“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít vào một hơi, lấy hết dũng khí nói: “Tối hôm đó đã hôn em.”
***
Sau khi rời khỏi bữa tiệc, nụ hôn đó không được nhắc đến thêm lần nào nữa.
Đêm hôm đó Tần Tống trằn trọc thao thức, gần như là thức trắng, khó khăn lắm mới gắng gượng được đến lúc trời hửng sáng, anh tung tăng đi xuống nhà, quả nhiên là “bánh bao nhỏ quê mùa” đã dậy trước rồi.
Tần Tống lượn tới lượn lui trong phòng khách. Đến khi bữa sáng được bày lên bàn ăn, Đình Đình vừa sắp đặt bát đũa vừa nhìn Tần Tống bằng ánh mắt kỳ quái: “Tần Tống, anh làm sao thế?”
Rất khó nhận ra mặt Tần Tống đã đỏ cả lên: “Sao là sao?” Anh cố kìm nén nhịp tim đang nhảy nhót khác thường, lập tức hỏi lại.
Nguồn ebook: https://www.thichtruyen.vn
“Sao anh không mang dép?” Hàn Đình Đình nghi hoặc hỏi: “Không lạnh sao?”
Tần Tống cúi đầu nhìn, đờ người ra. Anh tung tẩy cả buổi sáng, chỉ bằng đôi chân trần…
“Tôi không thấy lạnh chút nào hết!” Anh trưng ra bộ mặt tỉnh bơ.
Hàn Đình Đình vừa xoay người, đầu các ngón chân của anh tức thì co quắp lại, sàn nhà trời mùa thu lạnh thật đấy. Nhưng không lạnh bằng tim anh được… Tần Tống âm thầm nằm xuống ghế sô-pha, một tay vắt ngang trán, cảm thấy rã rời và có phần uất ức…
Bị hôn rồi mà vẫn không chịu thừa nhận cái gì hết, đáng ghét!
***
Hàn Đình Đình nhảy chân sáo vào phòng rồi lại trở ra, Tần Tống vẫn nằm im, đợi cô gọi dậy ăn cơm.
“Tần Tống!” Giọng Đình Đình nhẹ nhàng bay tới.
Tần Tống xoay mặt vào trong, không thèm nhìn “bánh bao nhỏ quê mùa”.
“Tần Tống!” Hàn Đình Đình đã nhanh nhẹn bước tới trước ghế sô-pha, ngồi xổm xuống: “Này, cái này cho anh, quà sinh nhật đấy!”
Tần Tống phút chốc mở to hai mắt, cuối cùng thì cũng đến rồi!
“Thực ra tôi định đưa anh từ tối hôm qua nhưng anh uống say quá.” Hàn Đình Đình đưa chiếc hộp trong tay cho anh: “Đây, chúc mừng sinh nhật! Chúc anh năm nào cũng được như hôm nay, luôn luôn bình an!”
Tần Tống ngồi thẳng dậy, cố gắng bày ra một bộ mặt cứng ngắc, giả bộ không hề để tâm, ngạo mạn nhận lấy, khấp khởi mừng thầm mở quà ra: Là một chiếc đồng hồ đeo tay nam. Anh sững người: “Sao… lại là thứ này?”
Hàn Đình Đình hoang mang: “Anh không thích à?” Cô phải dành dụm những hai tháng lương đó!
Tại sao lại là đồng hồ đeo tay? Đầu lông mày Tần Tống nhíu chặt lại, lặng thinh một hồi, đến lúc chịu không nổi mới hỏi: “Hàn Đình Đình! Đôi găng tay cô đan cho ai?”
Còn chối! Rõ ràng là có! Tần Tống nổi giận, mấy đêm liền cô lén lén lút lút đan móc anh đều nhìn thấy hết.
“Ý anh là cái mà sợi len màu xanh đó hả?” Đầu óc Hàn Đình Đình chợt loé lên: “Cái đó không phải găng tay! Đó là đồ tôi đan cho Phốc Phốc.”
Phốc Phốc… Có người nội thương đến mức suýt thổ huyết.
“Anh muốn găng tay hả?” Hàn Đình Đình tỏ ra tâm lý hỏi, Tần Tống sầm mặt liếc xéo “bánh bao nhỏ quê mùa” một cái, thấy cô hơi ưu sầu nhíu mày: “Nhưng tôi không biết đan… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi nhé! Anh thích màu gì?”
“Không cần!” Tần Tống nổi nóng đến mức tóc trên đầu dựng đứng, hùng hổ đứng lên, đi được hai bước liền quay lại, giật lấy đồng hồ cùng chiếc hộp trong tay Đình Đình, trừng mắt dữ dằn với cô thêm lần nữa rồi mới bỏ đi.
***
Cứ như vậy, từ ngày thứ hai sau buổi sinh nhật trở đi, Tần Tống đổi tên thành “Không Vui”, dù Đình Đình có làm gì anh cũng không vui, ngày nào cái bản mặt đẹp trai đó cũng quạu cọ, Hàn Đình Đình có nịnh nọt kiểu gì Tần Tống cũng làm mặt lạnh cứng ngắc.
Mẹ Đình nhận ra sự bất thường đó, nhân lúc xào rau mới kéo con gái lại hỏi nhỏ: “Đình Đình, con với A Tống có phải là đang cãi nhau không?”
“Không có ạ!” Hàn Đình Đình mặt ngây thơ, vươn đầu tới xem nước trong nồi đã sôi chưa: “Thỉnh thoảng công việc mệt nhọc quá, anh ấy không muốn nói chuyện… Không sao đâu mẹ à!”
Thực ra anh ấy chắc đang tức giận vì bức tranh một nhà hoà thuận êm ấm của đại mỹ nhân trong buổi tiệc sinh nhật đấy nhỉ? Hàn Đình Đình thầm nghĩ, cũng chẳng trách được anh ấy sao lại giận đến thế, người mình yêu hôm nào cũng ngủ trong nhà người khác, sinh con cho người ta, lại còn là một cô nàng xinh đẹp đáng yêu đến nhường đó nữa chứ…
“Đình Bảo! Nước! Nước! Đừng đổ thêm nữa!” Tiếng hét của mẹ Đình đã lôi kéo “cái mặt chảy dài” ở bên ngoài thủng thẳng bước vào: “Sao vậy?” Anh ló đầu vào hỏi.
Mẹ Đình phiền não nhấc nồi lên: “Hay rồi! Mau cho thêm ít bột mì vào đây! Phía trên tủ bếp ấy!”
Hàn Đình Đình vừa nãy mải nghĩ chuyện của Tần Tống với đại mỹ nhân, tay đổ nước tay thêm mì, đổ hết cả nước vào trong nồi khiến đám mì chìm nghỉm trong nước thành một cục nhão nhoét, cô vội vàng kiễng chân mở tủ lấy thêm bột mì.
Hàn Đình Đình vừa với tay, áo cũng bị kéo lên theo, để lộ ra một khoảng eo trần, trên làn da mịn màng trắng trẻo ấy hằn rõ mấy vết ngón tay xanh tím, mẹ Đình vừa trông thấy liền kinh hoàng thất sắc.
Tần Tống cũng nhìn thấy, vội bước tới trước, kéo cô xuống: “Khụ… Để anh lấy!”
Bất ngờ bị Tần Tống tựa sát vào, Hàn Đình Đình khó chịu đẩy anh ra: “Không cần đâu! Anh ra ngoài xem ti vi đi!”
Tần Tống căng mặt, một tay lấy bột mì, tay kia kéo mép áo của cô xuống, trong lòng không ngừng than khổ. Lúc đang thoái thác, bỗng di động của Hàn Đình Đình đổ chuông, thấy gương mặt “đâm lê” của ai đó đổi sắc, cô liền vội vàng chạy ra nghe điện thoại, chỉ còn lại mình Tần Tống đứng trong bếp đối diện với ánh mắt “muôn lời muốn nói lại thôi” của mẹ vợ.
“A Tống à…” Mẹ Đình đắn đo hồi lâu, mới tế nhị úp mở: “Da Đình Đình từ nhỏ đã mỏng, chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi là để lại dấu liền, con… các con… nên nhẹ nhàng một chút!”
Lời khuyên chân thành “ý nặng tình sâu” của mẹ Đình vừa dứt, hai tai Tần Tống đã đỏ ửng đến mức sắp bốc khói, anh luống cuống gật đầu: “Mẹ… Con biết rồi ạ!”
***
“A lô!” Ngọn gió đêm thu xào xạc khiến lòng người lạnh lẽo. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
“Đình Bảo?” Tiếng gọi trầm thấp của người ấy từ đầu dây bên kia vọng đến, trái tim lạnh lẽo của Hàn Đình Đình phút chốc trở nên ấm nóng, cô “Ừm” bừa một tiếng mơ hồ.
“Tiểu nha đầu! Sao tôi mới đi Mỹ có một chuyến mà khi trở về em chẳng nói chẳng rằng đã dọn đi mất rồi, lại còn đi lấy chồng nữa chứ!” Tiếng cười của người ấy vừa dày dặn, vừa ấm áp: “Sao không nói với tôi một tiếng? Ngày em kết hôn tôi nên có mặt mới phải chứ!”
Cổ họng Hàn Đình Đình như bị nghẹn lại, thanh âm nhỏ mà ngắt quãng, giải thích một hồi rồi chẳng hiểu bản thân mình đang nói gì liền hỏi lại anh: “Anh… sao lại biết số điện thoại của em?”
“Chuyện này thì có gì là khó!” Anh không mấy để tâm, cười cười: “Sao rồi? Kết hôn có tốt không?”
Người ấy chắc đang hút thuốc, lúc nói chuyện điện thoại với người khác anh có thói quen châm một điếu thuốc, nói vài câu thì ngẩng đầu nhả ra từng vòng khói thuốc, gương mặt đầy sảng khoái… Hàn Đình Đình nghĩ đến dáng vẻ tươi vui thoải mái của anh, trong lòng bỗng thấy như bị kim chích.
Những điều ấy cô quá đỗi quen thuộc, những điều ấy cô chưa từng lãng quên.
Thì ra, những ký ức mà cô cho rằng mình đã “phong toả” cực kỳ cẩn mật đó kỳ thực không hề xa vời, chúng trốn sâu dưới đáy lòng cô, chỉ chờ một tiếng gọi bâng quơ của anh như lúc này liền phá tan mọi sự kìm hãm, gào thét đòi chui ra, giằng xé trong cô, bất kể là cô có trốn chạy tới nơi chân trời góc bể nào đi chăng nữa.
“Đình Bảo?” Anh đợi hồi lâu không thấy cô nói gì, hoài nghi lên tiếng: “Sao thế?”
“Không sao…” Hàn Đình Đình lấy lại tinh thần: “Tiểu Đổng vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt! Ầy, sao em chẳng thèm hỏi thăm tôi có ổn hay không? Tôi đi công tác lâu vậy cũng chẳng thấy em gọi điện hỏi thăm an ủi. Con bé này, hồi nhỏ thấy tốt bụng lắm mà, mới kết hôn một cái là lật mặt không nhận người quen liền!” Anh vừa nói vừa cười, như một vị huynh trưởng đã dõi theo cô từ bé cho tới lúc trưởng thành, nhiệt tình quan tâm đến hạnh phúc của cô.
Hàn Đình Đình không thể chịu đựng thêm nữa, cô bất đắc dĩ ngắt máy, tay run run tháo pin điện thoại ra nhét vào túi áo.
Đã gần bảy giờ tối, ánh đèn ấm áp từ những căn hộ trong khu nhà dần sáng, một mình cô đứng lẻ loi trong lớp gió đêm thu lạnh lẽo trên sân thượng, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy mọi hy vọng đều tan thành mây khói. Anh ấy nói ngày cô kết hôn anh nên có mặt mới phải. Kỳ thực khi cô quyết định cưới Tần Tống cũng muốn gọi điện thoại thông báo cho anh, nhưng ngón tay đặt trên phím bấm do dự mấy tiếng đồng hồ rồi đến cuối cùng vẫn lại buông lơi…
Anh ấy chẳng biết gì cả! Anh ấy cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa để về ngăn cản cô. Anh ấy sẽ chỉ giống như vừa rồi, mỉm cười hỏi cô kết hôn có tốt không, về làm vợ người ta ổn chứ?
Sao có thể tốt được? Không phải làm vợ anh thì làm sao em có thể ổn được?
Việc gì phải tự làm khổ mình, ngay từ đầu cô đã biết là kết cục sẽ như thế này rồi mà.
Màn đêm ngày càng dày đặc, gió càng thêm lạnh, Hàn Đình Đình che mặt lại, lâu dần rồi cũng phải quên thôi. Cho dù có đau lòng tuyệt vọng hơn nữa, điều mà cô quan tâm nhất vẫn là bố mẹ mình còn đang ở trong ngôi nhà kia. Hai người đã cho cô máu thịt, linh hồn, tình cảm và tất cả những điều tốt đẹp nhất, cô không thể vì đèo bòng thứ tình yêu khó lòng gánh vác này mà vứt bỏ họ được.
Lau khô nước mắt trên mặt xong, cô liền trở vào phòng.
***
Bóng dáng Tần Tống đã mất hút khỏi căn bếp, một mình mẹ Đình đang hì hục nhồi bột. Cô đi đến phụ mẹ, thuận miệng hỏi: “Tần Tống đâu rồi hả mẹ?”
Mẹ Đình ngừng tay một lát rồi lại ra sức nhào thêm hai cái nữa. Bà thoáng nghĩ ngợi rồi vứt bột qua một bên, kéo con gái lại hỏi: “Đình Bảo… trên eo con… là A Tống làm đó à?”
Đình Đình sững người, lập tức nghĩ đến vết bầm tím trên eo cô, hôm sau buổi tiệc sinh nhật cô đã phát hiện ra rồi, chắc là do lúc ấy ở trong nhà vệ sinh… Tần Tống bấu cô.
Nghĩ đến nguyên nhân xuất hiện vết tích đó, mặt cô đỏ bừng.
Trông thấy dáng vẻ xấu hổ tự thừa nhận của con gái bé bỏng, mẹ Đình vừa vui mừng lại vừa lo âu, ý tứ một hồi mới nhỏ tiếng dặn cô: “Hai con là vợ chồng son, có gấp gáp một chút cũng là… điều rất bình thường! Nhưng sau này đừng vậy nữa! Chuyện gì cũng có mức độ thôi… Con hiểu chưa?”
“Con…” Hàn Đình Đình cắn môi lặng lẽ gật đầu.
***
Trên đường về hai người đều không nói gì, Hàn Đình Đình trong lòng đang có tâm sự, chẳng thèm đếm xỉa đến Tần Tống đang dùng ánh mắt vương vấn nhìn trộm cô.
Đến nhà, Đình Đình lặng lẽ đi thẳng về phòng, Tần Tống không thể nhịn nổi, gọi giật cô lại: “Khụ… eo cô… còn đau không?”
Hàn Đình Đình bất giác xoa nhẹ vùng eo mới nghĩ ra anh muốn nói gì: “Không sao, gần khỏi rồi.”
“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít một hơi, lấy hết dũng khí lên tiếng: “Tối hôm đó đã hôn em.”
Hàn Đình Đình đờ đẫn sững sờ trong thoáng chốc, sau đó thản nhiên gật đầu “Ừm!”
Ừm… Hơi thở Tần Tống cố nén vào bị trào cả ra, câu trả lời như vậy là thế quái nào chứ?