on đường cùng, quay đầu lại thì đến cả việc gặp mặt lần cuối cũng không được...”
An Dĩ Phong nhìn tôi một cái, lắc đầu ngao ngán nói tiếp: “Tối hôm đó tôi muốn đấm cho anh ấy một cái, tuyệt giao với anh ấy. Nghe anh ấy nói vậy, vốn muốn trách anh ấy thất tín bội nghĩa nhưng không nói được nữa. Anh ấy bất chấp cả tính mạng gia nhập xã hội đen, giúp cảnh sát làm bao nhiêu việc, đã không được đền đáp thì thôi, lại còn đem hết tiền bạc giúp bố dượng thăng chức. Tôi thấy con người sống kiểu như vậy mới thật bi thương.”
“Đúng vậy, thật bi thương!”
“Bi thương hơn nữa là có tình cảm thật, toàn tâm toàn ý yêu một người con gái, mà mẹ kiếp, lại là kẻ thù của mình!”
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm, lần này tôi không chăm chú nhìn sao nữa mà nhìn cả bầu trời, ông trời đã không công bằng với hắn, rất tàn nhẫn là đằng khác! Vậy mà tại sao tôi không thể công bằng với hắn, đối với hắn tốt hơn?
Mọi thứ không nằm ngoài dự đoán của An Dĩ Phong, cảnh sát cố tình truy cứu hắn đến cùng. Sáng sớm hôm sau, cảnh sát đến đưa hắn đi, đã hơi hai mươi tư tiếng đồng hồ mà hắn vẫn chưa trở về.
Tôi lo lắng nhìn đồng hồ, ngồi dậy, đi ra phía cửa sổ nhìn xung quanh, rất sợ hắn đi rồi không bao giờ trở về.
“Hàn phu nhân.”
Tôi quay đầu lại nhìn, cô cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng bên giường tôi. Cô ta khoảng bốn mươi tuổi, ánh mắt vô cùng sắc bén, vừa nhìn đã biết sẽ không dễ đối phó.
Tôi vuốt vuốt bụng, lấy lại tinh thần: “Có việc gì sao?”
“Chúng tôi đang điều tra vụ án của Hàn Trạc Thần, xin cô phối hợp một chút.”
“Mời ngồi.” Tôi bưng cốc trà an thai vừa rót để trên bàn lên, uống một ngụm.
Cô ta lướt nhìn một lượt đống thuốc bổ để trong phòng, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút: “Tôi có thể hỏi một chút không, tình cảm vợ chồng giữa cô và Hàn Trạc Thần thế nào?”
“Rất tốt!”
“Vậy tại sao kết hôn chưa được một tháng, cô lại ra nước ngoài, ở riêng suốt hai năm trời?”
Câu hỏi này còn sắc bén hơn cả câu hỏi của đám phóng viên, nhưng đối với phóng viên chỉ cần một câu: “Không thể trả lời” là đủ rồi. Câu hỏi của cảnh sát, bắt buộc phải trả lời, mà còn phải trả lời thành thật, một chút mập mờ cũng không được.
Tôi nhìn sắc mặt của cô ta, quyết định trả lời đúng sự thật: “Vì giữa chúng tôi có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì?”
“Anh ấy nghi ngờ tôi yêu người đàn ông khác, không cho phép tôi ra ngoài. Một hôm, người đó muốn đưa tôi rời khỏi, trong lúc giằng co, tôi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, bị sảy thai.” Tôi cúi đầu uống một ngụm trà lớn, kéo chăn che bụng. “Anh ấy không tha thứ cho tôi, còn không cho phép tôi bước vào cửa chính.”
Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi mới cúi đầu ghi chép thật nhanh, viết xong, cô ta lại hỏi: “Cô cùng chàng trai đó đến Anh?”
“Tôi cùng anh ấy đến Anh để điều trị vết thương ở chân, sau khi chữa khỏi, tôi ở lại học, không tin, cô có thể điều tra.”
“Vậy tại sao cô lại trở về?”
“Tôi ký hợp đồng với công ty giải trí, trở về để thu một bản nhạc. Tôi và Thần gặp nhau trong một bữa tiệc, giải thích rõ mọi hiểu lầm rồi mọi việc lại tốt đẹp.”
Cô ta ngẩng lên khỏi sổ ghi chép, nhìn vào mặt tôi, tôi có thể nhận ra cô ta cố tỏ ra không quá coi thường tôi: “Cho nên cô kết thúc mối quan hệ nhập nhằng với Mạnh Huân của công ty giải trí?”
“Tôi!” May mà tâm trạng tôi không tệ, nếu là hai ngày trước, có lẽ tôi đã bị cô ta làm cho phát điên. Tôi lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Việc này có liên quan đến vụ án không?”
“Hàn phu nhân, xin cô thành thật trả lời tôi, cô trở về bên Hàn Trạc Thần, có phải có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ không?”
“Tôi không hiểu ý cô.”
“Ý tôi là Hàn Trạc Thần có từng ép buộc cô không?”
Bây giờ tôi mới nhận ra không chỉ sức tưởng tượng của cánh phóng viên phong phú mà sức tưởng tượng của cảnh sát càng khác thường, tôi giận dữ nói: “Không có! Từ lúc chín tuổi tôi đã ở bên anh ấy, anh ấy đối với tôi so với con đẻ còn...”
Tôi bỗng dừng lại bởi trong đầu thoáng hiện lên một cảnh máu tanh.
Tôi che mặt, cố kiềm chế sự kích động, bắt mình nhớ lại sự bảo vệ chu đáo của hắn dành cho tôi, còn cả chiếc ô trong suốt trong ngày mưa nọ, những lời hắn nói trong bệnh viện, sự trùng phùng của chúng tôi, đêm đầu tiên tuyệt đẹp của chúng tôi, con của chúng tôi...
Tôi lấy tờ giấy ăn màu hồng nhạt lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp: “Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
Cô ta gật đầu, hỏi tiếp: “Mấy ngày nay, tại sao An Dĩ Phong bảo vệ cô không rời nửa bước, hai người đã nói những gì, làm những gì?”
Tôi cố kiềm chế cơn kích động muốn hắt cốc trà trong tay vào mặt cô ta: “Là do Thần nhắn nhủ An Dĩ Phong chăm sóc tôi thật tốt. Anh ta sợ tâm tình tôi không ổn định mà nghĩ quẩn nên mới không rời nửa bước.”
“Vậy cô biết An Dĩ Phong bao lâu rồi? Hai người rất thân thiết ư?”
“Quen biết đã lâu nhưng chúng tôi chỉ gặp mặt vài lần, anh ta không có thiện cảm với tôi.”
“Anh ta không có thiện cảm với cô?” Hình như cô ta nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, đột nhiên hỏi: “Cô thấy quan hệ giữa anh ta và Hàn Trạc Thần thế nào?”
“Đương nhiên là rất tốt, họ ở cạnh nhau khi chưa đầy mười tám tuổi, cùng nhau học hút thuốc, cùng nhau học uống rượu, cùng trọ một nhà, như hình với bóng... Họ đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử hai mươi năm trời cho đến ngày hôm nay, quan hệ sao có thể không tốt?”
Nhìn bọn họ trong bộ cảnh phục, tôi càng lúc càng thấy chướng mắt: “Cảnh sát các người rốt cuộc có thể làm được gì? Có người tận mắt nhìn thấy cả gia đình người ta chết thảm thì các người không hề hỏi. Thần đã được hỏa táng rồi mà ngày nào các người cũng điều tra, cô tưởng tôi không biết chắc, các người đã sớm muốn anh ấy chết... Các người muốn điều tra hung thủ? Hay là muốn bắt An Dĩ Phong?!”
“Thiên Thiên!” Một chàng trai tác phong nhanh nhẹn bước về phía tôi, giọng nói nhẹ nhàng, anh ôm lấy vai tôi, an ủi: “Thiên Thiên, em đừng kích động.”
“Anh Tiểu Cảnh?” Tôi kinh ngạc nhìn Tiểu Cảnh như mới từ trên trời rơi xuống. “Sao anh lại tới đây?”
“Anh vừa biết chuyện của ông ấy, anh sợ em nghĩ quẩn...”
“Em không sao.” Tôi vô thức sờ bụng mình, cười nói: “Em đã mang thai đứa con của anh ấy. Anh Tiểu Cảnh, lần này em nhất định sẽ chăm sóc cho đứa bé thật tốt.”
Anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng xoa đầu tôi: “Anh cũng sẽ chăm sóc cho hai mẹ con thật tốt.”
“Không...” Tôi vừa định nói “không cần” thì liếc nhìn cô cảnh sát đang im lặng quan sát, liền nói: “Ừ, vậy anh giúp em mua vé máy bay, em muốn đi Anh. Em không muốn lưu lại nơi đã khiến em đau lòng, thất vọng này nữa!”
“Được, anh sẽ đưa em đi!” Anh xoay người nói với cô cảnh sát: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi... Cô ấy không bình tĩnh được như vẻ bề ngoài đâu. Thiên Thiên từ nhỏ đã như vậy, đau khổ tột cùng cũng không để người khác biết mà vẫn luôn mỉm cười nói rằng cô ấy không sao.”
Cô ta đứng dậy, nhìn tôi rồi lại chằm chằm nhìn Cảnh: “Anh chính là Mục Cảnh? Là cậu bé Hàn Trạc Thần nhận nuôi năm đó?”
“Đúng!”
“Tôi hiểu rồi! Những gì cần hỏi tôi cũng đã hỏi. Xin lỗi Hàn phu nhân, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi.”
“Tôi hy vọng những gì nên hỏi cô cũng đã hỏi rồi”, tôi nói.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cô nữa đâu.”
“Cảm ơn...”
Sau khi cô ta rời khỏi, tôi mới để ý thấy sắc mặt của Cảnh không được tốt lắm, trông hơi mệt mỏi, có lẽ do bôn ba trên đường.
Anh xuất hiện rất đúng lúc, khiến mọi nghi ngờ của người khác được hóa giải.
Tam giác tình yêu giữa cha nuôi, con trai nuôi và con gái nuôi khiến người khác suy đoán và tưởng tượng, nhưng kết cục vẫn là cha nuôi gặp bất hạnh, anh trai, em gái thanh mai trúc mã đến nước khác tiếp tục cuộc sống, thật quá hợp lý rồi.
Khi tôi cùng Cảnh rời khỏi, ngay cả chị Thu cũng ôm tôi nói: “Thiên Thiên, đây là ý trời!”
“Ý trời...”
Tôi nghĩ tới lời nói của Hàn Trạc Thần: “Chúng ta là đàn ông, vận mệnh không nằm trong tay Thượng Đế mà nằm trong tay chúng ta!”
Ý trời khiến nhím và cá không thể yêu nhau, chúng phải xa nhau sao?
Ý trời khiến chúng tôi yêu và hận, chúng tôi sẽ không thể ở bên nhau sao?
Tôi vẫn muốn thử lại lần nữa!
Đến Anh chưa được bao lâu, tôi được nghe một tin không lấy gì làm bất ngờ lắm. An Dĩ Phong mất tích một cách kỳ lạ, trước khi mất tích, hắn phân tán toàn bộ gia tài bạc triệu...
Thế nhưng, tính cách của An Dĩ Phong quả là khiến người ta không nói được lời nào, ngay cả biến mất cũng khoa trương.
Chuyện mất tích của hắn cũng có vô số tin đồn khác nhau.
Tin tức của nhà nước là, cảnh sát nắm được chứng cứ xác thực về việc An Dĩ Phong mưu sát Hàn Trạc Thần, rất có thể hắn sợ tội mà tự sát, sống chết không rõ.
Tin đồn trong người dân là, người cuối cùng tận mắt nhìn thấy An Dĩ Phong ngồi bên bờ biển từ sáng đến sẩm tối, nhưng rất nhiều người không tin An Dĩ Phong sẽ tự sát, họ cho rằng chắc hắn đã chạy trốn.
Có tin còn khoa trương hơn khiến tôi kinh hãi như bị sét đánh. Tường tận câu chuyện là như thế này.
Hôm nay, tôi thấy trong người hơi khó chịu nên không đi học. Tôi gọi điện cho chị Thu, lại nói về chuyện An Dĩ Phong mất tích.
Tôi hỏi: “Gần đây có tin tức gì mới không?”
“Thiên Thiên, chị mới nghe được một tin đồn giật gân, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt...”
“Vâng!” Tôi tựa người vào gối, ngồi cho vững.
“Có người nói An Dĩ Phong tự tử vì tình đấy!”
“Tự tử vì tình?”
“Chị nghe một người bạn nói, trước đây An Dĩ Phong và... Thôi vậy, chị nói với em tin đồn khác thì hơn. Có người nói anh ta và chồng em tìm một chốn không người ở ẩn, sống những tháng ngày như thần tiên.”
“Ôi! Tưởng tượng hay nhỉ? Em còn muốn nghe phần đầu kia, bọn họ nói An Dĩ Phong và Thần có chuyện gì?”
“Có lẽ em không nên hỏi.”
“Em chỉ tò mò, sẽ không cho là thật đâu.”
“Cũng không có gì, chỉ là có chút mờ ám. Em cũng biết tình cảm của họ rất tốt, đương nhiên dễ khiến người ta hiểu lầm. Hơn nữa, bọn em kết hôn hai năm, ở riêng hai năm. Hai năm đó, Hàn Trạc Thần thường xuyên ra vào nhà An Dĩ Phong... Sau khi em quay về, tình cảm nồng nàn của anh ta dành cho em ai ai cũng thấy. Nghe nói, vào buổi tối cái ngày mà anh ta gặp chuyện không may có xảy ra tranh chấp với An Dĩ Phong, có khả năng liên quan đến em...”
“Chị đừng có nói với em, em là người thứ ba đấy nhé!”
Tôi nhớ lại vẻ mặt của cô cảnh sát khi nghe tôi nói An Dĩ Phong không có thiện cảm với tôi, rồi nhớ lại từ mà tôi đã dùng để nói đến tình cảm của bọn họ, âu sầu ảo não, cào cào tóc.
Cô ta không làm phóng viên thì đúng là phí phạm nhân tài.
Chị Thu tưởng tôi bị kích động, vội khuyên nhủ: “Thực ra em đừng quá để bụng, An Dĩ Phong biến mất quá đột ngột, mọi người rỗi rãi tự nhiên khó tránh khỏi nghĩ lung tung.”
“Bọn họ cho rằng tức giận giết Hàn Trạc Thần, An Dĩ Phong cũng không muốn sống nữa, nên mới phân phát tài sản của mình cho người khác rồi nhảy xuống biển tự vẫn.”
“Thiên Thiên, dù sao em cũng đừng cho là thật.”
“Làm sao em biết được có phải là thật hay không?”
Tôi chỉ thấy trong nhiều tin đồn như vậy, tin này hợp logic nhất, kín kẽ