Cảnh Mạc Vũ mỉm cười nhìn tôi. “Ngôn Ngôn, từ trước đến nay, em luôn là người hiểu anh nhất.”
“Em như vậy mà được coi là hiểu anh, có phải anh bi ai quá không...” Nếu tôi thật sự hiểu anh, ngay từ đầu tôi đã không hiểu nhầm anh thích Hứa Tiểu Nặc, cũng không nghĩ anh chỉ vì trách nhiệm nên mới cưới tôi, càng không cho rằng một khi tôi ép anh rời khỏi Cảnh gia, khiến anh trắng tay là có thể vứt bỏ hết tình cảm với Cảnh gia, trở về bên ba mẹ anh.
Cảnh Mạc Vũ nhíu mày, không để bụng lời tôi nói. “Không sao cả, chúng ta còn thời gian một đời, nếu em có điều gì chưa hiểu, em cứ từ từ tìm hiểu.”
Một đời? Nghe ra có vẻ rất dài. Tôi ngoảnh đầu quan sát kĩ người đàn ông ở bên cạnh, nghĩ đến chuyện sống cùng anh cả đời, chứng kiến anh ngày một già đi, trong lòng chợt dội lên một cảm giác thật khó diễn tả.
“Sao em lại nhìn anh như vậy?” Cảnh Mạc Vũ hỏi.
“Em đang nghĩ, lúc về già, không biết anh còn đẹp trai không.”
Cảnh Mạc Vũ buông một tay khỏi vô lăng, véo má tôi. “Ngoài vẻ đẹp trai, em còn thích anh ở điểm gì?”
Vấn đề này có vẻ sâu xa. Tôi ngẫm nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc tôi thích anh ở điểm gì. Hình như rất nhiều điểm nhưng hình như tất cả đều không quan trọng, tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi.
“Vậy anh thích em ở điểm gì?” Tôi hỏi ngược lại, chờ đợi anh nêu ra ưu điểm của tôi.
“Anh thích... ôm em ngủ...”
“...”
Bầu trời Washington đầy hoa tuyết, xe của Cảnh Mạc Vũ chuyển hướng vào khu vực nội thành, dừng lại trước một nhà hàng Trung quốc tao nhã.
Anh nói: “Anh thấy buổi tối em không ăn gì, chắc đói bụng rồi. Món thịt nhà hàng này không tồi, chúng ta nếm thử nhé!”
Không nếm không biết, món thịt của nhà hàng này đúng là mĩ vị, thơm mà không ngán.
Tôi chẳng hề e ngại, chén sạch các món ăn trên bàn. Sau khi no căng bụng, tư duy trở nên nhạy bén, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra vấn đề vừa rồi còn mờ mịt. Tôi thích Cảnh Mạc Vũ là bởi anh có thể thỏa mãn mọi dục vọng của tôi, ngoài sắc dục còn bao gồm cả thực dục...
Lại là một đêm động phòng hoa chúc, lại là căn phòng trang trí y hệt trước kia, lại là bồn tắm với những cành hoa hồng rực rỡ, lại là ánh đèn dịu dàng... Tất cả như một vòng luân hồi, quay về điểm xuất phát.
Lần này, ông chồng mới cưới của tôi lĩnh hội sâu sắc chân lý một đêm đáng giá ngàn vàng. Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi kéo tôi lên giường.
Dưới tấm chăn mỏng, ngón tay lạnh giá của anh dừng lại ở cúc áo trên cổ tôi. Tôi hé mắt, bắt gặp đôi mắt đen lấp lánh của anh nhìn chằm chằm vào ngực tôi, ở bên nhau lâu như vậy, sao tôi không đọc ra hàm ý trong mắt anh. Tôi đập vào tay anh. “Sao thế? Mới có mấy ngày đã không nhịn được rồi à?”
Cảnh Mạc Vũ lật người đè tôi xuống dưới, khóe miệng tràn đầy ý cười của anh áp sát. Tôi định nghiêng mặt né tránh nhưng anh đã sớm đoán ra, giơ một tay đỡ lấy gáy tôi, một tay ôm eo tôi rồi phủ môi xuống.
Một thời gian dài chúng tôi không trao nhau nụ hôn nồng nàn như vậy, đầu lưỡi Cảnh Mạc Vũ tiến sâu vào, hơi ấm của anh mang theo ý chọc ghẹo, trong dục vọng mạnh mẽ của anh ẩn hiện sự kìm nén và thương yêu, đốt cháy ngọn lửa đam mê, khiến lý trí của tôi sụp đổ hoàn toàn. Tôi mềm nhũn người, để mặc anh trao cho tôi cảm giác như ảo mộng.
Áo ngủ trên người đã bị Cảnh Mạc Vũ lột sạch. Nụ hôn nồng nàn như giọt mưa rơi trên vành tai nhạy cảm của tôi, rơi xuống cổ tôi... Hơi thở của anh nặng nề, cũng rất nhẹ nhàng, phả vào làn da tôi như ngọn lửa cháy bỏng, một đường từ trên xuống dưới, dừng lại ở trái chín căng mọng trước ngực tôi. Đầu lưỡi và hàm răng anh lúc nặng lúc nhẹ cọ sát vào vô số sợi dây thần kinh nhạy cảm trên đó...
“Ưm... ưm...” Theo tiếng rên rỉ yêu kiều, ngón tay tôi vùi sâu vào mái tóc của Cảnh Mạc Vũ. Toàn thân như được đốt cháy, cảm giác ướt át, nóng bỏng dâng tràn trong chốc lát. Tôi chỉ muốn lập tức được lấp đầy, được nở rộ dưới thân anh.
Thế là tôi đưa tay cởi áo ngủ của Cảnh Mạc Vũ. Dù biết rõ tôi đang ở thời kì nguy hiểm, không thể dùng phương thức truyền thống để giải phóng dục vọng của bản thân, tôi vẫn khao khát hơi ấm của cơ thể anh...
Cảnh Mạc Vũ một tay nắm bàn tay đang cởi áo của tôi, một tay tiến vào nơi đã ướt át giữa hai đùi tôi. Thần kinh nhạy cảm của tôi không chịu nội sự tiếp xúc đó, tôi cong người, khao khát anh tiếp tục thăm sâu hơn. Nhưng Cảnh Mạc Vũ đã rút ngón tay đưa đến trước mặt tôi.
Ánh mắt anh đầy ý cười trêu chọc. “Sao thế? Mới có vài ngày đã không nhịn được rồi à?”
“Anh...”
Tôi nghiến răng, hạ quyết tâm, lật người nằm đè lên anh, hôn anh ngấu nghiến. Sau đó, tôi diễn lại từ đầu đến cuối động tác anh vừa làm với tôi.
Từ trước đến nay, trả thù vốn là chuyện “địch tổn thất mười, ta tổn thất tám”. Sao một hồi giày vò, ai có thể vẹn toàn cơ thể mà rút lui? Do đó, trong đêm động phòng hoa chúc, chúng tôi lăn qua lăn lại, cuối cùng cả hai đều bị tổn thất, cả hai đều hạ vũ khí đầu hàng...
Mùa đông trôi qua, mùa xuân đến, cây hoa kết hợp hoan nhú lên chồi non xanh biếc.
Sự thay đổi của các mùa cũng như quá trình sinh trưởng và héo úa của sinh mệnh, đều là tuần hoàn tự nhiên.
Qua ba tháng nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, em bé trong bụng tôi ngày một lớn lên. Tuy việc ốm nghén khiến tôi khó chịu nhưng vào mỗi thời khắc yên tĩnh, tôi đều cảm nhận được nhịp tim mạnh khỏe, rõ ràng của đứa con trong bụng, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trong khi đó, sức khỏe của ba tôi ngày càng kém. Bác sĩ không còn cách nào khác ngoài việc cho ông dùng thuốc giảm đau liều mạnh để giảm bớt sự đau đớn.
Tôi không rõ ba tôi biết bao nhiều phần sự thật về bệnh tật của ông, chỉ biết ông sống vui vẻ mỗi ngày. Ông rất hiếm khi ở nhà dưỡng bệnh. Có lúc ông đi một vòng quanh núi đất đỏ, dặn dò người phụ trách lưu ý đến vấn đề an toàn lao động, có lúc ông đến tòa nhà công ty Cảnh Thiên, nghe Cảnh Mạc Vũ báo cáo về tiến triển của dự án năng lượng mới. Những lúc nhàn rỗi, ông gọi điện cho bạn bè cũ, khoe với họ rằng cháu ông rất khỏe mạnh. Có lúc ông thích cùng tôi ngồi phơi nắng ngoài sân, hỏi chuyện cháu ông không biết chán: “Nhóc con bao giờ mới ra đời? Ông mong sớm được bày tiệc đầy tháng của cháu để nhận phong bao của mọi người.”
Tôi cười, nói: “Tại sao phải đợi đến đầy tháng hả ba? Bây giờ em bé đã được hơn ba tháng, bác sĩ nói thai nhi phát triển rất ổn định. Chúng ta có thể mở tiệc mừng, mời các chú, các bác đến chung vui.”
Mắt ba tôi sáng ngời. “Ờ nhỉ?” Nói xong ông vội vàng đi gọi điện cho bạn bè.
Trong bữa tiệc, ba tôi gặp lại nhiều bạn cũ lâu ngày không gặp nên ông rất vui. Ông liên tục nâng ly với đám anh em cùng vào sinh ra tử trước kia, không say không ngừng. Bác sĩ dặn ba tôi không được uống rượu, tôi muốn ngăn cản ông nhưng Cảnh Mạc Vũ nói: “Em cứ để ba uống đi. Việc ba vui vẻ quan trọng hơn bất cứ điều gì!”
Tôi nhẹ nhàng vuốt chiếc bụng đã hơi nhô lên, ngồi xuống ghế. Con người khi sinh ra, số phận đã định sẽ có lúc kết thúc. Mấy chục năm ngắn ngủi trải qua buồn vui, yêu hận của cõi trần, thứ con người theo đuổi không phải là sinh mệnh vô biên vô tận mà là sự thỏa mãn trong lòng. Trong cuộc đời này, ba tôi còn mấy lần được mãn nguyện, vui vẻ như lúc này, sao tôi phải khiến ông cụt hứng chứ!
Nhưng sức khỏe của ba tôi dù sao cũng không tốt. Mới uống vài chén, ông đã không thể gắng gượng, ông gọi Cảnh Mạc Vũ uống giúp ông. Sau đó, Cảnh Mạc Vũ cũng ngà ngà say. Cuối cùng, đám đàn ông đã sống quá nửa đời người đều say khướt, ôm nhau kể chuyện “gió giục mây vần” từ bốn mươi năm trước, cảm thán thời gian trôi qua vô ích. Đôi mắt ba tôi cũng bộc lộ sự cảm khái.
Thời gian cũng không còn sớm, lại cảm thấy hơi mệt mỏi, nên tôi vịn vào thành sofa đứng dậy, bảo người trông nom ở cạnh tôi đưa đi nghỉ. Đi qua hành lang, tôi nghe đằng sau vọng tới tiếng bước chân dồn đập. Tôi đoán là Cảnh Mạc Vũ đuổi theo, vừa định quay đầu, hai cánh tay nóng bỏng đã ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào trong lồng ngực ấm áp.
“Em định đi đâu vậy?” Hơi thở của anh phảng phất mùi rượu.
“Em thấy mọi người còn lâu mới giải tán nên tìm chỗ nghỉ ngơi trước.”
“Em mệt rồi à?”
Tôi lắc đầu. “Ở đây hơi ồn ào.”
“Ờ...” hơi thở nóng hổi của Cảnh Mạc Vũ phả vào sau tai tôi. Tôi vô thức né tránh vào lối ra an toàn ở bên cạnh anh. Anh thuận đà kéo tôi qua bên đó, vào một góc tối, bờ môi mềm mại của anh chạm vào môi tôi.
“Không, không được.” Tôi hốt hoảng ngó xung quanh, tìm camera theo dõi.
Cảnh Mạc Vũ ghé sát, giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi: “Bác sĩ nói qua ba tháng là có thể...”
Dù có thể nhưng cũng không nên ở đây. Hơn nữa, xung quanh nơi này không biết lắp mấy chiếc camera theo dõi. Tôi vừa định giãy giụa, Cảnh Mạc Vũ lại ôm chặt cơ thể tôi, thò tay vào trong áo, vuốt ve eo của tôi, “Em đang tìm gì thế? Sợ ai nhìn thấy à?”
Tôi thầm thở dài. Con người Cảnh Mạc Vũ tương đối ôn hòa, trầm tĩnh nhưng ở một phương diện nào đó anh đặc biệt cứng rắn, bá đạo, càng nói càng không được, anh càng làm tới, nhất là khi say rượu, thực sự chuyện gì anh cũng có thể làm.
“Anh muốn em, chi bằng...” Tôi đưa hai tay ôm vai anh, ghé sát, nũng nịu. “Chúng ta về nhà đi. Ở đó không lo bị ai quấy rầy, anh muốn sao cũng được...” Để tăng thêm hiệu quả, tôi nghiêng đầu nhìn anh, để anh có thể thấy rõ vẻ cám dỗ mờ ám trong mắt tôi...
Dưới ánh sáng mờ mờ, tôi và Cảnh Mạc Vũ mắt đối mắt. Đôi mắt đen của anh không hề che dấu sự chiếm giữ mãnh liệt. Nhưng không biết có phải do ảo giác, tôi không nhìn thấy dục vọng không thể khống chế trong đáy mắt anh, thậm chí anh không hề có vẻ say rượu đến mức đánh mất thần trí.
Tôi đang cảm thấy khó hiểu, ở cầu thang phía đối diện bất chợt có một bóng đen vụt đến, lao vào Cảnh Mạc Vũ ở trước mặt tôi với tốc độ rất nhanh. Tôi giật mình, hét lên theo bản năng: “A… có người!”
Tiếng hét của tôi còn chưa dứt, một đám người đột nhiên xuất hiện, túm lấy bóng đen vừa chạy đến, bịt miệng hắn, lôi hắn ra ngoài. Tất cả những chuyện này âm thầm xảy ra trong bóng tối, ngay trước mắt tôi. Cảnh Mạc Vũ dường như không thấy, anh đặt một nụ hôn lên má tôi. “Có đúng là em sao cũng được không hả?”
“Gì cơ?” Tôi còn chưa kịp định thần, giơ ngón tay cứng đờ chỉ về phía sau lưng anh. “Vừa rồi anh có nhìn thấy không? Có người...”
Trong không khí tản mát mùi đặc trưng mà tôi rất quen thuộc. Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nhận ra đó là mùi thuốc khử trùng. Tôi lập tức nghĩ đến hình bóng vừa rồi, người này cao lớn, hơi gầy, rất giống...
“Là anh ta?” Suy đoán đó khiến tôi hóa đá. “Người vừa rồi là Văn Triết Lỗi? Anh ta tỉnh rồi à?”
Cảnh Mạc Vũ lạnh lẽo nhìn tôi, ý cười trên khóe miệng anh từ từ biến mất.
Tôi chợt tỉnh ngộ trong giây lát. Thảo nào ánh mắt Cảnh Mạc Vũ không che giấu sự chiếm hữu nhưng không hề xuất hiện dục vọng không thể kiềm chế. Nhất định là anh đã nhìn thấy Văn Triết Lỗi, hoặc giả anh cho rằng tôi cũng nhìn thấy Văn Triết Lỗi nên lặng lẽ rời khỏi bữa tiệc đến đây gặp anh ta. Nghĩ đến khả năng này, sống lưng tôi đổ mồ hôi lạnh.
Cảnh Mạc Vũ vuốt ve bờ vai run rẩy của tôi. Giọng anh nhẹ như gió thoảng: “Em đang sợ hãi? Sợ anh giết chết hắn đúng không?”