Chúng tôi ai cũng bận lo cho sự sinh tồn của mình.
Việc tôi ra nước ngoài về cơ bản đã được quyết định xong, Chương Tiểu Bồ muốn ở lại Bắc Kinh, cô ấy muốn trở thành phiên dịch hoặc vào làm trong cơ quan nhà nước, tốt nhất là làm ở bộ Ngoại giao. Còn Xuân Thiên nói, anh muốn ra nước ngoài với tôi, nhưng anh không qua được kì thi TOEFL, anh nói: Đợi anh, sang năm anh nhất định sang đấy tìm em.
Đừng đừng đừng, tôi nói, anh cứ như một con ong vò vẽ, người ta đi đến đâu anh đi theo đến đấy.
Chơi cùng anh bốn năm, cuối cùng tôi cũng đã học được cách nói đùa, tôi nói: Khó khăn lắm em mới thoát được móng vuốt của anh, hãy mau trả lại tự do cho em đi.
Khi tôi nói Xuân Thiên như thế, anh có vẻ buồn bã mắng tôi: Em thật chẳng có lương tâm gì cả, yên tâm đi, anh nhất định sẽ nhớ em, cũng nhất định sẽ tới tìm em, em đừng hòng thoát.
Ha ha, anh nghĩ anh là Hoàng Thế Nhân, còn em là Hỉ Nhi chắc? Đúng là em không chạy thoát khỏi móng vuốt của anh thật rồi! Khi tôi nói những lời như thế, thật ra trong lòng tôi cũng dấy lên chút thương cảm nhè nhẹ, bốn năm, từ lần gặp gỡ đầu, từ lúc anh đâm vào tôi, đến chiếc kẹo bạc hà, rồi những lần đi đi về về ra sân ga đưa đón, ngày anh đến bờ biển tìm tôi, rồi nụ hôn đầu đời, haizz, rút cục tôi và người con trai xấu xa này vẫn còn dùng dằng chưa dứt được! Tôi có thể nói rằng mình không có quan hệ gì với anh sao?
Nhưng tôi vẫn kiên quyết nói không yêu anh, để anh đừng ôm mộng tưởng nữa, nếu làm anh em của nhau thì còn vui vẻ, nếu muốn phát triển quan hệ thành người yêu thì sẽ không còn gì nữa.
Làm anh em thì làm anh em, em xem em đấy, cứ nghĩ mình hấp dẫn lắm ý, bọn con trai đứa nào cũng chỉ thích mẫu hình của Chương Tiểu Bồ thôi, vừa đầy đặn lại vừa hấp dẫn, em thì chỉ có thể làm anh em!
Câu nói này lại khiến tôi bị tổn thương, lần này tôi cũng không khách khí nữa, vung tay giáng cho anh một cái.
Lúc này tôi mới biết, đối với Xuân Thiên, tôi đã thân thiết tới mức có thể trêu đùa lăng nhăng, thậm chí còn giơ tay đánh anh, dã man quá rồi!
Chương Tiểu Bồ sử dụng tất cả các loại quan hệ, khi cô ấy hớn hở chạy tới tìm tôi, tôi biết, cô ấy đã có kết quả tốt.
Âu Dương Tịch Hạ, Âu Dương Tịch Hạ, cô ấy đứng dưới sân kí túc gọi, mau xuống đây đi, đoán xem mình đã gặp ai?
Tôi chạy xuống, cô ấy hào hứng đứng đó, mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, mềm mại như sắp muốn chảy cả nước ra, cô ấy nói: Mình đã gặp Trần Ngôn!
Ở buổi giao lưu nhân tài!
Anh ấy giờ đã là lão tổng của một công ty bất động sản rồi!
Trần Ngôn?
Đúng thế, chính là anh chàng học ở đại học Vũ Hán đó, là anh chàng đã từng viết thư cho mình!
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra, là người con trai đã bị cô ấy cho leo cây, anh chàng thấp đậm và đeo kính đó! Không ngờ mọi việc biến đổi khôn lường, Trần Ngôn, giờ đã trở thành một doanh nhân bất động sản.
Đúng thế, anh ấy muốn phát triển việc kinh doanh nhà đất sang Nga, nhìn thấy mình, đã gọi ngay, còn hỏi cậu đấy, anh ấy cứ nghĩ cậu mới là mình.
Thế cậu nói thế nào?
Mình đã nói thật hết rồi.
Tôi có chút không vui đứng nhìn người bạn thân của mình, vào những lúc quan trọng, bao giờ cô ấy cũng làm những việc có lợi cho mình! Haizz, đúng thế, bây giờ cô ấy có thể cần dùng tới Trần Ngôn, anh chàng Trần Ngôn này, không chừng có thể giúp cô ấy, giúp cô ấy ở lại Bắc Kinh!
Quả nhiên, ngày nào cô ấy cũng ra ngoài, có người nhìn thấy một chiếc BMW đỗ ở cổng trường, cô ấy lên xe, không quay đầu lại!
Cô ấy đã đặt Thẩm Gia Bạch vào một tình huống vô cùng khó xử!
Những tin tức cô ấy mang về hằng ngày lại không giống nhau, Trần Ngôn đã giúp cô ấy xin vào cơ quan này, giúp cô ấy xin vào cơ quan kia, cuối cùng, cô ấy nói với tôi, Trần Ngôn mua nước hoa và cả một bộ mỹ phẩm của Nhật cho cô ấy!
Khi cô ấy khoe những điều này với tôi, tôi vô cùng buồn bã. Đúng thế, có thể cô ấy và Thẩm Gia Bạch sẽ có một bi kịch, người mà Thẩm Gia Bạch yêu, không phải là một cô gái ưa hư vinh như vậy, nhưng anh ấy đã lún sâu vào rồi, không thể tự thoát ra nữa.
Lại một lần nữa tôi bất bình thay cho Thẩm Gia Bạch, tôi nói: Cậu làm thế không cảm thấy có lỗi với Thẩm Gia Bạch sao?
Bọn mình chỉ là bạn thôi mà. Chương Tiểu Bồ giải thích.
Bạn bè có thể tặng nhau những thứ như thế ư?
Thế nào chả được. Anh ấy có tiền, huống hồ ngày đó còn có ý với mình, mình có thể kể lại đúng mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất trong thư, nói thế nào nhỉ, mình cũng có thể được coi như mối tình đầu của anh ấy.
Cậu thật quá quắt và vô duyên, tôi mắng Chương Tiểu Bồ. Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, Âu Dương Tịch Hạ, cậu ghen tị với mình phải không?
Nghe câu nói này, khiến tôi lập tức cảm thấy tức giận, Chương Tiểu Bồ, cậu làm mình đau lòng quá, sao mình lại ghen tị với cậu, nếu mình ghen tị với cậu, thì liệu mình có nhường Thẩm Gia Bạch cho cậu không? Nếu mình ghen tị với cậu, liệu mình có bảo vệ cậu như thế không?
Thẩm Gia Bạch không phải do cậu nhường cho mình!
Thẩm Gia Bạch yêu mình!
Nhìn cô gái đang vênh vang trước mặt mình, tôi đột nhiên có cảm giác đau lòng một cách bất lực, đúng thế, tôi nhường thì sao, tôi cũng giống như cô ấy, đến gặp anh và nói hết ư? Đến nói với anh rằng tôi chính là người con gái vẫn viết thư cho anh, là người mỗi đêm giao thừa đều gọi tên anh ư?
Không, tôi không thể, tôi thà làm một con tằm câm lặng như thế này thôi.
Phải, tôi không thể học Chương Tiểu Bồ, cô ấy đơn giản nông cạn, lẽ nào, lẽ nào tôi lại phải học theo cô ấy sao?
Tôi muốn hận cô ấy, nhưng lại không thể hận được, đúng thế, cô ấy có rất nhiều tật xấu, nói dối, lừa gạt, hư vinh, nhưng tôi lại vẫn coi cô ấy là bạn.
Đấy, vừa cãi nhau xong, cô ấy đã ôm ngang eo tôi, rủ tôi đi dạo bách hóa Trung Hữu, Đông Đan, nhờ tôi ngắm cho cô ấy cái váy mới, bởi vì ngày mai, cô ấy phải đi phỏng vấn ở một công ty, một công ty do Trần Ngôn giới thiệu!
Trần Ngôn nói, sếp tổng của công ty đó là bạn học của anh ấy, anh ấy có thể giúp đỡ mình.
Là một công ty của Nhật, vừa hay Chương Tiểu Bồ lại học tiếng Nhật, sếp tổng công ty đó cần tuyển một thư kí.
Đúng là cơ hội tốt trời ban tặng. Mặc dù, ở Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, khoa tiếng Nhật là có tiếng nhất, nhưng tôi không hối hận vì đã chọn tiếng Pháp, bởi vì tôi không muốn làm thuê cho người Nhật. Thật ra, sang Nhật du học cũng rất thuận tiện, nhưng tôi thật sự không thích Nhật Bản, cuối cùng, tôi chọn nước Anh.
Vào ngày đi phỏng vấn, tôi đi cùng cô ấy, chúng tôi cùng gặp Trần Ngôn, Trần Ngôn ngượng ngùng cười, đây là lần gặp lại đầu tiên sau bao nhiêu năm như thế.
Tôi giơ tay ra, Trần Ngôn, thật ngại quá, lần trước đã phải gạt anh, em là Âu Dương Tịch Hạ.
Chính là bởi vì tôi đưa tay ra, cho nên tôi và Trần Ngôn trở thành bạn tốt, anh ấy nói, vừa gặp tôi là đã biết tôi là một cô gái không biết nói dối, rồi hạ giọng nói tiếp, Chương Tiểu Bồ rất thích nói dối, cô ấy không đáng yêu, có điều, anh tình nguyện giúp đỡ cô ấy, em cũng biết đấy, năm đó, anh rất thích Chương Tiểu Bồ.
Cô ấy mời chúng tôi đến quán bar ở Hậu Hải chơi, đương nhiên, Trần Ngôn thanh toán.
Chúng tôi bị kéo vào một quán bar gần Hậu Hải, nhìn thấy có ca sĩ đang hát, người ca sĩ đó có đôi mắt rất giống Thẩm Gia Bạch.
Tôi ngẩn người ra, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ, một mình uống cafe Jablum, Chương Tiểu Bồ nói chuyện với Trần Ngôn, họ uống Corona. Người ca sĩ đó hát bài Bressanone của Mathew Lien, tôi bỏ ra một trăm tệ, ghi tên năm bài hát, đúng thế, tôi muốn anh ta hát cho tôi nghe.
Mỗi lần như thế, anh ta đều nói: Tặng cho cô gái ngồi bàn số bảy bên cửa sổ.
Sau đó, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn tôi, đây cũng là lần đầu tiên, tôi chăm chú nhìn một người đàn ông.
Đúng thế, chăm chú như thế!
Tôi coi anh ta là Thẩm Gia Bạch, nếu như tôi và Thẩm Gia Bạch cũng từng trao cho nhau ánh mắt thiết tha như thế thì tốt biết bao.
Bọn họ uống tới tận nửa đêm, Trần Ngôn và Chương Tiểu Bồ đều uống nhiều, chúng tôi lại đến Hậu Hải, đèn lồng đỏ treo cao, màn đêm dần dần buông xuống, tôi khẽ hát: Anh hỏi em yêu anh sâu sắc bao nhiêu… ánh trăng nói hộ lòng em.
Hai người bọn họ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, nghe tôi hát, nước mắt tôi rơi xuống, ánh trăng, rút cục thì có thể nói hộ lòng ai không? Bốn năm, đã trôi qua nhanh như thế, lúc này, tôi đột nhiên lại hoài niệm về chuyện cũ.
Sau khi lên bờ, Trần Ngôn cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, anh ấy nói: Các cô gái, cố gắng làm cho tốt nhé, thiếu tiền thì cứ nói với anh một tiếng, anh nhất định sẽ dốc sức chi viện cho các em.
Sau khi tốt nghiệp, trong không khí bao trùm mùi vị của sự chia li, chỗ nào cũng thấy toàn vỏ lon bia rỗng, tôi càu nhàu vì ở trường hỗn loạn, nên cùng Xuân Thiên đạp xe đi quanh các ngõ nhỏ, ngày nào chúng tôi cũng đi trên con phố Trường An, khi chuẩn bị rời xa Bắc Kinh tôi mới nhận thấy, Bắc Kinh đã bén rễ trong lòng tôi, tôi đã yêu thành phố này mất rồi.
Ban đêm khi đạp xe xuyên qua phố Trường An, tôi sẽ nhìn thấy Thiên An Môn.
Cảnh đêm tàn tạ, ánh đèn rực rỡ, tình yêu của tôi cũng giống như hoa đèn tàn lụi. Có một hôm khi đạp xe ngang qua Thiên An Môn, Xuân Thiên quay đầu lại gọi tôi, Tịch Hạ, nhìn kìa, tượng chủ tịch Mao.
Thì sao?
Tịch Hạ, anh xin thề với chủ tịch Mao rằng, anh yêu em.
Tôi cười, anh chàng Xuân Thiên này, nói đùa với cả tượng của chủ tịch Mao, tôi cũng nói theo một câu: Em xin thề với chủ tịch Mao rằng, em không yêu anh.
Chúng tôi đều cười, anh nói: Anh nói thật mà.
Ha ha, em cũng nói thật đấy chứ.
Thời gian chuẩn bị tốt nghiệp, tôi và Xuân Thiên trở thành những con nghiện ngõ ngách, chúng tôi gần như đi qua khắp các con ngõ ở Bắc Kinh, còn đạp xe lên tận Hương Sơn, vào quán ăn có tên là “Na Gia tiểu quán” dưới chân núi Hương Sơn ăn cơm.
Na Gia tiểu quán nằm dưới chân núi, rất nên thơ, gạch nền màu xanh, đồ gỗ màu đỏ, cắm rất nhiều hoa khô, dưới lầu có rất nhiều những căn phòng nhỏ, bên ngoài là cảnh sắc tuyệt đẹp của Hương Sơn.
Hôm đó, tôi đã uống say.
Ngồi đối diện tôi, là một người con trai tôi sắp phải nói lời chia li, anh đã ở bên tôi suốt bốn năm, cho dù không yêu, cũng vẫn cảm thấy rất buồn.
Xuân Thiên nói: Tình yêu là một trận ốm, cảm cúm sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, sẽ bị sốt mất mấy ngày, dù uống loại thuốc gì cũng sẽ không ăn thua, liều thuốc duy nhất chính là em! Em chính là thuốc phiện của anh, anh tình nguyện bị trúng độc, tình nguyện cả đời này làm bất cứ việc gì vì em.
Chúng tôi lại nâng hết li này tới li khác, từ lúc bắt đầu quen nhau, cho đến sự chia li ngày hôm nay, mỗi một tình tiết như hiện rõ mồn một ngay trước mắt, khi nhắc tới chuyện tôi bị trẹo chân anh phải đến Thượng Hải để đón tôi, tôi đã khóc, khi nói đến chuyện tôi sẽ phải rời khỏi nơi này để sang Anh, anh cũng đã khóc.
Chúng tôi đều đã khóc.
Tịch Hạ, anh khẽ gọi, em có biết không? Anh thật sự rất thích em, thật sự rất yêu em, em nên biết rằng, cho dù có trải qua bao nhiêu năm nữa, cho dù có quen biết với bao nhiêu người con gái khác nữa, anh cũng sẽ không bao giờ tìm thấy một người nào như em, không bao giờ tìm thấy…
Tôi im lặng, tôi im lặng!
Chỉ có tiếng nghẹn ngào, tôi giơ tay ra, đọc một câu thơ của Tịch Mộ Dung: Vì không có duyên, không phải là gặp quá sớm, thì cũng là quá muộn! <