Mẫu thân đã tìm trở về, nhưng nó lại không được gặp mấy lần, ngày thứ hai liền bị đưa về hoàng cung, lại tiếp tục những ngày đọc sách tập võ.
Biểu huynh thì đến chập tối mới trở về, hai huynh đệ cùng nhau dùng bữa tối, Thái tử nhìn đôi mắt sưng lên của biểu huynh, hiếu kỳ hỏi: “A Trang ca ca, ca đã khóc sao?”
Cậu thiếu niên tuấn tú có chút ngượng ngùng, lấy tay dụi mắt một cái: “Không có, hạt cát thổi vào mắt thôi.”
“Gặp được mẫu thân của ta rồi sao?”
“Gặp rồi.” Hàn Đông Lan trầm mặc một lát, “Cô cô… rốt cuộc đã trở lại.”
“Sao ca trở về sớm như vậy?”
“Dượng nói cô cô đi một đường tới đây nên hơi mệt, đã cho người đưa ta trở về.”
“… Phụ thân đang ở đó?”
“Ừ.”
Phụ thân lại có thể ở đó!
A Hằng tủi thân muốn khóc!
Hôm qua là ai nghiêm trang dạy mình, nói là làm Thái tử thì không thể xao nhãng việc học một ngày. Kết quả thì sao, hắn là quân chủ của một quốc gia cũng chưa trở về. Mà vất vả giả bệnh rõ ràng là mình, bị nóng chết khiếp cũng là mình, sao hắn lại có thể ở cùng với mẫu thân nhiều như vậy?
Lúc này ở Thiên Lãm Các, Giang Tái Sơ đang dùng bữa tối với Hàn Duy Tang, tâm tình rất tốt, hắn nắm tay nàng nói: “Chúng ta ra vườn đi dạo một chút được không?”
Hàn Duy Tang yên lặng nhìn hắn vài lần: “Hôm nay chàng không đi sao?”
“Tất nhiên là không.” Hắn vô cùng sảng khoái, tự nhiên mà hỏi, “Muốn đi đâu?”
Ban ngày rốt cuộc cũng đã gặp đứa cháu trai mấy năm không gặp, thấy nó bây giờ cao ngất, mặt mày thanh tú, cô cô như nàng chỉ cảm thấy nói không nói nên lời.
Nhưng mà Giang Tái Sơ đã sớm đưa cậu trở về.
Về phần con trai, hôm nay căn bản không được đưa sang đây.
“Nhưng… A Hằng và A Trang, bọn nó…” Hàn Duy Tang có chút do dự.
“Hai đứa nó mỗi ngày ở trong cung đều có rất nhiều bài học phải lo.” Giang Tái Sơ nói bâng quơ, “Thiên tử hầu tước không có dễ làm như vậy.”
“Nhưng ta… thật sự rất nhớ bọn chúng.”
Giọng Hàn Duy Tang nhẹ nhàng ôn nhu, nàng lại cúi đầu, Hoàng đế không thấy sắc mặt của nàng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, ngữ khí có chút nặng nề.
“Nếu chỉ là một mình ta, cả đời này, nàng sẽ không dự định gặp ta phải không?”
Đêm đầu xuân, thời tiết lành lạnh, lại phảng phất mang theo chút ngòn ngọt, Hàn Duy Tang biết hắn ấm ức trong lòng. Nàng nghĩ một chút, mười ngón tay giao hoà với hắn, nói khe khẽ: “Khi đó ta trúng một mũi tên của chàng, nhất thời bế khí, bọn chúng cho là ta đã chết nên để ta ở đó, là Cố Phi tìm được ta. Ta khi đó còn tỉnh nên xin hắn mang ta rời đi… Ta sợ chính mình sẽ chết ở trước mặt chàng, nếu như vậy, không biết chàng sẽ khổ sở thế nào.”
Giang Tái Sơ dừng bước, nụ cười đắng chát.
“Cả đời này, ta xuất hiện trước mặt chàng, lại rời đi, hết lần này đến lần khác, nếu ta là chàng, ta đã buông tay từ lâu rồi.” Nàng chậm rãi tựa đầu vào ngực hắn, lại nghe thấy nhịp tim vững vàng mạnh mẽ, thấp giọng nói ,“Đa tạ chàng vẫn kiên trì như vậy, vẫn chưa từng buông tha cho ta.”
Hắn đặt tay lên ngực mình, thoáng chốc lại chuyện cũ trước kia, bỗng nhiên cảm thấy có thể lẳng lặng ôm nhau như vầy, thật sự giống như kỳ tích, hắn và nàng, lại có thể có được ngày hôm nay.
“Sau đó bọn họ nói cho ta biết, ta đã có A Hằng. Cũng không biết có phải do nó hay không, thân thể ta cũng khoẻ hơn. Khi đó chàng đã xưng đế, ta nghĩ nữ tử trong thiên hạ có ngàn vạn người, nay chàng đứng trên vạn người, dù sao cũng có thể gặp được một người thích hợp…”
“Cho nên nàng liền trốn tránh, vốn tính suốt đời cũng không muốn cho ta biết mẹ con hai người còn sống phải không?”
Nàng từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, cọ cọ lấy lòng: “Qua mấy năm vẫn không nghe nói Hoàng đế lập hậu nạp phi.” Ánh mắt nàng sáng lên, “Ta đoán là cái tính bướng bỉnh của chàng lại tái phát.”
Giang Tái Sơ cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mi tâm nàng, ánh trăng sáng vằng vặc rơi trên người bọn họ, lành lạnh như nước: “Ngày đó ta bắn tên vào ngực nàng, sau này mỗi một ngày, ta đều giống như giật mình từ trong giấc mộng… Nàng bảo ta sao lại giữ nữ nhân ngủ ở bên gối? Hơn nữa, ta đã từng hứa với nàng, từ nay về sau sẽ không có người khác.”
“Những lời chàng tự hứa khi đó, ta đều đã quên.” Hàn Duy Tang cúi đầu cười nhẹ một tiếng, lại bị hắn giữ cằm nâng lên.
“Duy Tang, lần nào ta hứa hẹn với nàng, trong lòng đều cho rằng chuyện nào cũng quan trọng!” Giang Tái Sơ có chút tức giận, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới phải, thoáng chốc lại cúi đầu hôn xuống.
Nàng hơi nhón chân lên, hai tay vòng ra sau cổ hắn, dịu dàng đón nhận, đến khi không thở nổi nữa, nàng mới cười trốn tránh: “Lần này ta thật sự nhớ kỹ…”
Hắn hơi buông nàng ra, vẫn còn lưu luyến vị ngọt trên môi, giận dữ trong lòng cũng tan hết.
“Nói thật, nếu ta không mang A Hằng về bên cạnh chàng, chàng thật sự dự tính cứ giằng co với các đại thần như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Giang Tái Sơ không chút để ý mà cười cười, “Ta không muốn lấy người khác, bọn họ còn có thể làm khó dễ được ta? Cho dù chết, trước khi chết tìm cho bọn họ một hoàng đế không được sao?”
Hàn Duy Tang cắn cắn môi, hắn tựa như không hề nói thật.
“Giang Tái Sơ, chàng nói thật cho ta biết… Có phải trong lòng chàng vốn tính lập…” Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, “A Trang.”
Hắn hơi kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt vẫn như cũ, hắn cười lanh lảnh: “Không thể gạt được nàng.”
“Chuyện này sao có thể! Bách quan trong triều sao có thể đồng ý?” Hàn Duy Tang cười khổ, “Chàng thật là liều lĩnh.”
“Sao lại không thể? Lúc nàng không ở đây, A Trang đi theo ta, không thua gì con trai ruột.” Hắn liếc xéo nàng, “Hơn nữa, trên người nó có huyết mạch của nàng… Bất luận với nàng thế nào, ta cuối cùng đều cam nguyện .”
Hàn Duy Tang kìm nước mắt, nhẹ giọng nói: “Chàng luôn đối tốt với ta như vậy.”
“Không nói những chuyện này nữa, A Hằng có thể trở về là một chuyện không thể tốt hơn.” Giang Tái Sơ dẫn nàng qua bụi hoa, vô cùng đắc chí thoả mãn.
“Nguyên Hạo Hành… Có thể cho hắn trở lại chưa?” Hàn Duy Tang nói khẽ, “Mấy năm nay ta ở Cẩm Châu, hắn thật sự khiến nơi đó trở thành một nơi không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhân tài như vậy, chàng lại để hắn đến nơi đó, cũng quá đáng tiếc.”
“Ừ.” Nếu nàng còn sống, Giang Tái Sơ cho rằng sự khó chịu trong lòng kia cũng tiêu tan, thản nhiên nói.
“A Hằng có thể thuận lợi đưa đến bên cạnh chàng, ít nhiều cũng là nhờ Nguyên đại nhân hỗ trợ.” Hàn Duy Tang cười nói, “Nhưng mà chuyện này, ta cũng biết hắn nhất định sẽ giúp.”
“Hử?” Đôi mắt Giang Tái Sơ không khỏi nheo lại, trước kia hắn không hề hay biết chuyện này.
“A Hằng không phải do nàng cho người ta đưa đến cái đình ở sườn núi Phàn Sơn sao?” Giang Tái Sơ dừng một chút, cười khẽ, “Ta biết rõ nàng còn gạt ta chút chuyện kiếm tuyết ngày đó.”
Hàn Duy Tang giật mình: “Khi đó vì sao chàng không… vạch trần ta?”
Giang Tái Sơ đưa tay xoa tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Khi đó tuy rằng ta buồn bực nàng, cũng không thể không lấy kiếm tuyết uy hiếp nàng… Nhưng ta cũng không hề muốn phá huỷ kiếm tuyết. Nếu không có kiếm tuyết, chỉ sợ nhỡ ta không ở bên cạnh nàng, đến lúc nàng thật sự muốn dùng, một mình nàng cũng khó mà giữ được.”
Hàn Duy Tang hơi giật mình: “Kiếm tuyết thật sự chỉ là nhóm tú nữ trong quý phủ của đại thần và Hầu tước hoàng hất… Mặc dù địa vị thấp kém nhưng lại có thể thám thính rất nhiều đại sự của triều đình. Nữ quan hôm qua mang ta vào đây cũng là tú nữ trong cung dẫn đường cho ta. Chàng… đừng trách các nàng.”
Giang Tái Sơ quả thật cũng là lần đầu tiên nghe nói, thấy bộ dáng sầu lo của nàng thì thấp giọng an ủi: “Mang nàng về bên cạnh ta, ta trọng thưởng các nàng còn không kịp.”
“Nhưng mà cuộc sống dân chúng Xuyên Thục bây giờ đầy đủ sung túc, cũng không cần mang nữ nhi bán cho nhà giàu làm tú nương, kiếm tuyết về sau… cũng sẽ dần dần không còn nữa.”
Giang Tái Sơ đáp một tiếng, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác, không biết là tư vị gì: “Khó trách Nguyên Hạo Hành không theo mọi người tham gia cảnh náo nhiệt này. Nói như vậy, hắn an bài A Hằng đến bên cạnh ta là đã sớm biết chuyện nàng còn sống mạnh khoẻ?”
“Ừ, cũng không sớm lắm, khi A Hằng được bảy tháng, ta phái người liên lạc với hắn…”
“Hắn cũng không nói cho ta biết?” Giang Tái Sơ cười lạnh một tiếng, “Nàng còn thay hắn cầu tình, cho hắn sớm trở về?”
“Ừ…”
“Theo ta thấy, hắn vẫn nên ở lại Cẩm Châu rèn luyện thêm mấy năm nữa đi.” Ngữ khí của Giang Tái Sơ chắc như đinh đóng cột.
Hàn Duy Tang nhất thời không biết nên khuyên giải thế nào, lại thấy sắc mặt Hoàng đế đã trở nên dịu dàng, “Chúng ta đi mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi.”
“Giang Tái Sơ, vì sao chàng không hỏi sau này ta dự định làm gì?” Nàng giữ chặt tay hắn, cuối cùng cũng nói ra những lời này.
Giang Tái Sơ nhìn nàng, không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, nhíu mày nói: “Chuyện này còn cần hỏi sao?”
Nàng im lặng nhìn hắn, thần sắc có chút bất an.
“Ta tất nhiên biết nàng không muốn hồi cung với ta.” Giang Tái Sơ cười khẽ, “Ngoài chuyện thay nàng tìm chỗ ở, nàng không cần lo lắng chuyện gì cả, chỉ có… đừng rời xa ta là tốt rồi.”
Cả người Hàn Duy Tang khẽ run một cái, cái gì cũng không nói, ánh mắt trong veo nhìn hắn. Nàng nhanh chóng kiễng chân, khẽ chạm vào môi mỏng của hắn. Lúc nàng muốn rời đi lại bị hắn giữ thắt lưng, đôi mắt phượng mờ sương động tình dưới ánh trăng, nửa cười nửa không nhìn nàng: “Chỉ có như vậy thôi sao?”
Nàng mỉm cười: “Còn muốn thế nào?”
Giang Tái Sơ bỗng nhiên ôm ngang nàng, bước về hướng buồng sưởi, nhân tiện cúi người nhìn nàng một cái, cười nhẹ nhàng: “Nàng cho là vì sao ta lại muốn bọn chúng rời đi?”
Lúc nửa đêm, Hàn Duy Tang mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhưng không mở to mắt, đưa tay đẩy nam nhân bên cạnh một cái.
“Ừ?” Giang Tái Sơ thấp giọng lên tiếng.
“Ta muốn uống nước.”
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Giang Tái Sơ đứng dậy đi rót nước, lại rất nhanh trở về. Hắn đỡ vai nàng, đặt chén trà nóng bên miệng nàng, nói nhỏ: “Coi chừng nóng.”
Trong phòng không giữ lại người hầu, hắn đường đường là đế vương lại làm chuyện như vậy, thật sự cầu được ước thấy. Hàn Duy Tang bị hắn dùng lực nâng lên, áo ngủ tuột xuống để lộ bả vai. Nàng nhẹ nhàng dựa vào cánh tay hắn, uống nửa chén trà. Giang Tái Sơ lại để nàng nằm xuống giường, còn mình thì uống phần nước còn dư lại, xong rồi nằm xuống bên cạnh nàng.
Hàn Duy Tang trở mình, tay hắn lại như hình với bóng, vẫn để ngang hông nàng.
Chắc là cảm thấy có phần không thoải mái, nàng đưa tay đẩy một chút, hắn ngược lại còn ôm nàng vào trong ngực chặt hơn trước, vòm ngực dán trên lưng nàng, tay lại vòng qua thắt lưng nàng, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực nàng.
Da thịt nàng trắng mịn, duy chỉ có chỗ đó là có một vết sẹo nhô lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cũng thấy kinh tâm động phách.
“Khi đó có phải rất đau?” Giọng Giang Tái Sơ nặng nề.
“Cũng ổn…” Hàn Duy Tang cảm thấy nhột, không khỏi né sang một bên, “Lúc sinh A Hằng cũng đau như vậy.”
Lòng bàn tay hắn phủ lên đó, nóng bỏng như vậy, trong lòng hắn vô cùng áy náy, vào thời khắc quan trọng sinh A Hằng, hắn