p lên tảng đá, trong trẻo êm tai như tiếng mưa rơi.
Nàng xoay người, trong tầm mắt là thân ảnh của một tên lính xa lạ.
“Quận chúa dừng bước.” Tên lính ghìm cương ngựa, tung người xuống ngựa, đưa ra một phong thư.
Hàn Duy Tang nhận lấy, trên giấy chỉ có hai chữ.
Nàng kinh ngạc nhìn hồi lâu, chỗ sâu mềm mại nhất trong lòng như bị đâm vào thật mạnh.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, thấm nhoè nét bút rắn rỏi nghiêng nghiêng, lúc nàng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, tầm mắt chỉ còn lại một mảnh mơ hồ.
“Nha đầu, đi thôi đi thôi!” Tấm rèm trước xe ngựa đột nhiên bị xốc lên, một lão nhân râu tóc hoa râm nhô đầu ra, “Nếu không đi sẽ không kịp .”
Hàn Duy Tang hít mũi một cái, xếp mảnh giấy kia thật cẩn thận rồi đặt trong lòng bàn tay, mỉm cười với lão tiên sinh: “Đến đây.”
Trên tường thành, Giang Tái Sơ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, trong tay nắm chuôi kiếm Lịch Khoan, càng nắm càng chặt, mãi đến khi cuối tầm mắt không còn nhìn thấy đội nhân mã kia nữa.
“Thượng tướng quân.”
Giang Tái Sơ cũng không xoay người lại, chỉ hỏi: “Giao cho nàng rồi sao?”
“Vâng.”
“Nàng có nói gì không?”
“Quận chúa không nói gì liền rời đi.”
Hắn “Ừ” một tiếng, trong giọng nói khó phân biệ là vui buồn hay mất mát.
Lúc này đây, tất cả nữ nhi tình trường đều đã giao phó lại trên tờ giấy kia.
Hắn nghĩ rằng nàng sẽ hiểu.
Tháng bảy năm Vĩnh Gia thứ ba, Tả Đồ Kỳ Vương Mạo Man của Hung Nô chỉnh đốn quân đội tiến qua cửa ải, hùng hổ tiến tới, cắm thẳng về Vĩnh Ninh. Nếu Vĩnh Ninh thất thủ thì phía nam chỉ còn lại thành Trường Phong làm phòng tuyến cuối cùng, không còn gì che chắn nữa.
Buổi chiều ngày mười ba, tại một chỗ cách thành Vĩnh Ninh năm mươi dặm, một đạo quân Hung Nô dừng lại nghỉ ngơi hồi phục, Mạo Man nhận được cấp báo từ quân tiên phong, cách đó không xa đã có thể nhìn thấy thân ảnh trinh sát quân Tấn.
Theo quân Hung Nô trở lại, Hưu Đồ Vương tuổi tác hơi lớn, hành sự rất cẩn thận, bộ dáng đảo qua vẻ đắc ý kiêu ngạo, hắn cau mày hỏi: “Phần lớn bọn chúng đều ra mặt sao? Vẫn còn đóng ở Vĩnh Ninh? Ninh Vương đâu?”
Chưa đợi trả lời, Mạo Man cười nói: “Thúc phụ (3), người đừng có dè dặt như thế. Ngay cả kinh thành đều bị chúng ta đoạt được, huống chi chỉ là một cái thành Vĩnh Ninh?”
(3) thúc phụ: chú ruột
“Năm đó lúc Giang Tái Sơ xuất quan, không ai biết hắn biết đánh giặc.” Hưu Đồ Vương giận dữ nói, “Đợi đến lúc biết thì đã thất bại thảm hại .”
Tả Đồ Kỳ Vương là thái tử của Hung Nô, vô cùng thiện chiến, năm đó khi Giang Tái Sơ xuất chinh quan ngoại, hắn vừa mới xuất chinh Nguyệt Thị (4), hai người vẫn chưa đối trận. Bởi vậy, tuy rằng đã nghe thấy tên “Hắc la sát” từ lâu, trong lòng Mạo Man cũng không sợ hãi, trái lại, hắn lại vô cùng nóng lòng muốn giao đấu.
(4) Nguyệt Thị: tên một nước ở Tây Vực thời Hán
“Kẻ này, người nói hắn ngạo mạn, hay là quá mức tự tin đây?” Mạo Mạn nhìn địa đồ, đầu ngón tay chỉ vào chỗ bọn họ hiện giờ, “Người Trung Nguyên vũ khí tinh xảo, đội ngũ nghiêm mật, nhưng cưỡi ngựa kém xa chúng ta. Hắn cũng dám bày trận ở đây, ý đồ muốn đối mặt với kỵ binh của ta.” Khoé miệng hắn cong lên mỉm cười, “Ta cũng muốn xem Hắc la sát này rốt cuộc có phải hư danh hay không.”
Tối ngày mười ba, Nguyên Hạo Hành và Tống An trấn thủ thành Vĩnh Ninh, Đại Tư Mã Giang Tái Sơ dẫn đội quân vô cùng tinh nhuệ ra cửa bắc, gần huyện Thuỳ Huệ ở phía bắc thành Vĩnh Ninh. Trải qua giai đoạn không chiến mà bại trước đó, sau khi kinh thành thất thủ, quân đội Trung Nguyên cuối cùng cũng lần đầu chính diện đón đánh quân Hung Nô, toàn quân toả ra một bầu không khí kỳ lạ, có lẽ là khẩn trương xao động, chỉ có các lão binh lão thần năm đó đi theo Giang Tái Sơ xuất quan nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Trong doanh trướng, Giang Tái Sơ đang lau chùi Lịch Khoan, Liên Tú đi qua đi lại, ánh hoàng hôn từ từ chiếu xuống bên ngoài trướng.
“Không biết tình hình chiến sự ở tây bắc thế nào.” Có lẽ là chịu không nổi chiến bầu không khí nặng nề trước cuộc chiến như vậy, Liên Tú hỏi, “Tiểu tử Cảnh Vân kia cũng không biết có thể chống chọi được hay không.”
“Hắn ở cùng với bá phụ, Cảnh lão tướng quân xưa nay thận trọng, đừng lo. Lỗ hổng ở Bình thành không dễ dàng lấp kín như vậy, cũng sẽ là một trận ác chiến.” Giang Tái Sơ dừng một chút, tra kiếm vào vỏ, tùy ý nói, “Đi thôi Liên tướng quân, chúng ta phải giải quyết phiền toái trước mắt đã.”
Hắn nói thật thoải mái, giống như là chỉ giải quyết một chuyện đơn giản vậy.
Liên Tú nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp. Một ngày trước đó, lúc hắn quyết ý ra khỏi thành, gần như bị toàn bộ tướng lĩnh dưới trướng phản đối. Cũng không phải là sợ chết, chỉ là cảm thấy không cần thiết.
Cuối cùng chỉ có một người duy nhất lên tiếng ủng hộ, chính xác là Ngự Sử đại phu Nguyên Hạo Hành.
Nguyên Hạo Hành chỉ nói một câu: “Nên đánh thắng một trận trước.”
Giang Tái Sơ cũng cười nhạt: “Nếu trận này không chủ động, người trong thiên hạ cho là chúng ta không dám đánh.”
Một văn một võ hai vị thống soái, kỳ thật hai bên cũng không có ước hẹn gì trước đó, lại không mưu mà hợp. Đúng như sau này Ninh Vương giải thích với các tướng lĩnh – lấy thành Vĩnh Ninh làm tấm bình phong che chắn, tuy có thể nhất thời trấn thủ ổn định, dù cho tháo chạy cũng có thành Trường Phong sau lưng gấp rút tiếp viện, nhưng mà ý chí chiến đấu nhiều lần bị suy kiệt, cuộc chiến tranh này sẽ vì vậy mà càng kéo dài lâu hơn.
—–
Hai bên binh mã đều được điều động một cách lặng lẽ, Mạo Man nheo mắt nhìn đối trận xa xa dưới ánh tà dương.
Thế nào bọn chúng cũng đang đem kỵ binh ra phía trước, đưa bộ binh lui về phía sau?
Thật là muốn đối mặt với kỵ binh của mình?
Khoé miệng Mạo Man lộ lên ý cười không tự chủ được, giữa những tia sáng nửa sáng nửa tối, hắn giơ cao trường đao trong tay lên, phía sau là tiếng hô đất rung núi chuyển.
Trung Nguyên chiến tranh với Hung Nô sở dĩ đã lâu không chiếm được thế thượng phong đều không phải là do chênh lệch chiến lực hai bên quá lớn, mà là bởi vì trước nay binh sĩ Trung Nguyên đã tích luỹ sợ hãi trong lòng đối với người Hung Nô. Khi kỵ binh đối đầu, trong khoảnh khắc kẻ thù muốn giết đã ở trước mắt, cái loại cảm giác khủng bố này đánh sâu vào tâm, sẽ làm cho binh sĩ nổi lên khiếp ý trong nháy mắt, vứt bỏ quyết tâm chiến đấu.
Giang Tái Sơ ở quan ngoại hơn ba năm, hai năm đầu chưa tiếp xúc, chỉ tinh luyện thuật cưỡi ngựa và đao pháp với binh sĩ dưới quyền, mỗi tháng sát hạch vô cùng nghiêm khắc. Quan lớn và binh sĩ đều được đối xử bình đẳng, nếu không vượt qua kiểm tra đều bị phạt bổng lộc và gia tăng thời gian tập luyện như nhau. Sau này Giang Tái Sơ trở lại Trung Nguyên, khi huấn luyện binh sĩ dưới trướng cũng dùng phương pháp này.
Đuốc sáng lập loè, Giang Tái Sơ cảm thấy mình trở lại nhiều năm trước kia, trong hoang mạc, hắn mang theo nhóm binh sĩ tự tay mình huấn luyện, đi nghênh chiến cường địch, âm thầm trinh sát suốt đêm.
Mọi việc đã sẵn sàng, nay trận đầu thắng lợi sẽ hoàn toàn đánh tan sợ hãi trong lòng mọi người.
Giang Tái Sơ ghìm cương ngựa, giọng nói trầm thấp, lại rõ ràng như tiếng vọng trên chiến trường.
“Ngươi là người nào?” Trường thương trong tay hắn tùy ý chỉ vào một tên lính ở hàng thứ nhất.
Kỵ binh bước ra, có lẽ là vì khẩn trương, giọng nói có chút run run: “Bẩm điện hạ, ta là người Trác quận.”
“Trong nhà có bao nhiêu người?”
“Cha mẹ, và một em gái chín tuổi.”
“Bọn họ… bọn họ sai người truyền tin đến, đã đi tị nạn xuống phía nam.”
“Còn ngươi? Người ở đâu?”
……
Hắn liên tục hỏi mấy tên binh sĩ, ngựa Ô Kim đã chạy đến giữa trận hình.
“Đối diện những kẻ đó, các ngươi sợ sao?”
Binh sĩ dùng âm thanh vang vọng hơn thường ngày: “Không sợ.”
Giang Tái Sơ khẽ cười một tiếng: “Các ngươi không sợ? Nhưng ta không muốn giấu các ngươi, ta đang sợ.”
Chiến trường trong nháy mắt yên lặng.
“Ta sợ các ngươi thấy tuấn mã bọn chúng thì sợ hãi, ta sợ các ngươi nhìn thấy mã đao của bọn chúng thì sợ hãi, ta sợ các ngươi vừa thấy binh khí thì sợ hãi. Các ngươi sợ có thể chạy, nếu chạy còn có thể sống sót. Nhưng những người sau lưng các ngươi thì sao? Các ngươi phải bảo vệ những người đó chứ?”
Giang Tái Sơ chỉ vào một đám binh sĩ đã khai báo quê quán và người nhà: “Cha mẹ của ngươi đâu? Em gái của ngươi đâu đâu? Ngươi nhẫn tâm nhìn đầu cha mẹ bị chém, thê tử cùng tỷ muội bị người ta lăng nhục đến chết sao?”
Hoàng hôn dần buông xuống, vô hình hàn ý sau lưng mỗi người dâng lên, hé ra từng gương mặt trẻ tuổi lẫn lớn tuổi sau chiếc mũ giáp sắt, ánh mắt lặng lẽ loé ra, dâng lên nỗi hận khắc sâu trong lòng, cùng với quyết tâm chưa từng có từ trước tới nay.
“Chúng ta có thể chết, nhưng cha mẹ và nữ nhân của chúng ta không thể!” Vị tướng quân trẻ tuổi dừng một lát, tiếng hô trầm xuống: “Các ngươi bây giờ còn sợ hãi không?”
Giống như tiếng sấm rền, mỗi một âm thanh của những người đàn ông hội tụ cùng một chỗ: “Không sợ!”
“Trường đao trong tay các ngươi, bây giờ giơ lên theo ta!”
Lưỡi đao sáng loán giơ lên, làm tôn lên vẻ kiên nghị của từng gương mặt.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Trống trận nổi lên ở phía đông, ngựa Ô Kim hí vang một tiếng, Giang Tái Sơ thúc ngựa lên trước, xông thẳng về trận địa của quân địch.
Thân vệ phía sau hắn lặng lẽ đuổi theo, sau đó là toàn bộ các nhóm kỵ binh, thanh thế như thuỷ triều dâng cao, xông thẳng về phía kẻ địch đối diện. Vì thứ mà các kỵ binh bứt lên trước để che chắn chính là phương trận của bộ binh phía sau. Tay đã cầm cung nỏ hướng lên không trung, mũi tên như sao băng bắn thẳng vào quân địch đối diện.
Khi mấy danh tộc du mục còn sử dụng cung tiễn, tên nỏ của Trung Nguyên đã khá hoàn thiện, tầm bắn cũng xa hơn cung tiễn bình thường, hai quân chưa tiếp chiến, một số kỵ binh Hung Nô lần lượt trọng kiếm rồi ngã xuống.
Mạo Man hé mắt, hắn là vương gia tôn quý nhất trong đạo quân này, vẫn chưa xung phong lên trước. Trên thực tế, hắn cảm thấy trận chiến này cũng không cần bản thân tự mình xuất thủ. Nhưng dũng khí của quân Tấn đã làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn vốn tưởng rằng trận chiến này sẽ giống như sau mỗi một màn vượt qua cửa ải, không cần tốn sức đánh bại đối phương.
Kỵ binh Hung Nô phía trước đang lăn lộn với quân Tấn, đang lúc binh khí hoà âm, ánh mắt Mạo Man dừng trên người một vị tướng lĩnh hắc giáp, hắn cưỡi ngựa thông thạo, đến mức có thể nghiền nát khí thế quân địch dễ như bỡn.
“Đó chính là Giang Tái Sơ?” Mạo Man vung roi ngựa lên, thấp giọng hỏi Hưu Đồ Vương bên cạnh.
Hưu Đồ Vương nhìn chằm chằm thân ảnh kia, trong con ngươi màu ngọc bích có vài phần sợ hãi, mãi đến khi nghe thấy Tả Đồ Kỳ Vương gọi mình, hắn mới lấy lại tinh thần: “Là hắn, Qua Mục Hoằng.”
Năm năm trước Khả Hãn lệnh cho Hưu Đồ Vương tiêu diệt quân Tấn đến xâm phạm, con trai Hưu Đồ Vương chết dưới mũi thương của Giang Tái Sơ, đến bây giờ người trong tộc của Hưu Đồ Vương còn khiếp sợ Giang Tái Sơ.
Tả Đồ Kỳ Vương làm như đọc được tâm sự của hắn, nói: “Thúc phụ, hãy nhìn bổn vương báo thù cho người.”
Hưu Đồ Vương nhíu mày, thật lâu sau mới nói: “Hiền vương (5), không thể khinh địch.”