Anh ta đưa điện thoại cho tôi. Tôi cầm lấy, nhanh chóng bấm dãy số quen thuộc, cũng như lần trước, nhẹ nhàng nói với hắn những điều tôi muốn nói: “Thần, em không tham lam, em chỉ muốn được ở bên anh, không thể ngày ngày nhìn thấy anh, thì nhìn từ xa cũng được, anh không muốn em gặp lại anh thì em sang Anh cũng được, tại sao anh lại chết?... Em đã bơi về rồi tại sao anh không đợi em?... Không phải là đã nói không bao giờ xa nhau ư?... Em rất nhớ anh... Trái tim em đau lắm, không chịu nổi nữa rồi, em phải làm thế nào đây? Anh nói cho em biết em phải làm thế nào đây?”
Tôi khóc, khóc rất lâu rồi mới phát hiện ra điện thoại không truyền đến những âm thanh đáng ghét mà rất im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp.
“Thần...” Tôi áp điện thoại vào tai. “Thần!”
“Thiên Thiên...”
Tôi nhỏ nhẹ hỏi lại: “Có phải anh không?”
“Anh yêu em!”
Tôi không nói nên lời nữa, nước mắt lại tuôn rơi. Niềm vui quá đột ngột, tôi không dám tin, không còn biết đâu là mộng, đâu là hiện thực nữa.
“Anh vẫn còn sống, lần này... anh không vứt bỏ em.”
“Đã có chuyện gì vậy? Anh ở đâu?”
“Anh vừa mới lấy được hộ chiếu của Thái Lan, đang đến Indonesia, bố dượng anh đang đợi anh, ông ấy đã giúp anh chuẩn bị hộ chiếu sang Australia. Đợi sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở Australia, anh sẽ về đón em đi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
“Tại sao không nói với em? Anh có biết em... em...”
“Anh biết...” Hắn nói khẽ. “An Dĩ Phong nói với anh lúc em ngủ cứ giữ chặt tay nó không buông...”
Tôi không kìm nén nổi, khóc to: “Em hận anh, em hận anh!”
“Đều là anh không tốt, anh để nó giúp anh nhưng điều kiện duy nhất của nó là giấu em. Nó nói rằng nếu không để cảnh sát nhìn thấy cảnh em đau khổ, tuyệt vọng thì họ sẽ không tin anh đã chết.”
“Anh ta đâu có định thế, anh ta chỉ muốn biết em có đau khổ vì anh không thôi!”
“Bị em phát hiện rồi... Thực ra, bọn anh đánh cược, anh nói em nhất định sẽ khóc lóc khổ sở, An Dĩ Phong nói em nhất định sẽ vui mừng...” Giọng nói của hắn thoáng chút ngập ngừng. “Sau đó nó nói với anh rằng em không khóc, không rơi giọt nước mắt nào... Em như điên dại, cứ muốn nhảy từ tầng mười hai xuống, nói rằng anh đang đợi em. Nếu nó không kịp thời ngăn em lại... thì nó sẽ nhảy theo em...”
Tôi nhìn An Dĩ Phong đang ngước đầu nhìn sao, rất muốn cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Em còn tưởng... anh ta đã giết anh!”
“Sao có thể thế được? Giết anh thì sau này còn ai cùng nó luyện võ nữa.”
Lúc bấy giờ tôi mới nhớ đến cuộc nói chuyện qua điện thoại, hóa ra An Dĩ Phong gọi điện cho hắn. Họ đã bàn bạc kỹ lưỡng về việc rời khỏi nơi này, dùng cách chết giả để chuyển tài sản, còn để một nửa tài sản mà An Dĩ Phong được hưởng chuyển sang tên tôi một cách hợp lý. Vậy là họ có thể đến Australia để hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại nửa phần đời còn lại. Khiến tôi đau khổ, dằn vặt bao nhiêu ngày nhưng hắn vẫn sống thì tôi có đau khổ bao lâu nữa cũng chẳng sao...
“Thần, vậy khi nào em được gặp anh?”
“Một thời gian nữa, đợi em hồi phục sức khỏe rồi về Anh tiếp tục học, anh sắp xếp ổn thỏa bên này xong thì sẽ để bố dượng đón em sang.”
“Vâng, em nhớ rồi!”
“Sau này khi nào nhớ anh, em có thể gọi số này. Anh sẽ mở máy 24/24, sẽ không để em nói chuyện với chiếc điện thoại không liên lạc được nữa đâu...”
“Thần...”
“Chăm sóc tốt cho bản thân, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại!”
“Em yêu anh!”
Hồi lâu không nghe thấy tiếng gì, tôi tưởng hắn đã tắt máy, tôi đang định tắt máy thì nghe hắn nói: “Anh rất nhớ em...”
Chúng tôi không nói gì thêm nữa, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau thôi cũng cảm thấy vui sướng đến vậy!
Điện thoại của hắn không có tín hiệu, có lẽ hắn đã rời khỏi Thái Lan.
Tôi luyến tiếc tắt máy, luôn có cảm giác hắn quên việc gì đó quan trọng, đang vắt óc suy nghĩ thì An Dĩ Phong chỉ tấm bia hỏi tôi: “Cô còn định ở đây tiếp tục nói chuyện với anh ấy nữa không?”
Tôi đứng dậy, nhận ra nghĩa địa này thật lạnh lẽo, u tối. “Lạnh quá, tôi phải về rồi!”
Nhìn thấy tôi đi chân trần, hắn lắc đầu, cúi xuống trước mặt tôi: “Nào, tôi cõng cô.”
“Ừm.”
Lưng của hắn rất rộng, chiếc áo sơ mi đen hắn mặc thật đẹp, bắp thịt săn chắc và ấm áp.
Tôi áp người vào lưng hắn, chợt nhớ ra Hàn Trạc Thần quên việc gì: “Ơ! Tại sao anh ấy không hỏi về con của chúng tôi?”
“Là vì tôi vẫn chưa nói với anh ấy.”
“Tại sao?”
“Nếu để anh ấy biết, có lẽ sẽ để cô mua vé máy bay ngày mai đi Australia luôn.”
“Thật không? Sớm biết vậy thì lúc nãy tôi đã nói với anh ấy”, tôi nói đùa.
“Anh ấy rất yêu cô.” Hắn nói với giọng chân thành hiếm có. “Vì tình yêu của anh ấy, cô hãy trút bỏ nỗi hận.”
Tôi ôm chặt lấy vai hắn, chân thành nói: “An Dĩ Phong, cảm ơn anh! Qua lần này, tôi đã hoàn toàn trút bỏ được nó rồi!”
“Qua lần này tôi cũng tin cô yêu anh ấy!”
Ra khỏi nghĩa địa, anh ta cõng tôi về phía xe của hắn. Trên con đường vắng vẻ không một bóng người, chỉ có chiếc xe của hắn dừng lại bên đường.
Tôi cười hỏi: “Có người con gái nào nói anh là người đàn ông tốt chưa?”
Lưng hắn bỗng cứng lại, hắn không trả lời.
“An Dĩ Phong, anh là một người đàn ông tốt.”
“Những người đàn ông đối tốt với cô một tí là cô đều cho rằng họ tốt?”
“Vậy trong những người con gái anh gặp có người nào tốt không?”
Bàn tay hắn đang định mở cửa xe bỗng khựng lại, hắn không trả lời, im lặng đưa tôi vào trong xe, giúp tôi thắt dây an toàn.
Lúc hắn ngồi vào xe, khởi động xe, tôi lại nói: “Đợi chúng tôi đến Australia rồi, để tôi giới thiệu một cô gái tốt cho anh làm quen nhé!”
“Cô tha cho tôi! Con gái cần tôi xếp hàng dài, sao tôi có thể chỉ vì một ngôi sao mà vứt bỏ cả bầu trời...”
“Anh nói cũng đúng.”
Đèn đường cô độc kéo dài và xa tít trên con đường khúc khuỷu, nhìn xa xa trông giống một dải cầu vồng.
“Anh xem có giống cầu vồng không?” Tôi chỉ về phía trước hỏi.
Hắn dừng xe, tắt máy, nhìn đèn đường phía xa hồi lâu.
“Anh không sao chứ?” Tôi hỏi.
“Trước đây có một người con gái từng nói rằng tôi là một người đàn ông tốt nhưng tôi đã làm cô ấy bị tổn thương...”
“...”
Tôi im lặng lắng nghe.
“Năm năm trước, tôi từng cầm vé máy bay ngồi ở sân bay cả tối, cuối cùng không đi tìm cô ấy.”
“Tại sao?”
“Cô ấy đã lấy chồng, có con, tôi không muốn làm cô ấy khó xử.”
“Có phải là nữ cảnh sát đó không?”
“Cô biết ư?”
“Lúc nhỏ tôi nghe Thần từng kể chuyện, khi đó tôi vẫn nghĩ tình yêu giữa ông trùm xã hội đen với một nữ cảnh sát chắc chắc rất lãng mạn.”
“Lãng mạn! Mẹ kiếp, lãng mạn chết đi được!”
Khi hắn nói câu này, khuôn mặt đầy vẻ lưu luyến.
“Cá sẽ bơi về vì nhím đang đợi nó.”
Hắn nở nụ cười chế nhạo, khởi động xe. “Đúng vậy!!! Ôm con nhím nhỏ chờ đợi...”
“Cũng tốt mà! Cá nói: Anh vẫn yêu em.”
Nhím nói: “Nhưng em đã có con...”
Cá nói: “Anh không để bụng.”
Nhím nói: An Dĩ Phong cười lạnh lùng. “Nhưng bố của con em để bụng.”
Tôi cười, mấy ngày qua, bây giờ tôi mới cười vui vẻ như vậy và cũng phát hiện An Dĩ Phong hài hước hơn Hàn Trạc Thần.
Trên đường về, chúng tôi nói rất nhiều chuyện, hắn nói nhiều hơn Hàn Trạc Thần, lại hài hước. Nói chuyện với hắn không cảm thấy trời tối cũng không cảm thấy đường xa.
“Các anh làm như vậy có được không?” Tôi lo lắng hỏi. “Có thể giấu cảnh sát không?”
“Có giấu được cảnh sát hay không không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng là anh Thần đã xuất cảnh. Gần đây, ngoài tội phạm tham ô, cô đã nghe có mấy tội phạm bị dẫn độ được về nước chưa?”
Tôi lắc đầu, quả là chưa nghe bao giờ, ngoại trừ những người nhập cảnh trái phép bị đưa về.
“Cô thử nghĩ mà xem, họ bỏ ra bao nhiêu tiền của, sức lực, vật chất, cả thế giới truy tìm kẻ đào tẩu, không chừng còn mất mạng mấy cảnh sát, vất vả, cực nhọc mới bắt được phạm nhân về, không những phải nhốt vào tù, cho ăn cho uống, mà còn phải tăng cường quản thúc. Đấy chẳng phải là tự thêm việc ư? Cho nên chỉ khi nào có thể truy thu lại số tiền khổng lồ, nếu không họ sẽ không huy động đến cảnh sát hình sự quốc tế để bắt tội phạm... Vả lại, anh Thần vốn không phải tội phạm, nói đúng ra cũng không phải nghi phạm, kể cả những cảnh sát ăn no dửng mỡ điều tra ra là anh Thần giả chết cũng không có quyền bắt anh ấy vì muốn tìm một thế giới riêng sống những tháng ngày bình yên đâu phải là phạm tội!”
“Nhưng nhỡ đâu họ tìm ra cái gì đó thì làm thế nào?”
“Cô đừng nghĩ cảnh sát chuộng chính nghĩa đến như vậy. Cô tưởng những cảnh sát cấp cao kiểm tra anh Thần là để diệt trừ cái ác? Họ ngứa mắt với thái độ của chúng tôi, càng không muốn thế lực xã hội đen tiếp tục bành trướng khiến họ mất mặt. Bây giờ anh Thần “chết” thảm như vậy, bán toàn bộ số tài sản cũng coi như giữ thể diện cho họ rồi. Lúc này họ không muốn điều tra cái chết của anh Thần là thật hay giả mà bắt đầu giải quyết đến tôi.”
“À! Vậy anh định làm thế nào?”
“Rất đơn giản, lấy tiền chia cho anh em coi như phụ cấp thôi việc, phần còn lại ủng hộ Hội Chữ thập đỏ. Sau đó, tìm một bãi biển có phong cảnh đẹp, gieo mình xuống biển... Có lẽ họ sẽ nói tôi sợ tội mà tự sát.”
“Đơn giản thế sao?”
“Đúng vậy, vì sợ tội lẩn trốn thì phải đem theo tiền.”
“Tôi hiểu rồi, các anh có sống hay không họ không quan tâm, họ chỉ muốn các anh biến mất rồi nhờ dịp này chấn chỉnh giới giang hồ.”
“Họ chấn chỉnh thì càng tốt, khỏi phải để đám giang hồ nhàn rỗi lại làm phiền chúng ta.” An Dĩ Phong tựa vào ghế, thở dài. “Nhiều năm qua tôi phải bỏ công bỏ sức giúp cảnh sát quản lý xã hội đen, duy trì an ninh trật tự trong cái xã hội ấy. Họ đã không trao tặng phần thưởng, huân chương an ủi tôi mà còn thấy tôi chướng mắt, thế thì để họ tự đi mà quản, tôi cũng về hưu, ra nước ngoài dưỡng lão, sống những ngày tháng ung dung tự tại.”
Nghe ra oan ức quá nhỉ?
Ngẫm nghĩ lại thì cũng đúng là oan ức, đáng lý phải tặng cho hắn một huân chương an ủi vì đã lao tâm khổ tứ.
Nghe anh ta nói xong, tôi không còn nơm nớp lo sợ nữa, bỗng nhớ ra một vấn đề, thắc mắc từ lâu: “Đúng rồi, anh có thể nói cho tôi biết lúc mười tám tuổi Thần như thế nào không?”
“Anh Thần ư?...” Khi An Dĩ Phong hồi tưởng lại quá khứ, vẻ mặt tươi cười. “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, mới nhìn đã biết là một người tài đức vẹn toàn, nói chuyện không văng một từ bậy bạ nào, rất lịch sự. Trước khi đi ngủ còn học thuộc lòng từ mới tiếng Anh, buồn cười chết đi được. Tôi hỏi anh ấy thích học như vậy sao còn gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói thích tìm cảm giác mạnh.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó... chúng tôi học cách hút thuốc, uống rượu, chém người... chúng tôi còn ở cùng một phòng, làm gì cũng có nhau, ngay cả việc cùng thay đổi, thay đổi đến mức không nhận ra mình nữa! Mấy năm sau, một buổi tối, tôi hỏi anh ấy tại sao lại gia nhập xã hội đen? Anh ấy nói vì một người, lúc còn nhỏ nhìn người ấy chịu khổ mà bất lực, lớn lên rồi, tưởng rằng có thể làm gì đó cho người ấy nhưng lại làm sai. Vì người ấy, anh ấy đã đi vào c