấy, gian phòng này thấp và nhỏ như phòng của những người lính khác. Bên trong chỉ kê một chiếc giường đơn, bàn làm việc và tủ quần áo nhỏ.
“Anh ở đây ư?” Cẩn Tri hỏi. Ứng Hàn Thời gật đầu.
Trước kia, phần lớn thời gian anh đều sống ở nơi này. Mà lúc đó, anh trẻ hơn bây giờ những mấy tuổi. Cẩn Tri đột nhiên đi đến trước mặt Ứng Hàn Thời, kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh: “Gửi tặng Tinh Lưu thời niên thiếu”.
Vừa rời môi, cô liền nhìn thấy đôi mắt đen huyền của anh đang nhìn mình đăm đăm. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh. Quả nhiên, mặt anh ửng đỏ ngay lập tức.
Cẩn Chi mỉm cười, quay gót đi ra ngoài. Ứng Hàn Thới đứng bất động vài giây mới đi theo cô. Một lúc sau, anh cất giọng trầm thấp: “Tinh Lưu thới thanh niên cũng muốn nhận được nụ hôn của em”.
Trái tim Cẩn Tri loạn nhịp: “Đúng là anh ngày càng gian manh.” Nói xong, cô rảo bước thật nhanh, khóe miệng cong cong.
Hai người quay về khoang điều khiển trung tâm. Tiêu Khung Diễn đang đứng trước bảng điều khiển, ngón tay lướt rất nhanh. Trang Xung ở bên cạnh, cặp chân mày nhíu chặt.
Nghe tiếng bước chân, Tiêu Khung Diễn liền mở miệng: “Boss, em xin báo cáo một việc”.
Ứng Hàn Thới lạng thinh. Anh chàng người máy giơ tay gãi đầu kim loại của mình: “Các dữ liệu của phi thuyền đều bình thường nhưng vài số liệu cơ bản mấy hôm trước hơi dao động. Hiện tại, em vẫn chưa thể xác định nguyên nhân của sự dao động đó. Có lẽ là hệ thống gặp sự cố, hoặc là nước biển ở xung quanh phi thuyền thay đổi. Nhưng cũng có khả năng… ai đó đã đột nhâp vào phi thuyền”.
Ứng Hàn Thời đi đến bên cạnh Tiêu Khung Diễn, kiểm tra số liệu trên màn hình.
“Liệu có phải là quân nổi loạn không?” Trang Xung hỏi.
Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Không thể nào. Hệ thống điều khiển của chúng ta khác quân nổi loạn, hơn nữa còn được cài mật mã nhiều tầng, bọn chúng không thể phá giải”.
“Cứ loại trừ hai khả năng trước.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng”.
Đang chăm chú lắng nghe cuộc trao đổi của họ, Cẩn Tri đột nhiên ngẩn người. Sau đó, cô ngẳng đầu, dõi mắt về tấm kính phía trước. Ở nơi đó, phi thuyền tỏa ra hai luồng sáng, chiếu rọi cả khu vực đáy biển xung quanh.
Ứng Hàn Thời phát hiện ra phản ứng bất thường của cô: “Sao vậy?”.
Cẩn Tri còn chưa kịp trả lời, Tiêu Khung Diễn đột nhiên kêu lên: “Ồ! Boss, em vừa phát hiện ra tín hiệu khác. Có ba chiếc máy bay chiến đấu đang nhanh chóng tiến lại gần chúng ta”.
Năm phút sau. Tieue Khung Diễn ngồi ở vị trí điều khiển, vẻ mặt vô cùng nghiê túc. Toàn bộ vũ khí trên phi thuyền đã được khởi động. Ứng Hàn Thời đứng trước tấm kính, dõi mắt ra bên ngoài. Cẩn Tri đứng cạnh anh, còn Trang Xung ở đằng sau bọn họ. Trên bản đồ radar của Tiêu Khung Diễn, ba chấm sáng đang mỗi lúc một gần.
“Bọn họ đã tiến vào tầm bắn rồi.” Tiêu Khung Diễn nói: “Boss, chúng ta có nhả đạn không?”.
“Tiếp tục chờ đợi.” Ứng Hàn Thới đáp.
Bắt gặp vẻ mặt trầm tĩnh của anh, Cẩn Tri cũng không thấy căng thẳng. Không biết đối phương là ai nhỉ? Quân nổi loạn ư? Trước đó, chúng đã bặt vô âm tín, tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện? Lẽ nào trên Trái đất lại có người ngoài hành tinh khác? Dường như bọn họ đang ở đây chờ Ứng Hàn Thời nên mới xuất hiện đột ngột như thế.
Cuối cùng, ba chiếc máy bay chiến đấu cũng dừng lại ở phía trước, cách phi thuyền một trăm mét. Cẩn Tri không khỏi kinh ngạc khi phát hiện chúng giống hệt chiếc bọn cô vừa ngồi.
Tiêu Khung Diễn cất cao giọng: “Boss, bọn họ lái loại máy bay Liệp Đầu, không phải quân nổi loạn. Lẽ nào… họ cũng là những người may mắn sống sót thuộc hạm đội Đế quốc”.
“Tiểu John, hãy gửi cho họ mã định danh của chúng ta.” Ứng Hàn Thời nói.
“Vâng.”
Khoảng nửa phút sau, Tiêu Khung Diễn cất giọng đầy xúc động: “Boss, em đã nhận được mã định danh của họ. Họ… họ cũng là người của hạm đội Phượng Hoàng, là cấp dưới của anh. Nhưng… chẳng phải toàn b