Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Đăng xé hết giấy báo bịt cửa sổ, theo thói quen nhìn sang khung cửa sổ đối diện. Nó kinh ngạc phát hiện bên bậu cửa bên đó có thêm một chậu chuối tây, đáy chậu ướt sườn sượt, hình như vừa tưới nước xong. Trong phiến lá xanh bóng mập mạp nhú ra một bông hoa màu vàng mơ.
Ông Phương Học Nông đang ngủ trên giường trúc bị ánh sáng chói mắt đánh thức, một tay che mắt lồm cồm ngồi dậy làu bàu: “Sáng sớm tinh mơ sao mày đứng cười như con điên thế? ”
Phương Đăng đưa tay sờ lên mặt mới biết mình đang cười. Nó ngượng ngịu đáp trả, “Thế bố thích con đần cái mặt ra mãi à? ”
Phương Học Nông nhặt bình rượu tối hôm trước lên, lắc lắc, “Mẹ nó, lại hết. Lão Đỗ dưới nhà mở cửa hàng chưa? ”
“Hàng người ta mở lúc nào con biết làm sao được. Bố có giỏi thì tự xuống mà mua.” Phương Đăng vừa nói vừa chải đầu.
Thấy con gái không chịu mua nợ, ông Phương Học Nông sa sầm nét mặt. Vô tình nhìn theo hướng mắt con, ông khinh khỉnh hừ một tiếng, giả đò thâm sâu: “Thảo nào con gái bố sớm tinh mơ đã cười như hoa nở. Mày quan tâm người ta, người ta đã lần nào để mày vào mắt chưa? ”
“Bố nói mơ đấy à? ”
“Chả trách ngay lão Đỗ cũng kêu mày suốt ngày cứ như con ngốc lẽo lẽo theo đít người ta, mới đầu tao không tin. Đúng là bôi gio trát trấu vào mặt bố mày…”
Phương Đăng dù gì tuổi hẵng còn nhỏ, bị nói cho nóng bừng cả mặt, vừa thẹn vừa bực ném cái lược lên giường, “Mặt bố đẹp lắm ấy mà sợ… Đừng tưởng con không biết vì sao sáng ngày ra bố đã lên cơn, chẳng qua muốn con xuống lầu mua hộ bình rượu chứ gì? ”
“Biết rồi còn chưa đi mau? ” Nói tới rượu, ông Phương Học Nông chẳng nhớ gì nữa.
“Vợ lão đõ hai hôm nay về nhà đẻ, nói không chừng lão sẽ tình nguyện bán chịu cho con thêm hai bình.” Phương Đăng lẩm bẩm mộ mình. Hai con mắt đục ngầu của Phương Học Nông sáng lên, suýt nữa dày mặt gọi “gái ngoan của bố”. Phương Đăng đột nhiên đổi giọng, “Nhưng con lấy tư cách gì mà mua chịu hộ bố, làm xấu mặt bố thì chết.”
Con bé cắp cặp đi thẳng, nhanh nhẹn lách qua cánh tay định ngáng đường của ông bố.
“Dám trêu ông à? Xem tao có đánh chết mày không !” Chửi cho dạn mồm, nhưng bước chân loạng choạng của kẻ say làm sao theo kịp Phương Đăng. Thấy con vèo cái đã xuống dưới nhà, ông chỉ đành chửi vống theo, “Toàn là loại chẳng ra gì!Tao biết ngay lũ chúng mày đê tiện giống nhau, chỉ ngong ngóng trèo cành cao mà đứng, mày rồi cũng chẳng có kết cục tốt đâu, như cô mày ấy…”
Phương Đăng vừa ghê tởm vừa kinh ngạc quay lại nhìn, cha đứng trên lầu ló ra cầu thang, mặt mày đỏ lựng, đã lâu lắm rồi ông không nổi điên đến như thế. Thậm chí con bé còn không rõ giờ ông đang tỉnh táo hay lại say rồi.
Bạn đang đọc truyện: Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !
“Chúng mày tưởng nhà đối diện ghê gớm lắm sao? Chẳng qua một đám con hoang, toàn là con hoang… Thế nào cũng có ngày ông lột da chúng nó…”
Tiếng mắng chửi càng lúc càng tục tằn của ông xa dần. Phương Đăng còn lạ gì, có chửi dữ hơn nữa ông cũng chẳng dám xông ra làm gì nó. Con bé chỉ thấy khó hiểu, vì sao nỗi hận trong lòng ông lại bén rễ sâu đến vậy, chẳng lẽ là vì chuyện cô cn?
Xuống dưới tầng trệt, Phương Đăng nghênh nghênh cái đầu, liếc nhìn cây chuối tây trên bậu cửa sổ một cái, hòng thổi bay nỗi bực dọc bố nó vừa mang lại. Hôm nay lão Đỗ mở hàng sớm ra trò, mấy đứa học sinh gần đó ùa khỏi tiệm, tay mỗi đứa cầm một cái bánh mỳ, vừa đi vừa cắn.
“Ái dà, sớm thế. Ăn gì chưa? Hôm nay có bánh mỳ mới nóng giòn đấy.” lão Đỗ vồn vã mời mọc. Bà la sát trong nhà đi vắng nên lão có vẻ táo bạo khác thường, “Cháu ra đây nếm thử xem, sợ gì, bác không lấy tiền đâu !”
Phương Đăng cười nhạt, trên đời làm gì có của biếu không, lão già dê cứ tưởng ban chút ơn vặt mà muốn làm gì thì làm chắc.
“Không lấy tiền thật à? Cháu xin một miếng được không? ”
Một giọng nói rụt rè vang lên. Phương Đăng lúc này mới chú ý ở cửa có đứa nhóc đang đứng. Đó là một cậu bé còi cọc, mặc bộ đồng phục giống nó, nhưng hình như bé hơn mấy tuổi. Gương mặt cậu ta đen nhẻm, thò lò nước mũi hai hàng, sụt sịt thoắt dài thoắt ngắn theo hơi thở.
“Mơ đấy à, thằng nhãi.” lão Đỗ sốt ruột đuổi thằng nhóc đi, nhưng hai con mắt bé ti hí ấy cứ dính chặt lấy mấy cái bánh mỳ trong tủ kính. Bánh mỳ buổi sớm mới ra lò, lớp vỏ vàng ruộm thơm giòn lộ ra dưới bao nilon trong suốt, thật là cám dỗ cùng cực đối với những kẻ them thuồng.
Lão Đỗ bị Phương Đăng ghẻ lạnh, lại thấy thằng nhóc đứng im không nhúc nhích, muốn đẩy nó đi càng xa càng tốt, trông nó nhếch nhác, lại sợ đụng vào bẩn tay, liền mắng: “Thèm rỏ dãi chưa con! Muốn ăn à? Tìm Chúa mà xin tiền đi đã.”
Nghe lão Đỗ nói thế, Phương Đăng cũng đoán được cậu bé này từ đâu đến. Quả nhiên, lưng cậu khoác một chiếc cặp sách bằng vải đen bạc màu, đó là dấu hiệu đặc biệt chỉ có trẻ con ở cô nhi viện Thánh Ân mới có. Dù được chính phủ và một số nhà hảo tâm trợ giúp, nguồn thu của cô nhi viện vẫn có hạn, tiền chi dùng lại tốn kém nên những đứa trẻ trong đó phải sống khá kham khổ, điều này ai cũng biết. Song, ít nhất chúng được ăn no mặc ấm, quần áo tuy cũ kỹ lâu ngày nhưng các bà sơ chăm chút khá sạch sẽ gọn gàng, lôi thôi bẩn thỉu như cậu bé kia quả là hiếm thấy. Có điều nghĩ kỹ cũng không lấy làm lạ, Phương Đăng thầm đoán, ở đâu không xảy ra chuyện cá lớn nuốt cá bé? Cô nhi viện không phải là ngoại lệ. Đứa bé kia gầy gò yếu đuối như thế, không bị người ta bắt nạt ruồng rấy mới là lạ. Sợ rằng thường nhật các bà sơ cũng ít khi để ý đến, mặc nó trong như thằng ăn mày thế này.
Phương Đăng lo cho bản thân còn chưa xong, chẳng thừa tâm tư đi thương hại một thằng nhóc vô dụng. Trước khi rời đi, nó nghe thấy thằng nhóc cất giọng quê mùa hỏi lão Đỗ : “Lấy cái này đổi được ko bác? ”
“Đổi cái bủm! Cút! Đừng cản trở ông mày làm ăn.”
Một vật bé xíu bằng cỏ bị ném tới bên chân Phương Đăng. Hình như là con chuồn chuồn, tết khéo nên giống lắm. Chẳng biết thằng nhóc moi ở đâu cái suy nghĩ viển vông rằng, dùng món đồ chơi con nít mà đổi được cái ăn từ chỗ lão đỗ.
Thằng nhóc thun thút cúi xuống nhặt chuồn chuồn lên, tủi thân quá đỗi nhưng chẳng dám khóc to, lúc nó khom lưng, hai sợi nước mũi quết cả xuống đường. Phương Đăng lắc đầu bỏ đi.
Trong lớp, Phương Đăng chống cằm nhìn lên bảng nhưng đầu chỉ nghĩ đến chậu chuối tây. Một ngày bình yên trôi qua thật mau, tan học phải ở lại trực nhật, con bé vừa hát véo von vừa làm nhoay nhoáy.
Trên đường về nhà, trời đã sâm sẩm tối, Phương Đăng rẽ vào con ngõ nơi mình đang ở, chợt xa xa trông thấy Phó Chí Thời đang nghênh ngang đi tới. Nhà Phó Chí Thời nằm phía bên kia hòn đảo, nó xuất hiện ở đây thường là đi mua quà vặt ở hàng lão Đỗ. Trong lòng Phương Đăng dấy lên một cơn chán ghét cùng cực, nhân lúc thằng đó chưa thấy mình, liền lùi lại nấp vào một ngách nhỏ ngược hướng đường về của cậu ta. Nó chẳng ngán gì thằng khốn ấy, không muốn đụng độ chẳng qua vì lo nếu cu cậu giở giọng chim lợn, nó không kìm được lại đánh cho một trận. Lúc ấy e rằng sẽ mang rắc rối đến cho Phó Kính Thù.
Ngách nhỏ quanh co và bờ tường khúc khuỷu là một nơi ẩn náu tuyệt vời. Đúng như nó dự đoán, Phó Chí Thời nhởn nhơ rẽ sang một lối khác. Cậu ta chẳng hề biết sau khóm hoa mai giấy lớn cách đó mươi bước có Phương Đăng đang núp, nhưng vẻ mặt vênh váo lẫn món đồ trong tay thằng nhóc đều nằm trong tầm mắt Phương Đăng.
Thứ trong tay Phó Chí Thời đối Phương Đăng trông thật quen mắt : Một con chuồn chuồn cỏ.
Dợi Phó Chí Thời đi xa, Phương Đăng mới rảo bước về nhà. Đi qua bồn hoa giữa cô nhi viện Thánh Ân và cửa hàng tạp hóa, nó chẳng mấy ngạc nhiên khi thấy một thằng nhỏ đáng thương đang rúm người khóc nức nở vì mất món đồ chơi yêu quý.
Chắc cảm nhận được có người nhìn mình, thằng nhỏ đáng thương càng được thể khóc thảm thiết hơn. Nhưng có tủi mấy, tiếng khóc của nó cũng chỉ dám i ỉ trong lồng ngực và lỗ mũi. Người đã quen bị bắt nạt là thế, khóc cũng không dám khóc cho thoải mái. Mặc dù nó cúi gằm mặt, Phương Đăng vẫn tưởng tượng ra hai sợi nước mũi cứ như vĩnh viễn không thể lau sạch của nó chảy lòng thòng, trông vừa tội nghiệp vừa hèn kém làm sao.
Lòng Phương Đăng trào lên cảm giác rã rời xen lẫn bực bội kỳ lạ. Rất lâu rất lâu về trước, có một đứa bé gái con lão nát rượu vẫn thường trốn trong xó tường lén khóc vì trò chòng ghẹo ác ý của đám trẻ hàng xóm, nhưng cô bé đó nhanh chóng học cách nén đi những giọt nước mắt vô ích, đau đớn và phẫn nộ hãy dành để rèn nên vũ khí bảo vệ mình, chứ đừng trở thành cái cớ để dày vò bản thân.
“Nó cướp đồ của mình mà không biết đường đánh lại à? ” Phương Đăng sẵng giọng hỏi.
Bé chuồn chuồn dường như không ngờ con bé sẽ nói chuyện với mình, tiếng thút thít ngừng lại một chút, hồi lâu mới run giọng đáp : “Em đánh làm sao được nó.”
Dích thực, Phó Chí Thời cao hơn thằng nhóc quá hai cái đầu, đừng nói đánh nhau, e rằng thằng kia chỉ cần hét lên một tiếng, bé chuồn chuồn đã hai tay dâng chuồn chuồn cho nó rồi. Phương Đăng cảm thấy chiều cao cân nặng chẳng thành vấn đề, bực mình mắng : “Cứ cho là máy đánh không lại, nhưng nó đấm mày ba cái, mày cũng phải đá nó một cái chứ? Chị mày không tin nó chặt gãy một tay mày mà mày không nhổ nổi một cái răng của nó !”
Bé chuồn chuồn có vẻ bị mấy câu nói của Phương Đăng làm cho khiếp vía, ngẩng đầu mở to mắt nhìn bà chị, quên cả xịt mũi, hai sợi nước mũi tha hồ đung đưa dưới cằm của nó.
“Không dám chứ gì! Vì mày là đồ vô dụng nên mới để người khác bắt nạt !” Phương Đăng khinh thường nói.
“Nó…” mặt bé chuồn chuồn nhem đầy nước mắt, vô thức lùi sâu về phía bồn hoa, “Em không dám.”
“Thế thì khóc đến chết cho đáng đời !” Phương Đăng mặc thằng nhóc, bước về trước mấy bước. Dáng vẻ hớn hở của Phó Chí Thời khi cầm con chuồn chuồn cỏ trong tay không ngừng lóe lên trước mắt Phương Đăng, lại còn ngay chỗ đông người nữa… Tận mắt trông thấy bố mẹ Phó Chí Thời mượn chuyện đứa con đến nhà họ Phó “dọn” đồ đi, trong lòng Phương Đăng đã ủ sẵn một đống lửa. Nó nhếch miệng một cái, quay lại kéo thằng bé đáng thương từ trong góc đứng dậy.
“Có gì mà không dám? Đi với tao !”
Người bé chuồn chuồn nhẹ bẫng như phiến lá bay, để mặc Phương Đăng kéo đi vùn vụt. Rẽ trái ngoặt phải qua vài cái ngõ nhỏ, bóng dáng phởn phơ của Phó Chí Thời đã xuất hiện cách đó không xa.
Phương Đăng ngó quanh, tứ phía không người, trời nhập nhoạng tối, đèn đường chưa bật. Nó ra hiệu cho thằng nhóc bước nhẹ chân, tự tay quơ lấy cái sọt rác rỗng làm bằng trúc ở bên đường, phóng vèo như một con báo đến sát lưng Phó Chí Thời. Thừa cơ thằng này chưa kịp quay lại, con bé nhanh nhẹn ụp cái sọt lên đầu nó, thuận chân giẫm lên khớp gối đối phương. Phó Chí Thời hoàn toàn không đề phòng lập tức thét lên “ui da”, cả người đứng không vững đổ ập về phía trước. Phương Đăng không đợi nó kịp ngóc đầu dậy, lấy cặp sách nện cho nó bò toài ra mặt đường đá xanh.
Phó Chí Thời vùng vẫy rút được đầu ra khỏi sọt rác, Phương Đăng đã cưỡi lên người nó, thấy cu cậu định ngoảnh mặt lên, bèn tát một quả nầy đom đóm mắt vào bản mặt núc ních dính đầu bụi đất.