ượn, bây giờ mà còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Nãy giờ anh có thèm khách sáo đâu.”
“Cô có tin là tôi ‘chén’ cô luôn không đấy.” A Chiếu định làm ra vẻ hung tợn, nhưng đôi mắt chẳng chịu nghe lời.
Nó lờ mờ trông thấy dường như cô gái đang cười khanh khách, “Tội gì mà tốn sức thế, tôi ‘chén’ anh thì cũng như nhau cả ấy mà.”
A Chiếu chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy đôi môi bị một vật mềm mại bao lấy, một mùi hoa quả thoang thoảng xông lên mũi. A Chiếu đánh nhau không biết bao nhiêu trận, nhưng chưa trận nào xảy chuyện kỳ quặc thế này. Cả người nó mềm nhũn, đến khi cô ta rút về, nó chỉ biết bưng miệng lắp bắp: “Cô… cô…”
Cô gái cười rổn rảng, “Này ma cà bông, anh đáng yêu phết đấy. Lần đầu à? Ôi ôi đừng khóc mà, sao nước mắt lại chảy ra thế kia?”
“Đó là vì cái thuốc diệt dê của cô!” A Chiếu thét lên be be, không chịu thua tóm cô ả, dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt xinh đẹp, hôn một hơi thật sâu. Mất một lúc, nó thở phì phò, nâng cằm cô gái lên thị uy, “Chỉ có đàn ông mới có cái đặc quyền sàm sỡ đàn bà. Sao nào?”
“Lợm cả giọng.” Cô gái nhăn mày chép chép miệng.
“Chấp nhận đi, lúc nãy mới nôn xong.” A Chiếu cảm thấy mình vừa gỡ được một bàn thua.
Cô gái nói: “Lại còn tanh tanh máu. Anh bị đánh cũng thấm ra trò.”
Nghe thấy thế, A Chiếu ngồi thẳng lưng, “Chúng nó mấy thằng quay mình anh chẳng đáng mặt đàn ông, cơ mà chẳng dễ gì bắt nạt được anh đây. Về sau bốn chọi năm, anh vẫn cứ thắng như thường! Cái thằng Phó Chí Thời mà lùi không nhanh, anh không đánh cho nó răng rụng đầy đường còn lâu mới dừng tay.”
A Chiếu nói đến chữ “thắng”, cặp mắt ti hí dường như lóe sáng, còn sinh động hơn cả lúc nhìn thấy gái đẹp.
“Thắng với thua quan trọng thế cơ à?” Cô gái có vẻ không hiểu lắm, dĩ nhiên trong đó có xen lẫn một chút ấm ức.
“Nói ra bé cũng chẳng hiểu đâu.” A Chiếu tựa lưng vào ghế, đôi mắt dần mở được to hơn. Nó nhìn cô gái đang tô lại son môi ngồi bên, hỏi: “Rốt cuộc cô ở đâu chui ra đây, một mình mà cũng dám đến những chỗ như thế chơi, định hiến thân vào miệng sói chắc?”
Cô gái nhét cái gương nhỏ vào túi, đáp: “Như này nhé, tôi đi du lịch một mình, trên mạng bảo quán bar đó là chốn vui chơi về đêm hay ho nhất cái thành phố này. Tôi cùng một cô người Tây mới quen đến chơi cho biết, ai ngờ nửa đường có người rước cô kia đi mất.”
“Cô từ đâu đến? Du với chả lịch, chỗ này có quái gì đáng thăm quan đâu?”
“Tôi là người Đài Loan.”
“Chẳng trách.”
“Làm sao?”
“Chẳng trách giọng cứ ỏn à ỏn ẻn, nghe cái biết không phải thổ địa.”
“Mai tôi định đi đảo Qua Âm nữa, thấy bảo chỗ đấy có nhiều nhà cổ đẹp lắm.”
“Đảo Qua Âm á?” Nghe nhắc đến địa danh này, A Chiếu như tỉnh cả người, “Cô biết cả đảo Qua Âm cơ à? Thế có biết Phó gia viện không?”
Ánh mắt cô gái cũng lóe lên tia sáng, “Dĩ nhiên, nghe nói Phó gia viện là biểu tượng của đảo Qua Âm, đương nhiên tôi muốn xem, nhưng tiếc cái là, chỗ ấy không mấy cởi mở với bên ngoài.”
“Ôi dào, sao không nói sớm, anh đây là thổ địa chính gốc đảo Qua Âm đây. Anh…” A Chiếu định nói rằng, ông anh của anh là chủ nhân Phó gia viện, nhưng trộm nghĩ, nếu mình nói thế khác nào cáo mượn oai hùm y như lời Phó Chí Thời nói. Nhà là của anh Bảy, có phải nhà của nó đâu, nhắc đến làm quái gì. Thế là nó nói chữa, “Anh từ bé đã sống ở… đối diện Phó gia viện.”
“Đừng có lừa nhau đấy nhé!” Cô gái mừng rỡ níu chặt lấy cánh tay A Chiếu.
“Tôi lừa cô thì tôi bổ béo gì? Cô không bám theo là tôi đã tạ ơn trời đất lắm rồi.” A Chiếu phơi phới nói.
Cô gái kia cười hì hì, “Nhà ngay đối diện Phó gia viện, vậy chắc gia đình anh lai lịch cũng phải như thế nào chứ?”
“Lại chẳng, lai lịch to tổ bố là khác, nhà tôi là do Chúa cai quản đấy.” A Chiếu cười lộ cả hàm răng trắng bóng, “Sợ chưa, đối diện Phó gia viện là cô nhi viện của giáo hội cũ, tôi là trẻ mồ côi.”
“Vậy à.” Giọng nói cô gái xen chút cảm thông.
“Nhưng Phó gia viện thế nào tôi nắm trong lòng bàn tay cả. Nếu cô thích thì cố mà bám lấy tôi, tôi sẽ nghĩ cách đưa cô vào trong xem. Gặp phải tôi cô trúng mánh to rồi đấy, chẳng ai thuộc đảo Qua Âm bằng tôi.”
Cô gái tức thì hôn một cái đánh chụt lên mặt A Chiếu, “Nói lời phải giữ lấy lời nhé, bao giờ bọn mình đi thì được nhỉ? À, tôi còn chưa biết tên anh đấy, tôi tên Cổ Minh Tử.”
“Chém gió!” A Chiếu bật cười, “Tên quái gì mà lại thế?”
“Minh Tử, chữ Minh nghĩa là sáng tỏ.” Cô gái không hề giận, nói tiếp với vẻ cởi mở, “Gọi tôi là Minh Tử được rồi, bạn bè tôi đều gọi thế cả. Anh thì sao, anh tên gì? Đừng bảo tên là Ma cà bông nhé.”
“Ma ma cái đầu ý. Tô Quang Chiếu. Mọi người đều gọi anh đây là A Chiếu.”
“A Chiếu, bao giờ bọn mình đi đảo Qua Âm? Tôi cực cực kỳ muốn xem Phó gia viện trong truyền thuyết trông như thế nào.”
A Chiếu nói: “Bây giờ chắc là không được…”
“Ai bảo đi bây giờ, đêm hôm thế này anh không sợ nhưng tôi thì sợ chết khiếp. Mai ngày kia tôi rỗi, có gì a lô!” Minh Tử rút cây son, loạt soạt viết lên chiếc áo sơ mi trắng của A Chiếu một dãy số, “Nhớ gọi đấy nhé.”
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
A Chiếu gật gật đầu, nói xong chuyện này, cả hai bỗng dưng im lặng. A Chiếu thấy tim mình cũng bắt đầu đập mạnh, nó chẳng có kinh nghiệm nói chuyện với con gái mấy. Chiếc xe này sớm mai Phương Đăng cần dùng, nó đã hứa sẽ mang về cho bà chị trong đêm nay. Nó thấy thật khó xử.
Đúng lúc đó, Minh Tử mở cửa xe ra ngoài, “Thôi được rồi, buồn ngủ rồi, phải về khách sạn đánh một giấc đây, bye nhé. Chờ điện thoại đấy nhé, cấm được sai hẹn.”
Xuống xe cô mới phát hiện giày cao gót đã bị mất một chiếc từ lúc A Chiếu lôi cô lên xe. Vậy là nửa xin nửa cướp mang béng đôi giày đế bằng của A Chiếu đi thẳng.
A Chiếu nhìn theo Minh Tử lên taxi đi khỏi, cả người vẫn chưa hết bần thần, đến khi chiếc di động trong túi bắt đầu đổ chuông mới sực tỉnh.
Đầu đây bên kia vang lên giọng Phương Đăng, cô hỏi nó bao giờ về, lại nói Phó Kính Thù có gọi điện đến, báo rằng đang cần gấp một số tài liệu, muốn A Chiếu sáng mai mang sang Malaysia ngay.
A Chiếu nhớ đến cái hẹn với Cổ Minh Tử, lần này đi Malaysia sợ rằng chẳng thể quay lại trong ngày một ngày hai, đến lúc đó không biết cô ta còn ở đây hay không? Dù sao công việc của Phó Thất vẫn quan trọng hơn, điều này chẳng có gì phải thắc mắc. Nó cúi xuống nhìn vạt dưới chiếc áo sơ mi trắng, nhận ra có mấy chữ số đã bị tay mình vô ý làm nhòe nhoẹt cả.
Nhìn không rõ thì đành là nhìn không rõ, A Chiếu nghĩ sang hướng khác, đâm dửng dưng. Cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, lúc say sưa thì như thế, biết đâu tỉnh rượu chẳng nhớ gì đến nhau nữa. Bèo nước gặp nhau rồi dạt khỏi nhau nhẹ không thôi mà.
A Chiếu về qua nhà Phương Đăng, tiện mua một phần cháo gà mà cô rất thích. Phương Đăng thấy trời lạnh mà A Chiếu đi chân không, mắt đỏ hoe, khóe miệng lại bị rách một vế lớn, liền hỏi có phải nó lại gây sự ở bên ngoài hay không. A Chiếu sợ Phương Đăng lo lắng, liến thoắng phịa mấy câu cho qua chuyện. Nếu là ngày thường, Phương Đăng dễ gì bỏ qua, nhưng không rõ vì sao lần này, lòng cô nặng trĩu tâm sự, thấy nó né tránh, cô cũng chẳng buồn hỏi nhiều. A Chiếu thấy thế mừng thầm.
Khi không có Phó Kính Thù, thi thoảng A Chiếu đến ở nhà chị. Nó kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt Phương Đăng, ngắm chị ăn từng miếng cháo một. Ngày trước khi Phương Đăng còn học trường y, A Chiếu xin một công việc bán thời gian ngay gần đó, cả hai cùng trải qua những ngày tháng rất giản đơn, đôi khi tối đến chỉ ra ăn tô cháo ở quán ăn gần trường là xong bữa. Phương Đăng thích vị cháo ở cửa hàng ấy, còn A Chiếu lại thích được ở bên chị, dĩ nhiên là, cả anh Bảy nữa. Nó thường nghĩ, nếu cả ba cứ mãi ở bên nhau như ngày bé thì sẽ vui biết mấy.
“Chị này, em thấy anh Bảy bảo, sau khi ký duyệt miếng đất kia xong, khả năng anh sẽ thường xuyên về nước hơn.” Giọng A Chiếu ánh lên một niềm vui.
Phương Đăng thong thả ăn cháo, cứ như chẳng nghe thấy gì.
A Chiếu nghĩ ngợi rồi lại nói: “Nhiều khi em thật mong bà già họ Trinh kia ngủm sớm ngày nào hay ngày ấy.”
Phương Đăng kinh ngạc, đặt cái thìa xuống quở: “Cậu nhắc đến làm gì? Cấm không được nói nhăng nói cuội trước mặt anh Bảy cậu đấy.”
A Chiếu ấm ức, “Em không tin anh Bảy chưa nghĩ đến chuyện này bao giờ. Bà già đã ngần ấy tuổi đầu, mà cứ khư khư giữ một núi của không chịu buông. Bà ta chẳng chịu nghĩ mà xem, mấy năm gần đây nếu không có anh Bảy, nhà họ Phó đã sớm teo tóp thành tài chủ Đông Nam Á nhãi nhép rồi. Bà già đó sống ngày nào, anh Bảy như bị trói chân trói tay ngày ấy, mọi người phải chịu khổ theo. Nhưng em nom bà ta cũng chẳng cố được mấy năm nữa, bà ý đi một cái, mọi chuyện anh Bảy quyết định ngon ơ. Chị có thể chuyển đến Malaysia, mà không thì dọn quách công ty về đây, bọn mình lại như ngày xưa. Hai anh chị cũng thoát cảnh xa xôi nhung nhớ…”
“Cậu nghĩ bà Trịnh chết, là chúng ta có thể lại như xưa?” Phương Đăng lạnh nhạt nói.
A Chiếu không hiểu ý chị, hiếm khi nó thấy gương mặt Phương Đăng mệt mỏi đến thế.
“Dĩ nhiên rồi, có gì mà không được hả chị?”
“Muốn lại như ngày xưa, thật ra chẳng khó. Nếu hắn buông bỏ mọi thứ đã có trong tay, chẳng phải tất cả sẽ lại như xưa sao. Vấn đề là hắn có dám hay không? Cậu cũng có muốn từ bỏ tất cả để quay về hay không?”
A Chiếu khe khẽ gõ nhịp ngón tay trên bàn một lát, “Sao phải xoắn, khó khăn lắm hai anh em em mới có ngày hôm nay. Em nghĩ có một chuyện em hiểu rõ: chỉ có tiền và quyền mới làm con người ta đỡ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống. Ví dụ luôn đỡ phải nín nhịn cái tính lưu manh của thằng Phó Chí Thời. Ngày xưa chị đã chẳng dạy em như thế còn gì?”
Phương Đăng ngẫm ngợi miên man, cô đã nói những câu như thế thật ư? Nếu có, chắc vì hồi ấy cô tự cho mình thông minh, kỳ thực chẳng hiểu gì hết. Con người ta đâu dễ gì có được ngày thật sự tự do, giống như Phó Thất từng nói, càng trèo cao, hắn càng phụ thuộc vào sợi dây thừng trong tay, khi đến một độ cao nào đó, mọi dũng khí để buông bỏ đã mất sạch.
“Chị, chị sẽ giúp anh Bảy chuyện kia chứ?” A Chiếu đột nhiên hỏi.
Phương Đăng ngẩn ra, “Chuyện gì, ai nói với cậu thế?” Không thể là Phó Thất, hắn đã giao quyền quyết định cho Phương Đăng, quyết sẽ không nói nửa lời trước mặt A Chiếu.
Quả nhiên, A Chiếu ngần ngừ một lát nói: “Là Thôi Mẫn Hành nói với em, nhưng lão ấy không nói cụ thể, chỉ bảo đây là việc hết sức quan trọng. Em kêu lão lẩn thẩn quá, nếu đã là việc của anh Bảy, chị sao lại không giúp?”
Phương Đăng thấy ngán, liền đẩy bát cháo trước mặt ra.
“Giả dụ chị không thích làm, cậu vẫn cảm thấy chị nên đi ư?”
A Chiếu không ngờ Phương Đăng lại nói như vậy, lặng thinh một hồi mới nói: “Nếu là em, em sẽ làm, cho dù là chuyện gì. Mọi thứ hôm nay em có đều là anh ấy cho, và em cũng tin anh làm mọi cái đều vì muốn tốt cho ba đứa mình.”
Phương Đăng không nói gì nữa, đăm đăm nhìn A Chiếu mất một lúc, mới cụp mắt xuống. Đến A Chiếu cũng cảm thấy cô nên làm mọi việc vì Phó Thất một cách vô điều kiện, thậm chí chẳng cần hỏi đó là việc gì, thậm chí chẳng cần quan tâm cá nhân mình nghĩ sao. Một kẻ bụng dạ ngay thẳng như A Chiếu, cũng lờ mờ đoán ra việc Phó Thất nhờ Phương Đăng