Tháng chín năm Vĩnh Gia thứ ba, các đội nhân mã được điều động, dần dần tụ tập ở Hàm Cốc Quan.
Lúc này Hung Nô tiến vào Trung Nguyên đã được nửa năm, khắp Trung Nguyên khói lửa nổi lên bốn phía, các nhóm dân chạy nạn rời khỏi quê hương. Quân Tấn chia làm hai đạo quân, Ninh Vương dẫn quân giữ vững cửa ải Vĩnh Ninh mấy tháng, mặc dù thành luỹ không quá vững chắc nhưng cũng chưa để cho người Hung Nô tiến vào phía nam nửa bước. Cảnh Quán Cảnh Vân một đường tây tiến, dù chưa thể cắt đứt hoàn toàn viện quân của Hung Nô ở quan ngoại nhưng cũng kiềm chế được phần lớn đuôi địch. Hai bên tiếp chiến hơn mươi lần, đều có thắng bại.
Quân Hung Nô gác lại tập tính của dân du mục, đoạt lấy lương thảo ngay tại chỗ. Sau Hoàng đế hạ lệnh các nơi vườn không nhà trống, lui về trấn giữ phía nam, kho lương các nơi hoàn toàn bị thiêu hủy. Trong cuộc chiến này, dân Tấn bắt đầu thể hiện dũng khí và sự dứt khoát quyết đánh đến cùng, mà tiếp viện của Hung Nô dần dần thiếu hụt.
Nhưng mà đối với người Hung Nô mà nói, mấy trăm năm qua thoát khỏi đất đai cằn cỗi giá rét, vào thời khắc tiến gần vào giấc mộng Trung Nguyên dồi dào này, bọn chúng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Khả Hãn Hung Nô Mạo Đốn tiến qua cửa khẩu, hợp lực cùng Tả Đồ Kỳ Vương, ý đồ hoàn toàn đánh tan quân Tấn trong thời gian ngắn nhất.
Giang Tái Sơ chạy tới phía đông cách Hàm Cốc Quan hơn mười dặm đã có thể nhận thấy địa thế nơi đây vô cùng hiểm yếu. Nghe nói phía trước lại là vách đứng ngàn nhẫn (1), cái gọi là “Xe không thể đi sóng đôi, ngựa không thể cưỡi thành hàng” (2), nơi này thế mà lại là bình nguyên Quan Trung và vùng trung bộ có đường đi bằng phẳng, hai quân lại không hẹn mà cùng chọn nơi đây để quyết chiến.
(1) nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước
(2) “xe không thể đi sóng đôi, ngựa không thể cưỡi thành hàng”: nguyên văn là “xa bất đắc phương quỹ, mã bất đắc tịnh bí”, trích trong “Chiến quốc sách” phần “Tề sách”
Xa xa có một tiểu đội nhân mã cấp tốc chạy tới, chưa tới trước người, vị tướng lĩnh trẻ tuổi dẫn đầu đã xoay người xuống ngựa, quỳ một gối. Hắn ngửa đầu nhìn người tới, vẻ mặt mơ hồ có chút kích động.
Giang Tái Sơ nhẹ nhàng nâng hắn dậy, trên mặt mang theo ý cười, hắn dùng sức vỗ vai: “Đứng lên đi.”
“Điện hạ…” Cảnh Vân kích động, đã rất lâu rồi hắn không gọi danh xưng này.
Từ lúc từ biệt ở thành Trường Phong đã gần nửa năm, Giang Tái Sơ cẩn thận quan sát hắn, Cảnh Vân từ nhỏ đã đi theo hắn, thân hơn cả đệ ruột, nay hai bên tóc mơ hồ đã nhuộm gió sương, chín chắn hơn nhiều so với nửa năm trước.
“Tây bắc mấy trận này đánh không tệ.” Giang Tái Sơ vỗ vỗ lưng hắn, cười nói, “Cọ sát hơn ngày trước nhiều.”
Nói đến đây, trên mặt Cảnh Vân có chút xấu hổ: “Điện hạ huynh đang an ủi ta sao? Nếu ta đánh hay, Khả Hãn Hung Nô Mạo Đốn sẽ không tiến vào.” Trong giọng nói của hắn còn mang theo chút khó chịu, hiển nhiên vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng.
“Nếu nói như vậy, mấy tháng nay ta không thể tiêu diệt đội quân của Tả Đồ Kỳ Vương chẳng phải cũng là thất trách đó sao?” Giang Tái Sơ khẽ lắc lắc đầu, “Cảnh Vân, đệ và ta có thể kiên trì trụ được trong khoảng thời gian này, lần này quyết chiến ở Hàm Cốc Quan, ta nắm chắc hơn vài phần.”
“Ý của điện hạ là gì?”
“Sau khi Hung Nô tiến vào, tiến thẳng ngàn dặm, đại phá kinh thành, nhuệ khí không thể ngăn chặn. Nhưng sau đó chúng ta giữ được đầu trận tuyến, không thể không coi là thua. Nay thời gian đã qua nửa năm, thời tiết này, ở quan ngoại đã bắt đầu có tuyết rơi, bọn chúng không nhớ nhà sao?” Giang Tái Sơ chậm rãi nói, “Quân nhân cũng là người, nhược điểm lớn nhất chính là ý chí mềm yếu. Cho nên, ta nhất định phải kéo dài hơn nửa năm mới quyết chiến sinh tử với bọn chúng.”
Ngữ khí của hắn như gió thoảng mây bay, tảng đá lớn trong lòng Cảnh Vân như được rơi xuống.
Hắn biết, có lẽ việc Giang Tái Sơ làm thống soái của toàn quân ý nghĩa ở chỗ đó, chỉ cần có hắn ở bên, bọn họ sẽ cảm thấy hết thảy đều ổn thoả, đối mặt với quân địch mạnh hơn nữa đều có thể cảm thấy an tâm.
“Đúng rồi, Thiết Phù Đồ này rốt cuộc là quái vật gì vậy?” Cảnh Vân phóng người lên ngựa, song song với Giang Tái Sơ, “Ta hôm trước mới từ tây bắc về, còn chưa tiếp chiến, vì sao Liên Tú nhắc tới là cứ mang bộ dáng nghiến răng nghiến lợi?”
“Hắn bị đánh đến sợ.” Giang Tái Sơ cười cười.
“Hả? Quan Ninh quân cũng có một ngày bị đánh đến sợ?” Cảnh Vân cười ha ha, “Vậy Thần Sách quân và Hổ Báo Kỵ càng không thể bỏ lỡ.”
“Thần Sách quân của đệ cũng bị đánh cho sợ.” Giang Tái Sơ thản nhiên liếc hắn một cái, “Cho nên chuyến này ta đi tìm viện binh.”
“Trong thiên hạ còn có đội quân nào có thể mạnh hơn chúng ta?” Trên mặt Cảnh Vân nhất thời có chút kinh ngạc.
Giang Tái Sơ cũng không đáp, chỉ xoay người lại nhìn một chút.
Cảnh Vân nhìn theo ánh mắt của hắn, cuối cùng cũng thấy có một đội quân khác từ từ xuất hiện từ cuối tầm mắt.
Kỳ thật đường cũng không rộng, lúc các kỵ binh chằng chịt trào ra, Cảnh Vân ngây ngẩn cả người.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một đội quân vô cùng uy vũ, giáp trụ hoàn mỹ, ánh mắt bạo dạn, cũng không ngờ đội quân trước mắt này đều cưỡi loại ngựa lùn của đất Thục, đã thế còn gầy trơ cả xương, da lông lưa thưa, quả thật không phải là giống tốt gì. Về phần nhóm binh sĩ này, người người đen gầy, trên người mặc hộ giáp màu vàng quái đản, nào có bộ dáng tinh binh.
“Là bọn họ!” Lúc Cảnh Vân thấy rõ hộ giáp của bọn họ thì bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Bọn họ không phải… là bọn mã tặc tấn công chúng ta lúc đó sao?”
“Là bọn họ.” Giang Tái Sơ nói thẳng, “Là Hàn Duy Tang dẫn ta đi tìm bọn họ.”
“Nói như vậy, mã tặc năm đó quả nhiên là nàng an bài?” Cảnh Vân cắn răng nói,“ Điện hạ, huynh sao lại…”
“Đệ làm những chuyện kia, ta cũng không so đo với đệ.” Giang Tái Sơ bình tĩnh nói, “Nay nàng ở quê hương xa xôi, tất nhiên cũng sẽ không gây hoạ cho ta, đệ không cần phải lo lắng quá.”
Cảnh Vân đỏ mặt, nhìn sắc mặt của Giang Tái Sơ cũng hiểu được đúng là bởi vì hắn không xúc phạm tới Hàn Duy Tang mới nói như vậy.
Lúc ấy là nàng tự tìm đến mình, nói rõ chỉ cần có thể cứu được cháu của nàng, nàng liền có cách khiến cho Giang Tái Sơ chết tâm. Vốn là hợp tâm ý của hắn, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng một tiếng.
Về sau Hàn Duy Tang gặp gỡ Bạc Cơ cũng là trùng hợp, chỉ là bọn họ biết thời biết thế, có lẽ để cho Bạc Cơ nói ra những lời đó càng có thể làm cho Giang Tái Sơ hết hy vọng.
“Những người đó sao có thể tin được?” Cảnh Vân lúc này cũng không thèm nghĩ những chuyện ngổn ngang kia nữa, khó có thể tin nói, “Tiểu tặc cường đạo thì làm sao ra chiến trường?”
Giang Tái Sơ nhíu mày không đáp, nói thẳng: “Sau khi vào quân doanh, đệ thay ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Lấy ngựa tốt nhất nhanh nhất của các vị tướng quân đổi cho bọn họ.”
“Cái gì?” Cảnh Vân suýt nữa nhảy dựng lên, trên trán nổi lên gân xanh, “Điện hạ, sao có thể?!” Trong mắt hắn mang theo vài phần khinh thường nhìn lại, “Bọn họ có thể ngăn cản được mã đao của người Hung Nô sao? Điện hạ huynh không biết trước đây trong quân Tấn, người Thục bọn họ cũng chỉ xứng vận chuyển lương thực thôi sao?”
Giang Tái Sơ ghìm cương ngựa, vô cùng tỉnh táo liếc nhìn Cảnh Vân một cái.
“Biết vì sao ta cho đệ đi làm chuyện đó không?”
Cảnh Vân rùng mình, trong lòng biết hắn thật sự đã tức giận, nhưng mình nay có thể làm liều như vậy? Đem chiến mã của những kỵ binh tinh nhuệ dưới trướng tặng cho đám mã tặc lai lịch không rõ này, hắn sao có thể ăn nói với các vị tướng lĩnh?
“Cho đệ đi làm là vì muốn phá Thiết Phù Đồ, có thể không nhất thiết phải như vậy.” Giang Tái Sơ gằn từng chữ, “Những ngày sắp tới quyết chiến với quân địch, mệnh lệnh của chủ soái, đệ nay cũng không nghe sao?”
Bọn họ kề vai sát cánh trên chiến trường, cho tới bây giờ đều vô cùng ăn ý, hắn cũng chưa bao giờ nói nặng với Cảnh Vân như vậy.
Cảnh Vân sửng sốt một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Rõ.”
Đi về phía trước hơn mười dặm, rốt cuộc cũng nhìn thấy Hàm Cốc Quan.
Đây là nơi quan trọng tiếp nối vùng quan nội ra bên ngoài, trong bóng đêm lộ ra sát khí xơ xác tiêu điều. Cửa khẩu phía tây nay bị người Hung Nô chiếm cứ, cách rất gần thành lâu và những nơi giàu có đông đúc. Giang Tái Sơ lẳng lặng ngẩng đầu, đèn lồng treo cao lộ ra ánh sáng lấp lánh, là sắc màu ấm áp duy nhất ở vùng đất sát phạt này.
Phía trước trận tuyến của hai quân là một bãi đất trống lớn, đủ để chịu lực kỵ binh hai bên chém giết.
Hắn hơi nhắm mắt lại, trong mũi tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi tỏa ra khắp nơi.
“Điện hạ, Nguyên đại nhân truyền tin tới.”
Giang Tái Sơ nhận lấy miếng lạp hoàn kia, bóp nát xong đã thấy bên trong chỉ có hai chữ: Đế hoăng.
Đã sớm biết ngày này sớm hay muộn gì cũng sẽ đến, tình trạng của tiểu Hoàng đế mỗi một ngày đều kém đi, nhưng khi thật sự biết được điều này, hắn vẫn cảm thấy ngực thấu lạnh… là một loại lạnh lẽo đau thương tịch mịch.
Trên đời này, địa vị càng cao thì càng khó lựa chọn cuộc sống riêng cho chính mình, dù chỉ là một đứa trẻ.
Mà tất cả những gì còn lại, quốc gia, chiến tranh, quyền mưu, hoàn toàn rơi vào trên vai mình, hắn không còn đường lui nữa.
Giang Tái Sơ hít sâu một hơi, lại nghe thân vệ thấp giọng nói: “Còn có một chuyện, trên đường áp giải Chu Cảnh Hoa từ thành Vĩnh Ninh thành đến Trần huyện, hắn… chạy rồi.”
“Chuyện lúc nào?”
“Hơn nửa tháng trước.”
“Hắn không biết võ công, nay lại không có đồng lõa, làm sao có thể chạy?” Giang Tái Sơ nghe vậy thì ngẩn ra, nhíu mày hỏi, “Đã bắt trở về chưa?”
“Vẫn chưa.”
Phần tử cặn bã như Chu Cảnh Hoa là nên giết, nhưng nếu hắn chạy thoát cũng không hề ảnh hưởng đến cuộc chiến này, huống hồ hắn ti tiện bỉ ổi như vậy, nay không có quyền thế, rất khó dấy lên sóng lớn, cùng lắm là làm cho Nguyên Hạo Hành cảm thấy khó chịu một chút thôi.
Giang Tái Sơ đặt chuyện này phía sau đầu, lại bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có chút bất an mơ hồ.
Lúc này trong quân doanh Hung Nô, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi tiến vào, cuối cùng dừng ở trước cửa chủ trướng.
Một người đàn ông có hơi gầy guộc nhảy từ trên xe xuống, nói rằng bởi vì tinh thần không tốt mà sắc mặt nặng nề, hoặc như là người đang khá đầy đặn đột nhiên gầy đi, da mặt căng ra.
Giữa những tinh binh xung quanh, người này có chút khẩn trương mà mất tự nhiên, bước chân nhanh vội, suýt nữa thì lảo đảo. Hắn quỳ xuống giữa doanh trướng, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nam nhân trên ghế mở miệng, nhưng lại nói giọng Trung Nguyên vô cùng lưu loát: “Chu đại nhân đứng lên đi, không cần đa lễ.”
“Tạ Tả Đồ Kỳ Vương.”
Người đàn ông run rẩy đứng lên, cẩn thận ngẩng đầu, đã thấy dưới ngọn nến to bằng cánh tay, người nọ thân hình cao lớn, tóc dài rậm tết thành từng bím nhỏ, lại quấn thành một búi to ở sau đầu, ngũ quan trông vô cùng dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải người Trung Nguyên.
“Chu đại nhân nói xem ‘hậu lễ’ khi nào tới?”
“Đang… đang trên đường.”
Mạo Man nhìn kỹ người đàn ông này, kiềm chế nụ cười lạnh trong lòng, nếu không phải hắn tìm người đưa tới một m