ật tín nói rằng có biện pháp đối phó với Giang Tái Sơ, hắn đã sớm quên ngày đó có thể vượt qua cửa khẩu là nhờ phúc của vị nhân huynh này, nhưng lại có ý nghĩ kỳ lạ là cho vạn tiền để “Mượn binh dẹp loạn”.
Vì để ngừa vạn nhất, Mạo Man phái người cứu Chu Cảnh Hoa ra, nghe tên này nói có cách kia, hắn lại cho rằng không đáng tin cậy.
Nếu không phải Khả Hãn đích thân tới đây, bản thân hắn sẽ gây áp lực thật lớn, muốn trong thời gian ngắn nhất có thể nhanh chóng đánh tan quân Tấn, hắn cũng sẽ không nghe Chu Cảnh Hoa đề nghị đi làm cái chuyện kia.
“Còn có mấy ngày nữa mới có thể đến đây?” Mạo Man trầm ngâm một lát.
“Nội trong ba ngày nhất định sẽ đến.” Chu Cảnh Hoa vội đáp.
Chợt nghe thấy cái tên này, trên mặt Chu Cảnh Hoa vội vặn vẹo, thật lâu sau hắn mới nói: “Đại vương chỉ cần nghe theo ta , muốn hắn quỳ xuống thần phục cũng không phải việc khó.”
“Chu đại nhân, nay Giang Tái Sơ hết đường xoay sở với Thiết Phù Đồ, cứ chiến là bại, ta cứu ngươi bất quá cũng vì món nhân tình ngày xưa.” Mạo Man cười lạnh một tiếng, “Thủ đoạn này của ngươi quả nhiên là phong cách bọn Tấn, thật sự rất bỉ ổi.”
Chu Cảnh Hoa dùng sức cắn răng, trong mắt loé lên ánh nhìn của một con rắn độc. Hắn cúi đầu nói: “Vâng.”
Mạo Man phất phất tay, ý bảo hắn có thể đi xuống.
Đêm nay đã có thể nhận thấy được đối phương đang thường xuyên thay đổi phương trận, Mạo Man đưa tay vén màn trướng nặng nề lên, trông về Hàm Cốc Quan xa xa. Mấy ngày tới quyết chiến, quan ải vạn dặm, binh mã (3) nửa đời, các đời trước dùng mấy trăm năm cũng không làm nên chuyện, nay sẽ hoàn thành trong tay mình. Mạo Man chỉ cảm thấy trống trận nổi lên trong lòng.
(3) binh mã: ở đây chỉ việc tòng quân chiến đấu
Một đêm này ở trong doanh trướng quân Tấn, quả thật khá không yên bình.
Trong doanh trướng phó soái đông nghẹt các vị tướng lĩnh cấp cao.
Cảnh Vân nhìn từng gương mặt không cam lòng bên dưới, chỉ cảm thấy đầu như kim châm từng cơn đau nhức.
“Cảnh Vân! Vì sao Hổ Báo Kỵ ta phải nhường ra một ngàn rưỡi con chiến mã?!” Mạnh Lương tiến vào trong trướng với bộ dáng nổi trận lôi đình, “Binh sĩ của ta không có ngựa thì đánh giặc kiểu gì?!”
Lúc đầu hắn còn kiên nhẫn giải thích, bất đắc dĩ các tướng lĩnh đi vào càng ngày càng nhiều, dần dần, Cảnh Vân sa sầm nét mặt, không nói được một lời.
Tranh cãi cả buổi trời, Cảnh Vân đã không còn kiên nhẫn, rốt cuộc cũng vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng nói: “Các ngươi náo loạn đủ chưa?”
Trong trướng im lặng một hồi lâu, Cảnh Vân đứng dậy, sắc mặt không rõ cảm xúc gì. Hắn nhìn mọi người nói: “Không muốn đổi ngựa, các ngươi sao còn không đi đến chỗ điện hạ chờ lệnh? Một đám ồn ào ở chỗ ta thì còn ra thể thống gì? Không biết ta cũng phụng mệnh mà làm việc sao?!”
“Hổ Báo Kỵ của ngươi đổi một ngàn năm trăm con, có biết Thần Sách quân của ta đổi bao nhiêu không?” Cảnh Vân hung hăng nhìn chằm chằm Mạnh Lương mà chất vấn.
Mạnh Lương giật mình, vẫn không cam lòng, đành than thở: “Dù sao ta không muốn đổi! Ta đi tìm Thượng tướng quân nói Hổ Báo Kỵ ngày mai nguyện ra quân ngay trận đầu. Thiết Phù Đồ kia giao cho bọn ta đối phó là được.”
Cảnh Vân không tức giận mà còn cười: “Được, ngươi đi tìm tướng quân đi!”
Mùi thuốc súng trong doanh trướng dần dần nồng nặc, chợt nghe có người nói: “Quan Ninh quân sẵn lòng đổi ra một ngàn con chiến mã.”
Ai nấy đều chuyển hướng về phía kia, Liên Tú bình tĩnh nói: “Ta đi bố trí ngay.”
“Liên Tú! Ngươi bị Thiết Phù Đồ đánh cho sợ sao?” Mạnh Lương nghe vậy thì nghẹn họng, tức giận nói, “Ngươi có biết chiến mã này đổi cho ai không? Mấy ngàn người kia ta đã nhìn qua, ai cũng ỉu xìu, bộ dạng này có thể đánh trận sao? Một lát nữa ngươi làm thế nào để không khiến cho thủ hạ của ngươi thất vọng?”
“Liên Tú đúng là vì không muốn làm các tướng sĩ thủ hạ thất vọng mới nguyện ý đổi chiến mã.” Liên Tú hít sâu một hơi, “Các vị đang ngồi ở đây có từng giao chiến với Thiết Phù Đồ chưa?”
Không ai lên tiếng trả lời, chỉ là trên mặt bọn họ có thể nhìn thấy sự tò mò và không phục.
“Quan Ninh quân năm ngàn người tinh nhuệ truy kích Hung Nô. Khi đụng vào bọn chúng, Thượng tướng quân và ta ở tiền tuyến chỉ huy, năm ngàn người vẫn bị đánh cho tàn phế, chỉ còn hơn một ngàn người trở lại.” Hồi tưởng lại tình cảnh thê thảm hôm đó, Liên Tú dùng sức cắn răng, cơ mặt hơi gồ lên, “Chư vị có lẽ cảm thấy là Quan Ninh quân không đủ võ dũng, nhưng ta hiện tại dám nói như vậy, nếu Quan Ninh quân gặp lại Thiết Phù Đồ, chúng ta không nhăn mặt vẫn có thể tiến lên! Nhưng năm ngàn người vẫn sẽ như lần trước, thiệt hại hơn phân nửa mà về! Ngươi nói ta sợ sệt cũng được, hèn nhát cũng được, lúc này đây ta tin sự an bài của Thượng tướng quân, tất nhiên cũng có lý do.” Liên Tú nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi doanh trướng.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau, đám người Mạnh Lương rốt cuộc cũng không tự nguyện lắm mà gật đầu.
Giang Tái Sơ triệu tập các chư tướng lĩnh lúc rạng sáng, triển khai trận đồ, chỉ vào khu vực xung quanh trung tam bộ nói, nói thẳng: “Quân ta và Hung Nô đều đã chuẩn bị chiến tranh một thời gian dài, sau khi trời sáng cuộc chiến sẽ bắt đầu, không còn đường lui nữa.”
Ánh mắt những người dưới trướng sáng lên, bọn họ từ các nơi chạy tới, chờ một ngày này cũng đã rất lâu rồi.
“Cánh trái, Mạnh Lương dẫn theo Hổ Báo Kỵ.”
“Rõ!”
“Cánh phải, Cảnh Vân dẫn theo Tây Bắc quân.”
“Rõ!”
“Trung trận…”
Giang Tái Sơ dừng một chút, ánh mắt dò xét mọi người.
Dựa theo thói quen ngày xưa, cho tới bây giờ đều là hắn tự mình dẫn đầu ở giữa trận. Mà quân đoàn được lựa chọn kề vai chiến đấu với Thượng tướng quân có thể thấy vô cùng vinh quang. Các vị tướng lĩnh chưa nhận lệnh đều nín thở, ánh mắt tràn trề mong đợi.
“Cảnh Quán tướng quân, ngươi dẫn Thần Sách quân và bốn vạn quân tinh nhuệ dưới trướng trấn giữ vùng trung tâm, nhất thiết phải đẩy mạnh về phía trước.”
Cảnh Quán là người lớn tuổi nhất trong các vị tướng lĩnh, nghe vậy liền đứng dậy, chắp tay nói: “Nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của điện hạ.”
“Thượng tướng quân, vậy còn ngài?” Mạnh Lương gãi đầu một cái.
Giang Tái Sơ thản nhiên cười một tiếng: “Ta dẫn năm ngàn quân Thục, phối hợp tác chiến ở phía sau.”
Không để ý đến những gương mặt kinh ngạc đang ngồi đó, Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, gằn từng chữ: “Chư vị tướng quân, vận mệnh của Trung Nguyên phụ thuộc vào cuộc chiến này, xin đem hết toàn lực, trục xuất đám Hồ Lỗ (4) đó, không chết không ngừng!”
(4) Hồ Lỗ: người Hung Nô
Lúc trời sáng, hai bên không hẹn mà cùng bày ra trận thế.
Gió bắc nổi lên, cờ quạt vù vù.
Đang đứng cùng Tả Đồ Kỳ Vương và Hưu Đồ Vương, Khả Hãn Mạo Đốn đi lên đài cao.
Dưới trướng của Tà Đồ Kỳ Vương là hai mươi vạn binh sĩ, cộng thêm mười vạn quân mới tiến vào, lần này binh lực phe mình vô cùng hùng hậu, năm đó đều cùng mình càn quét các bộ tộc lớn ở Mạc Bắc.
“Bắt đầu đi.” Mạo Đốn bỗng nhiên nói, lính liên lạc chạy như bay, biển người dưới đài cao đã bắt đầu hành động.
Đông nghìn nghịt một mảng như cái bánh răng to lớn đang quay cuồng về phía trước.
“Phụ hãn, con đi lược trận.” Mạo Man tay cầm trường đao, quỳ một gối.
Mạo Đốn phất phất tay: “Đi đi.”
Không giống như trước kia, mỗi một lần đều là do quân đội Hung Nô khiêu khích trước, lúc này đây lại là quân Tấn phát động công kích trước.
Tả hữu hai quân đi trước, thế không thể chặn, giống như hùng ưng tung cánh, hai cánh quân bao vây quân Hung Nô vào giữa.
Mà quân đội Hung Nô thuận thế bị ép thành hình nón, ở đỉnh nhọn đã va chạm với quân Tấn.
Dưới sự thúc giục của các tướng lĩnh, nhóm kỵ binh bắt đầu lần đánh sâu vào phía trước, quân Tấn nỗ lực vây quét đối phương, mà quân Hung Nô lại muốn đột phá từ trung tâm, trong thời gian đó ý đồ cắt phương trận của quân Tấn ra làm hai.
Đánh giằng co như thế là để khảo nghiệm ý chí chiến đấu và sức chịu đựng của binh sĩ.
Lúc cuộc chiến bắt đầu, thường thường bọn họ còn có thể giết đỏ cả mắt rồi. Nhưng liên tục sau hai ba canh giờ, những binh sĩ còn sống động tác chém giết trong tay cũng đã thành bản năng, mệt mỏi muốn dừng lại.
“Người nọ là ai?” Mạo Đốn chỉ vào một vị mãnh tướng hắc giáp xa xa giữa trận.
“Khả Hãn không nhớ rõ sao? Năm đó Hoàng đế Tấn triều thân chinh Hung Nô ta bị đánh cho đại bại mà về, lúc qua cửa khẩu còn suýt bị bắt sống, là lúc ấy tướng thủ thành Thổ Mộc Quan đến cứu giá.”
Mạo Đốn có chút ấn tượng: “Hoá ra là hắn.”
“A, còn Giang Tái Sơ.” Mạo Đốn nhìn xung quanh chiến trường khói lửa nổi lên bốn phía, vẫn chưa phát hiện thân ảnh của hắn, liền nghi hoặc nói, “Hắn từ trước đến giờ vẫn ở tiền tuyến, lần này vì sao lại không?”
“Chắc là quân Tấn muốn giữ lại lực lượng đối phó với Thiết Phù Đồ.”
Mạo Đốn gật đầu mỉm cười. Mặc dù đã nhiều năm trước, Giang Tái Sơ dẫn quân tới Mạc Bắc đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, Mạo Đốn cũng không xuất thủ đám trọng kỵ binh cường hãn này.
Cho đến bây giờ, hắn đã không cần đợi thêm nữa .
Khả Hãn phất phất tay, nói nhạt: “Cho Tả Đồ Kỳ Vương hạ lệnh đi, điều động Thiết Phù Đồ.”
Đang lúc hai bên giằng co nhau, đột nhiên nổi lên chút động tĩnh khác thường.
Quân Tấn rõ ràng nhận thấy quân địch bắt đầu có ý rút lui, kinh nghiệm Cảnh Quán cực kỳ phong phú, hắn nắm chắt cơ hội chớp mắt này, ra lệnh cho toàn quân tiến mạnh. Dưới cơn cuồng phong của quân Tấn, quân Hung Nô bắt đầu lần lượt lui về phía sau, nhưng mà sau thời gian một nén nhang, tiếng gót sắt trầm thấp chỉnh tề ở sau quân Hung Nô vang lên.
Cảnh Quán nghe được tiền phương cấp báo, không chút kinh hoảng, chỉ hơi vung tay lên, bên cạnh truyền lệnh đốt hoả pháo.
Tiếng dội chói tai vang vọng khắp bầu trời, lão tướng quân bình tĩnh hạ lệnh: “Toàn bộ kỵ binh ngừng truy kích, lá chắn thủ ở phía trước, cung tiễn thủ ở phía sau, bộ binh đợi địch ngay tại chỗ.”
Trong quân tuy có sáu bảy vạn người, nhưng cờ lệnh vừa phất lên, tiếng trống biến đổi, chiến trận lại nhanh chóng thay đổi.
Cảnh Quán nheo mắt lại, từ cuối tầm mắt đã có thể nhìn thấy thân ảnh màu đen của Thiết Phù Đồ, giống như quỷ ảnh thấp thoáng xuất hiện ở đường chân trời.
Đợi đến lúc bọn chúng tới gần hơn một chút mới phát hiện dùng từ “quỷ ảnh” không đủ để hình dung đội trọng kỵ binh này, không bằng nói bọn chúng là một tòa thành kiên cố to lớn đang di động, có thể dễ dàng giẫm nát đối thủ.
Hành quân đánh giặc nhiều năm như vậy, Cảnh Quán chưa thấy qua kẻ địch nào đáng sợ như thế. Hắn tập trung đến nín thở, đang muốn phát lệnh, cánh trái yểm trợ đột ngột hỗn loạn.
Một đội kỵ binh toàn lực tiến thẳng về phía trước, xông thẳng về phía Thiết Phù Đồ, tên dũng tướng dẫn đầu một thân hắc giáp, trong miệng la lên “Binh sĩ Hổ Báo Kỵ theo ta tiến lên”, nhóm kỵ binh phía sau cũng hào hùng nhiệt huyết, tung lên vô số bụi đất.
“Này…” Cảnh Quán rất nhanh chóng phản ứng kịp, nhưng Mạnh Lương trong lòng không phục, không đợi Ninh Vương ra chỉ thị đã tự ý xung kích.