Định Châu ở hướng tây nam Vĩnh Ninh, dân lưu lạc chạy nạn dọc đường không nhiều, còn không thấy loạn lạc.
Xe ngựa đi cũng không nhanh, dừng lại nghỉ ngơi một chút, trời đã vào đêm .
Hàn Duy Tang tựa người trong buồng xe, lúc nửa mê nửa tỉnh thì luôn bị cơn ho khan của mình làm cho sặc mà tỉnh dậy.
Lần này vừa tỉnh lại, rốt cuộc cũng không thể ngủ được nữa, mãi đến khi xe ngựa ngừng lại.
Hàn Duy Tang đợi một hồi lâu, cảm thấy có chút kỳ quái, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nhiên màn xe bị xốc lên, một bóng đen lẳng lặng dừng ở trước xe, cái bóng kéo dài đến mũi chân của mình.
Hàn Duy Tang rùng mình, hai tay nắm thành quyền, trong lòng biết nếu Giang Tái Sơ đuổi theo thì nhất định không phải là chuyện tốt gì.
Hắn đứng đưa lưng về hướng sáng, nàng thấy không rõ sắc mặt của hắn, chỉ cảm thấy thân mình bỗng nhiên nhẹ bẫng, bị ôm ra khỏi xe ngựa.
“Giang Tái Sơ, tối hôm qua ngươi đã đồng ý với ta.” Bị hắn kéo lên lưng ngựa, Hàn Duy Tang dùng sức giãy dụa tránh né, kinh hãi đan xen.
Nàng vẫn còn hoạt bát, nàng vẫn còn ấm, nàng còn có thể nói chuyện với mình, tảng đá trong lòng nhẹ nhàng hạ xuống. Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, âm thanh xuyên thấu qua lồng ngực, nặng nề truyền tới tai nàng.
“Hàn Duy Tang, trên đời này, nếu nàng làm một chuyện, ta sẽ không tha thứ cho nàng.”
Hàn Duy Tang khẽ run lên, dường như dự cảm được hắn sẽ nói cái gì, lại kiên cường cười đáp: “Tướng quân đang nói cái gì?”
Giang Tái Sơ ôm chặt nàng, tựa hồ muốn ép nàng thành hai nửa, nghiến răng nghiến lợi: “Ta không cho phép nàng chết.”
Hàn Duy Tang chỉ cảm thấy nhảy dựng lên, giữa tháng bảy nóng như vậy mà nàng luôn thấy lạnh, lại ra một thân mồ hôi. Càng lúc càng khó chịu, nàng chỉ có thể khổ sở quay đầu nhìn hắn, miễn cưỡng nói: “Tướng quân cứ nói đùa… Đang êm đang đẹp, ta sao lại chết.”
Hắn bình tĩnh nhìn nàng, đôi ngươi như hàn ngọc thượng cổ. Hắn trực tiếp nắm chặt tay nàng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vang rắc rắc: “Vậy thì nàng nói cho ta biết, vì sao ta trúng mê tâm cổ nhưng không chết?”
Hàn Duy Tang nhíu mày, nhanh chóng đáp lại: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Trong ý cười mang theo chút tức giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đến bây giờ nàng vẫn không chịu nói thật với ta sao?”
Có lẽ là lúc này sắc mặt của hắn vô cùng dữ tợn, Hàn Duy Tang tránh cũng không thể tránh, hốt hoảng nắm cương ngựa, tuấn mã hí vang một tiếng, đi thẳng về phía trước, xa phu và thị vệ phía sau ngơ ngác nhìn, chưa kịp phản ứng lại thì hai người đã biến mất trong làn khói bụi dưới ánh trăng.
Hai người cùng cưỡi một con ngựa, chạy được hơn mười dặm, Giang Tái Sơ rốt cuộc cũng hạ tốc độ xuống.
Trên quan đạo không có một bóng người, chỉ có vầng trăng tròn trên cao chói lọi, vài đám mây đen kéo tới, càng có vẻ tĩnh mịch mà đẹp đẽ. Hơi thở hắn ở ngay sau Hàn Duy Tang, lại phất qua tóc, mang theo chút ngưa ngứa ấm áp lạ lùng.
“A Trang đã xuất hiện, nàng sẽ không còn vướng bận gì nữa phải không?”
“Hàn Duy Tang, trong lòng nàng, ta rốt cuộc là cái gì?”
Hắn gằn từng tiếng hỏi, nàng siết chặt tay, móng tay bấm vào thật sâu.
Hai cánh tay hắn dùng sức nhiều hơn, ôm nàng trước ngực mình: “Năm đó nàng hạ mê tâm cổ với ta phải không?”
Nàng trầm mặc một hồi lâu, thản nhiên nói: “Đã qua lâu như vậy, ta quên rồi.”
“Đối với ta, ngay cả một lời nói thật nàng cũng không chịu nói sao?”
Cằm hắn nhẹ nhàng đặt trên đầu nàng, ngữ khí yên bình như nước, “Nếu nàng chết rồi, có từng nghĩ tới ta sẽ như thế nào không?”
Giọng nói của Giang Tái Sơ vô cùng bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện cũ không mấy quan trọng. Nhưng Hàn Duy Tang lại càng thêm rét tâm, lưng cứng ngắc, im lặng không nói.
Giang Tái Sơ ôm nàng xuống ngựa, đứng đối diện với nàng, đưa tay vén những sợi tóc lộn xộn thay nàng, gằn từng tiếng: “Duy Tang, ta tin là trên đời này, dù có bao nhiêu gian nan khổ cực cũng có thể tìm được đường ra. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải nói thật với ta, cuối cùng chúng ta có thể tìm được biện pháp.”
Giang Tái Sơ cố ý để cho nàng nhìn ánh mắt của hắn, bình tĩnh như vậy, không sợ hãi gì, trong giọng nói cũng có khả năng ổn định người khác.
Nhưng với Hàn Duy Tang thì có ích lợi gì đâu?
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng nuốt nước mắt trở lại, thản nhiên nói: “Chết sớm hay chết muộn, dù sao cũng chỉ là một đường này mà thôi.”
Ngữ điệu hắn trở nên vô cùng cương quyết: “Nhưng con đường này, ta không cho nàng đi trước.”
Côn trùng mùa hạ khẽ râm ran, ánh mắt Giang Tái Sơ dừng trên vết bằm trên cằm nàng, một màn kia tối hôm trước lướt qua, tựa như có một cây kim lặng lẽ đâm vào trái tim hắn, thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói: “Lệ tiên sinh đang ở quý phủ, nàng theo ta trở về.”
“Giang Tái Sơ, vô dụng thôi. Ta sẽ chết, có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày kia…” Nước mắt trào ra, nàng chỉ sợ mình động một tí thì nước mắt sẽ xâu thành chuỗi mà rơi xuống, “Mê tâm cổ phản phệ, nước không thể nghịch.”
Nàng cuối cùng cũng thừa nhận. Tảng đá lớn kia hạ xuống, nhưng lại đập vỡ máu thịt trong người văng tung toé.
Trên đường đuổi theo, hắn đã ở hỏi chính mình, rốt cuộc là mong đợi nàng đưa ra một đáp án thế nào.
Nhưng cho đến bây giờ, hắn mới giật mình hiểu ra, hắn vẫn hy vọng hôm qua nàng nói thật, nàng không thương hắn, chỉ là muốn rời khỏi hắn, dù sao vẫn tốt hơn thế này, biết được nàng thân mang cổ độc, không thuốc nào chữa khỏi.
Hắn đưa tay ôm nàng lên lưng ngựa, không nói gì nữa mà hướng thẳng đến thành Vĩnh Ninh.
—–
Lệ tiên sinh xem bệnh ước chừng đã nửa canh giờ, từ tay trái sang tay phải. Hắn cau mày, lại không nói được một lời.
Lần thứ tư để cho Hàn Duy Tang vươn tay, Giang Tái Sơ rốt cuộc có chút nhịn không được: “Tiên sinh, như thế nào?”
Lệ tiên sinh vuốt râu theo thói quen, tựa như không nghe thấy lời Giang Tái Sơ, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Duy Tang hỏi: “Ngươi nói chuyện năm đó cho ta biết, ta có thể ngẫm lại, thử tìm mấy toa thuốc.”
Bôn ba suốt đêm, Hàn Duy Tang vốn khó nén vẻ chán nản, tia nắng ban mai từ ngoài cửa sổ rọi vào, sắc mặt càng lộ vẻ tái nhợt.
Hàn Duy Tang suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ba năm trước, ta quả thật đã hạ mê tâm cổ cho người khác.”
Giang Tái Sơ một bên mặt mày bất động, làm như đang nghe chuyện người ngoài.
Lệ tiên sinh đợi cả buổi, không thấy nàng nói tiếp liền hỏi tới: “Rồi sau đó thì sao?”
“Rồi sau đó?” Ánh mắt Hàn Duy Tang có phần rã rời, giọng trầm xuống, “Tiên sinh đã xem qua phương thuốc cổ kia, cổ độc mê tâm, tuyệt đối không thể nghịch. Người trúng cổ độc và người hạ cổ độc, dù sao cũng phải có một người chết đi.”
Lệ tiên sinh thu tay về, giận dữ nói: “Ta nói ngươi này cô bé, nếu đã nhẫn tâm hạ mê tâm cổ với người ta thì cũng nên nhẫn tâm đến tận cùng. Nay ngươi phản độc, chỉ sợ phải đau đớn hơn người trúng cổ độc gấp trăm ngàn lần.”
Giang Tái Sơ nhíu mày, không khỏi nhìn về phía Hàn Duy Tang, chỉ có điều là nàng cố ý tránh tầm mắt của hắn, thấp giọng nói: “Làm phiền tiên sinh rồi, chỉ là lúc Duy Tang hạ quyết tâm đã không cầu sinh tử, đau đớn này cũng chẳng là gì.”
“Cho lão phu tò mò hỏi một câu, người nọ là người ngươi thân nhất? Hạ cổ độc cũng là bất đắc dĩ? Nếu không… ngươi lại tự nguyện trả giá cao như vậy!”
Thân hình Hàn Duy Tang cứng ngắc, không dám nghiêng đầu nhìn thần sắc người bên cạnh, thật lâu sau, nàng cúi đầu nói một câu: “Đúng vậy, hắn là người ta thân nhất.”
Trong phòng yên lặng như nước đọng, Giang Tái Sơ bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài, không quay đầu lại.
Hàn Duy Tang kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, mãi đến khi lão tiên sinh bên tai không thể nhịn được nữa mà tăng âm lượng, nàng mới ra vẻ có lỗi lấy lại tinh thần nói: “Tiên sinh, ngài nói cái gì?”
“Ngươi luôn luôn dùng thuốc, có thể cho lão phu mượn xem một tí không?”
Hàn Duy Tang lấy một viên từ trong bình sứ ra, đưa cho lão nhân, nói khẽ: “Thật ra thì bây giờ dùng cũng không được bao nhiêu… Số lần phát tác càng ngày càng nhiều…”
Lệ tiên sinh cầm lấy, đặt ở mũi ngửi một tí, mặt mày càng nhăn: “Bá tử nhân, thung dung, hạ trùng, huyền sâm… Đều là dược vật an thần.”
“Đúng vậy.”
Lão tiên sinh bình tĩnh nhìn nàng, lắc lắc đầu: “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Ngoài hành lang Giang Tái Sơ đứng một mình, ánh mắt dừng trên khóm trúc xanh um tươi tốt trong đình viện, tim đập nhanh và loạn nhịp, có vẻ đang có tâm sự nặng nề.
Lão nhân cố ý bước chân mạnh, Giang Tái Sơ nghiêng đầu, bước nhanh tới, ánh mắt vô cùng lo lắng: “Tiên sinh, như thế nào?”
Lão nhân trầm ngâm: “Ba năm nay, nha đầu kia chịu không ít khổ. Lúc cổ độc phát tác, vạn con kiến cắn tim, nội tạng như đốt, nàng chỉ dựa vào mấy vị thuốc an thần mới nhịn được xuống.”
Giang Tái Sơ hít sâu một hơi: “Nàng đã có thể sống được quá ba năm, có phải có nghĩa là độc sẽ không lập tức phát ra hay không?”
“Cái gọi là mê tâm cổ chẳng qua là máu cổ chủ cưỡng chế huyết mạch của người trúng cổ độc, khiến cho người trúng cổ độc làm những chuyện mình không muốn mà thôi. Cổ độc đi vào, một cách tự nhiên mà sẽ tạo thành máu ngưng, là vật kịch độc. Hàn cô nương là theo cách xưa, đặt máu ngưng trong cơ thể mình… giữ cho người chịu cổ độc bình yên vô sự. Nhưng nàng lại không loại bỏ máu ngưng trong cơ thể, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
“Thật sự không có cách cứu vãn sao?” Giang Tái Sơ gằn từng tiếng, nói một cách khó khăn.
Lão tiên sinh chỉ trầm ngâm một hồi lâu, cười khổ nói: “Làm hết sức mình, nghe theo số trời thôi.”
“Nếu cần dược liệu gì hay phương thuốc cổ truyền nào, xin tiên sinh vui lòng báo cho ta biết.” Giang Tái Sơ trịnh trọng hành lễ, cúi người chậm rãi nói, “Nàng vô cùng quan trọng với ta… Xin tiên sinh hết sức.”
Ánh mắt lão nhân dừng trên người nam nhân lạnh lùng cao ngạo này. Ông giận dữ nói: “Nếu lão phu đoán không sai, điện hạ năm đó là người bị hạ mê tâm cổ?”
Cuối hành lang, hoa chuối tây ngoài cửa sổ thơm ngào ngạt, liễu rủ xuống, một mảnh xanh đậm tựa như ngọc bích toả sáng.
Hắn thoáng chốc cười không đáp, xoay người rời đi.
Đứng ở cửa phòng đã nghe thấy tiếng ho khan của nàng, yếu ớt mà tiều tụy. Giang Tái Sơ chậm rãi đẩy cửa vào: “Ta đã cho người đi sắc thuốc, mỗi ngày sớm tối uống hai lần.”
Hàn Duy Tang ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn nói: “Được.”
Hắn lại nhìn nàng, giọng nói vẫn lãnh đạm như lúc đầu: “Năm đó nếu đã quyết ý phụ ta, vì sao còn đối xử với mình như vậy?”
Nàng giật mình, mím môi không đáp.
Giang Tái Sơ bước tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn nàng, thấy thần sắc nàng tái nhợt gần như trong suốt, trong lòng đau xót lạnh lẽo, lại nóng bừng. Nóng bừng chính là đè nén cơn tức giận từ trước đến nay, đau xót lạnh lẽo, cũng chính là nàng đối với hắn, mặc dù từng hứa hẹn sống chết có nhau, lại trước sau chưa hề thẳng thắn.
“Hàn Duy Tang, đến nước này nàng vẫn đối xử với ta như thế sao? Không có lấy một câu giải thích?” Hắn giữ cằm nàng, cũng chính là kiềm chế kích động trong lòng.
Nàng nhất thời ngẩng đầu lên, lại dịu dàng cười một tiếng: “Tướng quân, ngươi muốn ta giải thích thế s