“Sao chàng còn không ngủ?” Nàng quả thật bị hắn quấy nhiễu đến buồn bực.
“Ngủ không được.” Giang Tái Sơ cúi đầu cắn bả vai nàng, “Nghĩ đến một hồi phải trở về thượng triều thì ngủ không được.”
“Chàng không mệt mỏi sao?” Hàn Duy Tang thì thào nói.
Thật lâu sau hắn vẫn không trả lời, đột nhiên lại dùng sức ôm eo nàng, đem nàng đặt ở trên người mình.
Hàn Duy Tang trong lúc nửa mê nửa tỉnh ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ buồn ngủ chưa tỉnh, tóc dài mềm mượt rơi trên vai hắn, khiến cho hắn cảm thấy nhồn nhột. Hắn xoay người một cái đặt nàng dưới thân, hơi thở nóng rực phả lên tai nàng, hắn cười: “Sáng mai cho nàng ngủ nướng, không cho người đến quấy rầy nàng, được không?”
Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy hắn thật sự đòi hỏi quá mức, làm hại mình tới buổi trưa ngày thứ hai mới dậy nổi. Vừa mới rửa mặt xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, nội thị báo lại: “Phu nhân, là Thôi quốc phu nhân đã tới.”
Hàn Duy Tang vội vàng đáp: “Mời nàng vào.”
“Tiểu thư…” Vị phu nhân kia đã đứng ở cửa, hai mắt trong veo, “Em biết người còn sống.”
Hàn Duy Tang nhìn thấy cố nhân, tâm trạng cũng kích động, kéo tay nàng qua.
Nàng mượt mà phúc hậu hơn trước kia, đuôi lông mày trên khoé mắt vẫn thanh tú, giống như mới gặp ở thành Trường Phong năm ấy, trong sân hoa nở đầy cành.
“Mấy năm nay đa tạ em đã giúp đỡ chăm sóc A Trang. A Hằng vào cung, ta cũng có nghe thấy, là em thường đến thăm nó.”
“Đây vốn là chuyện Vị Hi nên làm.” Nay Vị Hi đã là nhất phẩm Thôi quốc phu nhân, phu nhân của Phiêu Kỵ tướng quân Mạnh Lương, nhưng vẫn giữ cá tính ngay thẳng mạnh mẽ như vậy, “Ngày ấy Mạnh Lương trở về nói bệ hạ đột nhiên lập thái tử, em biết là người đã trở lại.”
Hàn Duy Tang khẽ cười cười.
Nàng vẫn kéo tay Hàn Duy Tang, nhớ tới hết thảy những năm qua, nước mắt rơi thành chuỗi: “Bọn họ ký một lá thư, muốn bệ hạ lập hậu. Mạnh Lương cũng ký tên, người không biết lòng em tức giận muốn khóc thế nào đâu. Tiểu thư, bọn họ chưa từng thấy người chịu khổ, nhưng em biết rõ. Bệ hạ hắn… Nếu hắn thật sự nạp nữ nhân khác, em nhất định sẽ xem thường hắn.”
Vị Hi nhớ rõ khi đó độc trong người nàng bộc phát, toàn thân cuộn tròn lại, đau đến mức khó mà giữ được dáng vẻ của mình. Nàng hơi rùng mình, thấp giọng nói: “May mắn hết thảy đều đã qua.”
Hàn Duy Tang nhìn sắc mặt của nàng, muốn nói lại thôi.
“Mỗi lần cung đình có yến hội, người không biết mấy vị phu nhân sau lưng đã nói cái gì… Các nàng nói bệ hạ có phải thích nam nhân cái gì…”
“Vị Hi, ta sẽ không vào cung, cũng sẽ không làm Hoàng hậu.” Hàn Duy Tang lẳng lặng ngắt lời nàng, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, “Ta trở về, chính là muốn gặp mọi người, nhìn xem mọi người sống có tốt không.”
Vị Hi giật mình.
Hàn Duy Tang cũng không giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Đây là bệ hạ nhận lời ta… Chàng vẫn nuông chiều ta như vậy.”
Giang Tái Sơ chỉ dùng qua bữa tối rồi trở về.
Hắn đang phê tấu chương dưới đèn, nàng thì đọc sách.
Giang Tái Sơ hiển nhiên có chút thất thường, lật qua loa mấy quyển, đang muốn hạ bút, Hàn Duy Tang vừa đổi một chén trà nhỏ cho hắn, nhìn lướt qua quyển sổ con trên bàn.
“Ồ?”
Hoàng đế dường như muốn làm ra vẻ không có chuyện gì, cũng đã không còn kịp rồi.
“Hắn không phải là rất ghét ta sao?” Hàn Duy Tang cười nói, “Sao còn muốn lập ta làm hậu?”
“Chán ghét nàng và lập hậu là hai chuyện, ta nghĩ hắn vẫn sẽ chọn chuyện lập hậu.”
Hàn Duy Tang có chút đăm chiêu đứng tại chỗ, hất mày nhìn Hoàng đế: “Thế chàng trả lời hắn thế nào?”
“Không lập.” Giang Tái Sơ thở dài, đưa tay kéo nàng ngồi trên đùi, chóp mũi khẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng sau khi nàng tắm rửa, “Ta đã bao giờ miễn cưỡng nàng chưa?”
“Nhưng nếu chàng không có Hoàng hậu, hình như cũng không thích hợp cho lắm.” Hàn Duy Tang cúi đầu, bỗng nhiên cảm thấy hắn thật sự vô cùng tốt với mình. Nhiều năm sau, sách sử nên ghi lại chuyện hậu cung của vị quân vương này thế nào? Lại nên miêu tả mẹ ruột không rõ của Thái tử A Hằng được lập đột ngột thế nào?
“Ta không cần Hoàng hậu, cũng không cần hậu cung, nàng ngẫm lại xem, son phấn nhiều như thế, quanh năm suốt tháng có thể bớt được bao nhiêu quốc khố?” Giang Tái Sơ nghiêm mặt nói, “Còn nữa, một đám nữ nhân hục hặc với nhau, lại thêm chuyện ngoại thích đoạt quyền, về sau giang sơn của A Hằng cũng ngồi không yên.”
Tuy hắn nói như vậy, Hàn Duy Tang vẫn cảm thấy có chút thương cảm.
Cả đời này của nàng, nàng đối với ai cũng tốt, chỉ có đối với hắn là trước sau đều vô cùng tuỳ hứng.
Bao nhiêu người muốn tranh giành cái vị trí kia mà không thế, một câu “Ta không muốn” của nàng, hắn liền không gượng ép nàng nữa.
Cần phải biết lập nàng làm hậu bất quá là một đạo chiếu thư, một màn lễ nghi long trọng… Nhưng hắn giấu nàng ở phía sau, phải trả giá tâm lực ngăn chặn những lời ong tiếng ve, phải đương đầu với áp lực, mà chỉ một câu “Không lập” như gió thoảng mây bay cứ vậy mà trôi qua.
“Ta nghĩ kiếp trước ra nhất định đã làm rất nhiều việc thiện.” Thật lâu sau, nàng xoay người lại, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười thản nhiên, “Bằng không sao có thể còn gặp lại chàng?”
Giang Tái Sơ chăm chú nhìn nàng thật lâu, cũng chỉ nhẹ nhàng thở dài, mang theo ý cười bỡn cợt: “Như vậy…Ta đại khái là làm rất nhiều chuyện ác.”
—–
Giang Tái Sơ gần đây có chút phiền lòng, ngược lại không phải là chỗ nào nổi lên chiến sự, hoặc là náo loạn hay nạn đói, chỉ là các sư phụ của A Hằng và A Trang đều dồn dập tới báo, trong khoảng thời gian này tiến độ học tập của Thái tử và Thục Hầu không hẹn mà cùng chậm lại.
Hắn lúc này mới xem lại bài vở của hai tên tiểu tử này, quả nhiên, văn vẻ viết lộn xộn không nói, một bộ kiếm pháp trước đây Hàn Đông Lan bốn năm ngày là có thể học được, nay cũng phải tốn gấp đôi thời gian. Về phần Thái tử, nó lại đang ngủ trong lớp giảng dạy binh pháp ở chỗ Binh bộ Thượng thư Liên Tú đại nhân. Đây là môn học trước đây nó thích nhất, chuyện này đả kích Liên đại nhân vô cùng. Hắn lại cảm thấy phụ thánh ân, liên tục thỉnh tội trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế trong lòng lo âu, muốn tìm hai đứa trẻ này nói chuyện một chút, lại lo lắng nuông chiều cho hư, rơi vào thế khó xử.
Ngày hôm đó lúc đang dùng bữa, hắn cũng ít nói hơn so với mọi ngày, Hàn Duy Tang cảm thấy kỳ quái: “Người chàng không thoải mái sao?”
“Không có.” Giang Tái Sơ vội vàng phủ nhận.
Nàng hơi nhướng mày, chỉ là thấy hắn không muốn nói chuyện nên cũng thức thời không hỏi nữa.
Dùng đến một nửa, chợt nghe nội thị bước chân vội vã bẩm báo lại: “Bệ hạ… Thái tử điện hạ hôm nay…”
Giang Tái Sơ liếc nhìn Hàn Duy Tang, không biết nên nói tiếp thế nào.
“Nó lại làm sao vậy?”
“Giờ học hôm nay điện hạ đã bị Lục đại học sĩ đánh…”
Mắt phong của Giang Tái Sơ quét tới, nội thị té ra ngoài.
“A Hằng không thuộc bài?” Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy không thể tin được, con trai mình có trí nhớ học đến đâu nhớ đến đấy mà.
Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng nói hết biểu hiện mấy ngày nay của hai đứa trẻ ra.
Hàn Duy Tang vẫn nhíu mày nghe, thật lâu sau mới hỏi: “Vì sao chàng không nói cho ta biết?”
Gương mặt anh tuấn của hắn lướt qua chút ngượng ngùng, hắn cúi đầu ho khan một tiếng, cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay vẫn là ta mang A Trang theo bên người, hiện giờ lại có thêm A Hằng… Ta không muốn cho nàng cảm thấy, ta không phải là một người cha tốt.”
Giang Tái Sơ hơi mím môi, có chút ảo não, tựa như đứa trẻ.
Hàn Duy Tang nhịn không được, cười xì một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay hắn: “Được rồi, ta biết chàng là người cha tốt, cũng không có trách chàng.”
Hắn “Ừ” một tiếng, thần sắc vẫn rầu rĩ.
“A Trang và A Hằng đều là những đứa trẻ thông minh, sẽ không vô duyên vô cớ như vậy.” Hàn Duy Tang trầm ngâm một lát, “Chàng đã nói chuyện với bọn chúng chưa?”
Hôm sau, Giang Tái Sơ qua đông cung dùng bữa trưa, không có mang theo nội thị gì, im lặng đứng ở cửa, nghe thấy hai đứa trẻ vừa ăn cơm vừa nói chuyện trong phòng.
“A Trang ca ca, ta đoán không cần phải học nhiều như vậy đâu.” A Hằng than thở, “Ta nghe được ngày đó phụ thân nói, chờ ta trưởng thành, ông ấy sẽ mang mẫu thân đi chơi khắp nơi… Giữ ta ở đây làm việc cho ông ấy.”
Giang Tái Sơ giật mình, mấy ngày trước hắn đã nói với Hàn Duy Tang: “Mấy năm nay đã uỷ khuất nàng, theo ta đợi ở kinh thành… Nay ta chỉ mong A Hằng mau lớn nhanh lên, đến lúc đó ta mang nàng đi Giang Nam xem mưa phùn, đi phía bắc Trường Thành xem mặt trời lặn.” Không ngờ lại bị A Hằng nghe trộm được.
Trong phòng yên tĩnh, giọng nói của A Trang dường như không có việc gì, đồng ý với biểu đệ: “Ừ, ta cũng không muốn một mình đi Cẩm Châu.”
“Hay là, A Trang ca ca, ca đừng đi Cẩm Châu…”
Hoá ra là chuyện này, Giang Tái Sơ lẳng lặng đứng ở cửa sổ, nhất thời tâm trạng phập phồng, chợt nghe giọng thiếu niên bên trong vô cùng cảnh giác: “Ai ở bên ngoài?”
Hàn Đông Lan kéo tay biểu đệ đi ra, thấy Hoàng đế thì có chút kinh ngạc: “Dượng, sao lại là dượng?”
Giang Tái Sơ không để ý mà đi thẳng vào phòng: “Nhìn xem bài học của hai đứa hai ngày qua thế nào.”
Hai đứa trẻ lập tức chột dạ, chỉ thấy Giang Tái Sơ ngồi xuống ở buồng trong, cười nói: “A Hằng, hôm nay con khiến Lục học sĩ tức giận không nhẹ?”
A Hằng tránh sau lưng biểu huynh, ánh mắt vẫn nhìn phụ thân.
Giang Tái Sơ cũng không trách cứ bọn trẻ, lại hỏi qua loa mấy câu, nói với A Trang: “Cô cô con làm chút bánh, biết con thích ăn, lát nữa con đi thăm nàng đi.”
A Trang còn chưa lên tiếng, A Hằng đã nhảy ra, vẻ mặt chờ mong: “Con cũng phải đi thăm mẫu thân.”
Giang Tái Sơ ném một quyển sách ra, cười như có như không: “Mẫu thân con nói, học thuộc quyển ‘Sách luận’ này xong mới có thể đi thăm nàng.”
A Hằng: “…”
—–
Ở phía nam Phàn Sơn là một sơn cốc, trong cốc là một tòa biệt viện tường trắng ngói đen, nhìn cũng không bắt mắt, duy nhất chỉ có hai ba nhánh hoa đào lộ ra, mang theo vài phần thoải mái dễ chịu, làm người ta cảm thấy chủ nhân ở đây là một người phong nhã.
Bên trong được bài trí lưa thưa mà khác biệt, xuyên qua tiền thính là có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Nước sau đình là từ suối trên Phàn Sơn đổ xuống, nước ao trong vắt đầy sen xanh, lúc này vẫn chưa tới mùa nở rộ, lá tròn màu xanh nhạt, nhiều lớp trôi lững lờ trên ao, vô cùng thú vị đáng yêu. Ở giữa cũng là một cái đình ngọc lưu ly, ngày hè mở cửa sổ ra, treo màn trúc lên, gió thổi vào vô cùng mát mẻ. Vào đông thì đặt một chiếc lư ấm ở giữa, uống rượu cũng vui sướng.
Hàn Duy Tang hiện giờ ở đây, lúc Hoàng đế lần đầu dẫn nàng đến đây, nhìn thấy nhà thuỷ tạ này, không khỏi cười nói: “Nơi này đẹp quá.”
“Chàng chưa từng tới sao?” Hàn Duy Tang cũng thích nơi này, cười hỏi lại, “Sao lại như lần đầu nhìn thấy vậy?”
Giang Tái Sơ im lặng không nói, chỉ đến khi đi vòng qua lên cầu, ngồi với nàng trong đình ngọc lưu ly mới nói: “Ngàn năm chỉ có được m