ạc nhiên khi nhận ra đó là một giọt nước mắt . Cô vội vàng quệt nó đi, cà cô nghĩ đến một điều gì khác . Cuối cùng, thì cô đành chịu thua tâm trạng nổi loạn của mình, và tập trung vào suy nghĩ tại sao cô không yêu Vọng Quân ?
Anh ấy thật hấp dẫn . Ngày nào và bây giờ vẫn thế, anh nghĩ rằng: Cô chỉ là một cô gái bình thường, nên kiên quyết gạt cô ra khỏi cuộc đời của anh . Rồi sau đó, khi cuộc truy đuổi ráo riết một cô gái thượng lưu giàu có thất bại thì anh quay lại với cô, khi biết rằng gia đình cô cũng giàu có và có địa vị trong xã hội
Càng nghĩ đến, Chiêu Hà càng cảm thấy tức giận vô cùng . Anh ta thật ngạo mạn . Anh nghĩ rằng ra vào cuộc đời nàng lúc nào tùy thích hay sao ? Càng nghĩ, nàng càng ứa nước mắt . Cô đúng là một con ngốc mới dính dáng đến anh . Và cô nghĩ rằng việc cô đồng ý lấy Tử Bình là một giải pháp hợp lý nhất.
Dưới cánh đồng, qua ánh trăng mờ ảo, nàng vô cùng ngạc nhiên . Nàng không thể tin vào mắt mình . Anh đang đứng đó, dáng vẻ lặng lẽ và cô độc . Anh ngước nhìn nàng chằm chằm.
Nàng khẽ gọi thầm:
- Vọng Quân !
Như một cái máy, nàng ba chân bốn cẳng chạy xuống với anh . Khi đến gần anh, nàng mới cảm thấy hành động của nàng thật điên rồ . Mới hồi nãy đây, nàng còn tự nói thật là ngốc nghếch mới đến với anh kia mà.
Anh mặc một chiếc quần jean cũ, nhưng vẫn tinh tươm vừa vặn đến hoàn hảo . Chiếc áo sẫm màu hở nút, mái tóc bồng của anh bù xù rối tung vì gió . Trong mắt anh lung linh những tia sáng lạ thường như những ngọn lửa.
Cố gắng hết sức, hít vội một hơi thở, cô lắp bắp:
- Anh... làm... gì ở đây thế ?
Mắt anh vẫn âm ỉ một cơn giận dữ:
- Tại sao tôi lại không được ở đây ?
Chiêu Hà hỏi:
- Ai nói cho ông chỗ để tìm tôi ?
- Mẹ cô.
- Không thể nào . Mẹ tôi không bao giờ nói cho anh biết tôi đang ở đâu ?
Vọng Quân bình thản:
- Ồ ! Lẽ ra bà ấy không nói . Nhưng vì tôi nói rằng : Tôi là chồng của cô trước kia . Cái lúc mà cô bỏ nhà đi bụi đời ấy . Thế là mẹ cô tin.
- Anh điên rồi.
- Nếu tôi không gặp mẹ cô, thì bà ấy nhất định sẽ không bao giờ chỉ chỗ cho tôi để tôi bén gót theo cô . Bà ấy còn hối thúc tôi đến đây mau, sợ cô ở đây một mình buồn nữa kìa.
- Không thể nào . Mẹ tôi biết tôi sắp lấy chồng... Bà ấy không bao giờ làm thế.
- Cô lầm rồi . Mẹ cô là một phụ nữ . Hơn ai hết, mẹ cô hiểu được cô đang yêu ai.
Chiêu Hà kiên quyết nói:
- Anh đi đi ! Tôi muốn ở đây một mình . Cho dù tôi buồn, tôi cũng không cần anh, tôi lạy anh . Anh hãy buông tha cho tôi.
Anh gằn giọng:
- Đừng bao giờ nói với tôi những lời như thế nghe chưa ?
Cô bậm môi:
- Tôi không quan tâm.
- Cô phải quan tâm.
Sự đe dọa trong giọng nói của anh ảnh hưởng đến hơi thở của cô.
Anh lại dịu dàng:
- Tôi lặn lội đường xa tới đây để được em đón tiếp bằng những lời nhạt như thế sao ? Tôi muốn được ở lại đây một đêm . Ngày mai, tôi sẽ đi ngay.
Nàng quay mặt lại bước đi và buông ra lời lẽ yếu ớt:
- Cũng được . Nhưng anh không được bước vào tòa biệt thự của tôi . Tôi sẽ bảo ông quản gia đưa cho anh chiếc chiếu để anh ngủ ngoài lan can.
Anh không giận mà cười:
- Cám ơn em đã ban phước . Chứ đêm khuya như thế này mà về, thì nguy hiểm lắm.