Trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra chẩn đoán xong thì lạnh lùng nói ra tình trạng của Hải Nhi, làm cho mọi người đang vây quanh giường bệnh sợ tới mức trợn mắt há mồm.
“Động thai ?” Mọi người trăm miệng một lời bật thốt lên hỏi, biểu hiện trên mặt là khiếp sợ và không thể tin được.
“Mọi người cũng không biết sao ?” Bác sĩ lạnh lùng thản nhiên liếc mấy người đó một cái.
Liễu Kiệt cùng những người khác không hẹn mà cùng lắc đầu một lúc.
Bác sĩ lại ngạo nghễ liếc nhìn người bệnh cũng đang khiếp sợ nằm trên giường, không cần hỏi cũng biết, ngay chính bản thân mình cũng không hay biết gì luôn “Cho nên vừa rồi cô đã làm cái gì ?”
Bởi vì Vương Hải Nhi quá mức khiếp sợ nên đầu óc có chút ngu si, căn bản không nghe bác sĩ đang hỏi gì cả.
Động thai ? Tức là cô mang thai rồi sao ? Bây giờ trong bụng cô có một đứa trẻ sao ? Cô phải làm mẹ sao ? Cô thật sự mang thai con của Liễu Kiệt sao ? Không phải giả vờ nói dối nữa, mà thật sự đã mang thai rồi ?
Dường như cảm nhận được cô đang chịu cú shock, Liễu Kiệt liền dịu dàng cầm tay cô, đồng thời mở miệng trả lời thay cô.
“Cô ấy đánh mấy chiêu với người khác” Đáp án của anh tương đối bảo thủ.
“Mấy chiêu ?” Bác sĩ mặt không thay đổi hỏi nữa.
Liễu Kiệt không còn gì để nói.
“Sau này tuyệt đối không được làm như vậy nữa” Giọng điệu bác sĩ cảnh cáo.
“Được rồi, tôi sẽ chú ý” Liễu Kiệt nghe vậy dùng sức gật đầu, biểu hiện như muốn nói từ nay về sau tuyệt không tái phạm như thế này nữa.
“Đi làm thủ tục nhập viện, cô ấy cần nằm viện” Bác sĩ nói.
“Nằm viện ?” Anh bị tuyên bố thình lình của bác sĩ doạ cho chết khiếp, nháy mắt vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt trở nên trăng bệch.
“Vì sao lại phải nằm viện ?” Anh nhìn cằm chằm vào bác sĩ hỏi, cả người vẫn không thả lỏng được “Tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng sao ? Sinh mệnh đứa trẻ có nguy hiểm sao ? Nếu đứa trẻ ảnh hưởng đến mạng sống của người mẹ thì chúng tôi không cần đứa trẻ nữa”
Anh nhanh chóng kiên định ra quyết định.
Sắc mặt Hải Nhi vẫn tái nhợt, trên đường từ nhà đến bệnh viện cô đau đớn khủng khiếp như vậy, nhất định tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng nữa, cho nên bác sĩ mới cho cô ấy nằm viện. Nếu như đứa trẻ có nguy hiểm, vì tránh phải tốn thời gian cứu đứa trẻ mà có thể sẽ liên lụy đến an toàn của người mẹ, thì anh tình nguyện mất đứa trẻ này ngay bây giờ, chứ không để cho Hải Nhi có một tia nguy hiểm nào cả.
“Liễu Kiệt ?” Không ngờ anh lại nói ra như vậy, làm cho Vương Hải Nhi khiếp sợ nhìn về hướng anh. Anh không cần đứa con này ư ?
Vẻ mặt anh nghiêm túc kiên định nhìn cô.
“Con sau này còn có thể có, anh không cần em phải mạo hiểm như vậy” Anh nắm chặt tay cô, nhìn cô không chớp mắt.
Cô dùng sức lắc đầu, hoảng sợ làm cho nước mắt kìm nén nay trào ra “Em không muốn, đây là con chúng ta, em muốn cứu nó, Liễu Kiệt, em muốn cứu con” Cô cầm lấy tay anh, khóc lóc cầu xin.
“Hải Nhi…”
“Bác sĩ, tình trạng của con gái tôi nghiêm trọng như vậy sao ?” Vương mẹ sốt ruột quay đầu hỏi bác sĩ.
“Bác sĩ, tất cả là do tôi sai, xin bác sĩ cứu lấy con gái tôi, cứu lấy đứa con trong bụng nó, cứu lấy cháu ngoại tôi, van xin bác sĩ” Vương ba kích động nắm tay bác sĩ cầu xin.
“Bác sĩ…”
“Bác sĩ…”
Bác sĩ chậm rãi nâng tay lên ý bảo im lặng, làm cho Vương mẹ, Vương ba không hẹn mà cùng nhau im lặng “Tôi có nói người mẹ và thai nhi có nguy hiểm sao ?”
“Này…ý là con bé không sao hết ? Đứa trẻ cũng không sao hết ?” Vương mẹ sửng sốt một chút, nhịn không được hai mắt mở lớn hỏi.
“Thế vì sao con bé phải nằm viện ?” Vương ba khó hiểu hỏi câu tiếp theo.
“Cô ấy động thai thì phải nằm viện an thai chứ còn làm gì” Vẻ mặt bác sĩ lạnh lùng nói ra nguyên nhân.
“Thật là, vậy vì sao bác sĩ không nói ra ngay từ đầu cho chúng tôi biết ? Doạ chết chúng tôi rồi !” Vương ba thở ra một hơi nhẹ nhõm, vỗ ngực oán giận.
Nhưng bác sĩ chỉ thản nhiên nhìn ông một cái, sau đó trầm mặc xoay người rời đi.
Bởi vì bác sĩ quá lạnh lùng, không thể oán giận lên đầu bác sĩ được, nên Vương ba đem toàn bộ tức giận đổ lên đầu Liễu Kiệt.
“Oắt con !” Ông lên tiếng mắng to “Đều do anh nói cái gì mà nguy hại cơ thể mẹ, không cần đến đứa trẻ nữa, báo hại chúng ta cứ nghĩ Hải Nhi có gì nguy hiểm. Cái tên oắt con này, miệng chó không thể khạc ra ngà voi, trời sinh mạng xui xẻo, nếu không phải anh…”
“Ông nói đủ chưa ?” Vương mẹ nhịn không được đánh gãy lời ông “Hải Nhi bị động thai, phải nằm viện, tất cả không phải do ông gây ra sao ? Nếu ông không phản đối hai đứa nó yêu nhau, lại muốn chia rẽ chúng nó, thì hôm nay làm gì có chuyện như thế này xảy ra ? Tất cả nên trách ông, ông không hiểu biết rồi còn trách cứ Liễu Kiệt là sao ?”
“Nhưng cậu ta…”
“Cậu ta thế nào ?” Bà lại mạnh bạo đánh gãy lời ông “Liễu Kiệt đẹp trai, lại có tiền, có địa vị, có năng lực, còn vô cùng yêu thương con gái chúng ta. Ông cũng thấy tình hình vừa rồi đấy, tôi hỏi ông, có một con rể như vậy, thì ông còn bất mãn cái gì nữa ?”
“Tôi…”
“Ông thế nào ?” Vương mẹ tức giận trừng ông một cái “Muốn nói cậu ta không đánh lại ông, không có năng lực chăm sóc con gái sao ? Người có mắt, có hiểu biết võ thuật là thấy được, vừa rồi cậu ta luôn nhường ông, giữ mặt mũi cho ông, đừng nói với tôi là ông không biết đấy nhé !”
“Bà…” Vương ba muốn nói cái gì đó, đáng tiếc ông chưa kịp lên tiếng đã bị bà xã yêu quý bỏ qua.
“Tôi như thế nào ? Bây giờ ông cũng không hài lòng với tôi nữa phải không ? Ông nói đi !”
Hai người ồn ào rốt cuộc cũng thành công gây sự chú ý của các cô hộ lý, một cô hộ lý mặt lạnh lùng tiến lên “Nơi đây là phòng cấp cứu, muốn ồn ào thì làm ơn đi ra ngoài”
“Thực xin lỗi” Vương ba cũng theo khom người xin lỗi.
“Bác trai, bác gái, có thể thay cháu chăm sóc Hải Nhi một lúc được không ? Cháu đi làm thủ tục nhập viện cho cô ấy” Đột nhiên Liễu Kiệt nói chen vào.
“Cái thằng oắt con này nói cái gì vậy hử, Hải Nhi là con gái ta, mày dựa vào cái gì mà nói…” Vương ba khó chịu trừng mắt hét lên với anh, kết quả là lời nói chưa xong đã bị bà xã yêu quý đá cho một cước.
“Ông đi làm đi”
“Tôi ư ?”
“Ông không phải nói Hải Nhi là con gái ông sao ? Hay là để cho con rể của chúng ta đi làm cũng được”
Vương ba vừa nghe bà xã yêu nói như vậy, thì hung hăng liếc Liễu Kiệt một cái, sau đó xoay người bước đi.
“Tôi đi được chưa” Mặc dù trong lòng ông đã chấp nhận con rể này, nhưng ngoài miệng ông lại không thừa nhận.
Oắt con này thật sự là to gan, còn chưa đón tiếp vợ chồng bọn họ cho ra trò đã làm cho con gái yêu quý mang thai, tên khốn kiếp này, để xem sau này ông trị anh thế nào cho anh biết.
Ông xã yêu ngang bướng vừa đi thì Vương mẹ lập tức chạy đến xem con gái, bà vừa lo lắng vừa đau lòng vuốt nhẹ trán và hai má con gái “Con thấy thế nào ? Còn đau nữa không ?”
Vương Hải Nhi lắc đầu “Con đỡ nhiều rồi”
“Con bé này muốn doạ chết người ta đúng không ?”
“Mẹ, con xin lỗi”
“Không cần phải xin lỗi, nhưng dưỡng thai là chuyện rất vất vả, vì đứa trẻ cũng là vì chính mình, con phải kiên nhẫn một chút biết không ?”
“Bác gái yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt” Liễu Kiệt cam đoan nói, ánh mắt đau đớn nhưng dịu dàng vẫn luôn nhìn khuôn mặt người sắp thành vợ mình, nắm chặt tay cô không rời.
“Thằng bé này, sao còn gọi bác gái chứ ?” Vương mẹ đã chuẩn con rể này, ý bảo anh nên sửa lại cách gọi.
“Mẹ” Anh mừng rỡ lập tức nghe lời.
Bà vừa lòng mỉm cười. Thật quá tốt, sau này bà dùng hết sản phẩm Anyana, muốn dùng nữa cũng không sao hết, ha ha…
Con gái a ! Thật sự con làm tốt lắm, tìm được một người chồng tốt như vậy, thật sự là làm quá tốt, ha ha…
~~~o0o~~~
“Leng keng keng keng”
Cửa quán cà phê Hạnh Phúc bị đẩy ra, Đoạn Hựu Lăng làm việc ở trong quầy ba theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, đang định mở miệng nói xin chào quý khách, thì thấy Vương Hải Nhi biệt tăm biệt tích nay lại do dự đứng ngoài cửa không chịu vào trong quán.
“Hi, chị Hựu Lăng” Cô mở lời chào hỏi chị.
“Chào em, Hải Nhi lâu rồi không thấy em tới, công việc em bề bộn lắm sao ?” Chị quan tâm hỏi.
Vương Hải Nhi lắc đầu cười, sau đó quay đầu nhìn khách trong quán, mới lấy thiệp cưới từ trong túi xách ra, xấu hổ đưa cho chị “Chị Hựu Lăng, có cái này gửi chị”
“Thiệp cưới ?” Chị kinh ngạc nhận lấy thiệp cưới, cúi đầu nhìn một chút, rồi bất ngờ ngẩng đầu hỏi “Là em sao ?”
Vương Hải Nhi có chút ngượng ngùng gật đầu.
Đoạn Hựu Lăng có điểm ngây ngẩn cả người, bởi vì trước đó con bé mới phiền não vì chuyện tình một đêm, nhưng thế nào mà mới không bao lâu lại chuẩn bị kết hôn chứ.
“Quyết định khi nào vậy, là cùng người kia sao ?” Chị không thể không hỏi.
Vương Hải Nhi thẹn thùng gật đầu.
“Tại sao chưa nghe em nói đến, không phải hai người mới quen nhau thôi sao ?” Đoạn Hựu Lăng cực kỳ kinh ngạc, vừa tò mò hỏi cô, vừa rút thiệp cưới ra xem, sau đó lại bị chữ viết trên thiếp cưới làm cho hoảng sợ “Ngày ba mươi mốt cuối tháng này ? Chẳng phải còn được nửa tháng thôi sao ? Tại sao lại nhanh như vậy ?”
Cô đỏ mặt cúi đầu, khó có thể mở miệng nói ra lý do vì sao lại kết hôn nhanh như vậy.
“Hải Nhi, chẳng lẽ em mang thai ?”
Không ngờ chị mới nhìn thoáng qua đã đoán ra được nguyên nhân, làm cho mặt cô đỏ thiếu chút nữa nổ tung.
“Dạ” Cô nhẹ nhàng nói ra.
“Là vì có con nên mới quyết định kết hôn sao ?” Đoạn Hựu Lăng trầm mặc một chút mới tiếp tục hỏi.
“Dạ” Nếu không cô nhất định sẽ chơi hai năm nữa, đến hai mươi lăm tuổi mới kết hôn.
Hải Nhi, em muốn chị chúc mừng cho em sao ?”
Không ngờ cô lại nghe được một câu ngoài dự đoán như vậy, phút chốc Vương Hải Nhi ngẩng đầu lên, lấy vẻ mặt khó hiểu nhìn chị “Chị Hựu Lăng ?” Cô không hiểu ý của chị nói cho lắm.
“Hải Nhi, chị không nghĩ vì đứa trẻ mà kết hôn là chuyện tốt, hôn nhân mà không có trách nhiệm là không được, còn cần phải có tình yêu nữa” Chị nói lời đầy thấm thía, ngóng nhìn cô “Em yêu người kia sao ?”
“Yêu chứ” Vương Hải Nhi trừng mắt nhìn, không chút do dự trả lời “Nếu không em gả cho anh ấy làm gì ?”
“Em yêu anh ta ?”
Cô dùng sức gật đầu.
“Hai người không phải đứa trẻ mới quyết định kết hôn sao ?”
“Đúng là như vậy, chúng em là vì đứa trẻ mới quyết định kết hôn nhanh như vậy, nếu không theo tính toán của em thì hai năm nữa em mới kết hôn” Vương Hải Nhi nói xong than nhẹ một tiếng “Ai biết đột nhiên ba mẹ chạy đến Đài Bắc, ai biết em lại không cẩn thận để mang thai, lại vừa vặn làm cho ba mẹ biết, ai biết…Ai, tóm lại một tháng qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, một lời khó có thể nói hết”
“Cho nên ý của em là em và anh ta kết hôn vì tình yêu ?”
Vương Hải Nhi vừa mờ mịt vừa nghi hoặc gật đầu với chị “Đúng là như vậy, nếu không thì do đâu ?”
Đoạn Hựu Lăng nhìn cô không chớp mắt một lúc mới lắc đầu cười nói “Là chị hiểu lầm”12»