đi vào, Cảnh Mạc Vũ dập điếu thuốc, nhẹ nhàng đóng cửa sổ. Hình như anh ngày càng biết cách che dấu tâm tư của mình, tôi không nắm bắt được một tia vui buồn, hài lòng hay tức giận trên mặt anh.
“Ngồi đi!” Cảnh Mạc Vũ chỉ vào chiếc ghế bên bàn ăn. Bàn ăn rất lớn, ít nhất có thể dành cho hai mươi người ngồi. Nhưng lúc này chỉ có hai chúng tôi, tôi ngồi một đầu, anh ngồi một đầu, chúng tôi như cách nhau cả thế giới.
Thức ăn bày biện đẹp mắt được dọn lên rất nhanh, chớp mắt đã đầy bàn. Tôi không có hứng thú với mấy món sơn hào hải vị đó, vội vàng rót rượu để xua tan cái giá lạnh. Tôi quên sạch lời dặn dò của bác sĩ, cầm chai rượu brandy rót đầy hai ly, cầm một ly trên tay, một ly chuyển đến trước mặt Cảnh Mạc Vũ. “Ly này là để chúc mừng anh dành được quyền khai thác núi đất đỏ.”
Cảnh Mạc Vũ mỉm cười, cầm ly rượu cụng nhẹ xuống mặt bàn rồi ngẩng lên uống cạn. Tôi cũng không chịu lép vế, uống một hơi hết sạch. Rượu cay nồng hơn tôi tưởng, vừa vào đến cổ họng lập tức gợi nhớ nhiều kí ức đau buồn.
Tôi lại rót một ly brandy, xoay xoay ly rượu trong tay, ngắm thứ chất lỏng trong suốt, sóng sánh. “Nghe nói ở Washington anh sống rất tốt, anh đã kết hôn chưa?”
Tôi vốn có ý uống rượu mừng anh nhưng anh lại nâng cốc với tôi trước, nói rành rọt từng từ một: “Trong cuộc đời mình, tôi chỉ cho phép bản thân sai lầm một lần.”
Nói rất hay! Tôi suýt vỗ tay tán thưởng.
Vì câu nói của Cảnh Mạc Vũ, tôi đương nhiên phải uống hết ly rượu. Nhưng tôi quên mất một chuyện, tửu lượng của tôi còn lâu mới bằng anh, vì vậy, anh uống hai ly mà mặt vẫn không biến sắc, còn tôi đã bắt đầu hoa mắt, chóng mặt.
Không khí của bữa cơm không sôi nổi, chẳng có mấy câu hàn huyên, dù chỉ mang tính hình thức nhưng chúng tôi cũng nâng ly chúc tụng. Không nhớ đã cùng anh ấy nâng cốc mấy lần, mặt tôi nóng như quả cầu lửa, tâm tư và lý trí như một con ngựa hoang thoát khỏi sợi dây, phi mỗi lúc một xa.
“Gần đây sức khỏe của ba không tốt lắm. Ông thường nhắc đến anh...”
“Vậy à?” Giọng anh vẫn lạnh nhạt như ngày nào, tôi không nhận ra tâm tình của anh.
“Ba rất nhớ anh... dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, anh mãi mãi vẫn là con trai ông.”
“Nếu tôi nhớ không nhầm, về mặt pháp luật, tôi và ông ấy không còn bất cứ quan hệ gì.”
Mũi tôi cay cay. Tôi cắn răng, cố không để nước mắt chảy xuống. “Tôi biết trong lòng anh rất hận, nhưng ba đã già rồi, nếu có hận, xin anh hãy hận một mình tôi.”
Cảnh Mặc Vũ trầm lặng, cúi đầu nhìn ly rượu.
“Ba luôn coi anh là con trai ruột, ông còn muốn giao cả sản nghiệp Cảnh gia cho anh ... Mấy ngày trước, ông bị đột quỵ. Lúc rời khỏi phòng cấp cứu, tinh thần không tỉnh táo, ông không ngừng gọi tên anh...” Nhớ đến gương mặt trắng bệch và ánh mắt đờ đẫn, mất hồn của ba khi rời khỏi phòng cấp cứu, giọng tôi nghẹn ngào. “Anh... hãy về nhà thăm ba đi!”
“Về nhà?” Cảnh Mạc Vũ giơ tay về phía tôi, ngón tay anh lạnh giá chạm vào nước mắt nóng hổi trên mặt tôi. “Em đang cầu xin tôi về nhà sao Ngôn Ngôn?”
Tôi gật đầu. “Vâng, coi như tôi cầu xin anh.”
Anh nhếch môi cười khó hiểu. Ngón tay anh lướt qua má, mắt và mái tóc lòa xòa trước mặt tôi. “Được… vậy em có thể cho tôi thứ tôi muốn?”
Ngữ khí và động tác của anh khiến tôi hoảng loạn. Tôi muốn trốn tránh nhưng bàn tay vừa rời khỏi mặt bàn, cơ thể đã mất thăng bằng, ngã về phía sau. Cảnh Mạc Vũ nhanh tay đỡ lấy tôi, ngón tay lạnh giá của anh dừng trên đầu tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
“Em sợ gì chứ?” giọng anh ẩn chứa ý cười nhưng làm tôi sởn gai ốc.
“Tôi... tôi không sợ.”
Giọng nói run rẩy đã bán đứng tôi.
Ý cười trên khóe miệng anh càng sâu hơn. Anh đột nhiên cúi xuống, bế tôi lên. Cơ thể tôi lơ lửng trên không, tôi như chìm trong giấc mộng, không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
“Anh... anh bế tôi đi đâu?” Tôi có dự cảm chẳng lành, muốn vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay Cảnh Mạc Vũ, nhưng không hiểu do rượu brandy đã làm thần kinh tôi tê liệt hay mùi vị trên người anh mê hoặc tôi, tôi không có chút sức lực phản kháng.
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi chặt hơn. Anh bế tôi đi qua tấm bình phong, hóa ra đằng sau tấm bình phong có một cánh cửa.
Cánh cửa mở ra bên trong là một phòng ngủ. Chiếc giường lớn làm bằng gỗ trắc được phủ một tấm ga trải giường màu tím trông rất bắt mắt. Tôi lập tức cảnh giác, đẩy người anh nhưng anh đột ngột buông tay làm người tôi rơi xuống giường.
“Cảnh Mạc Vũ, rốt cuộc anh muốn gì hả?”
Cảnh Mạc Vũ cởi từng chiếc cúc áo. “Tôi nói rồi, những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi đòi về toàn bộ. Em còn nhớ không?”
Tôi đương nhiên nhớ rõ, đó là cảnh tượng suốt đời tôi không thể nào quên. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông phủ đầy trên mặt đất, trước cánh cổng uy nghiêm của tòa án, bàn tay ấm áp của Cảnh Mạc Vũ túm chặt tay tôi. Hoa tuyết đậu trên hàng lông mi và lông mày của anh dần dần tan chảy. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy nỗi đau khổ và quyến luyến không hề che giấu trong đôi mắt anh. “Tại sao em không tin anh?”
Tôi không vùng vẫy, chỉ nở nụ cười thanh thản. “Vấn đề này anh nên đi hỏi tòa án. Chính ông ấy không tin anh, chính ông ấy phán xử toàn bộ tài sản của Cảnh gia cho tôi. Nếu anh không phục, anh có thể kháng án, với điều kiện anh cho đây là một việc làm vẻ vang.”
Bàn tay Cảnh Mạc Vũ từ từ buông lỏng, anh không tiếp tục cứu vãn trong vô vọng. Mặc dù tay trắng, anh vẫn kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, hạ giọng khẩn cầu.
Tôi quay người bỏ đi, không muốn ở lại dù chỉ một giây phút.
“...Những thứ tôi đã mất, rồi cũng có ngày tôi sẽ đòi về toàn bộ.” Giọng nói trầm thấp của Cảnh Mạc Vũ vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu, nở nụ cười khinh thường. “Cảnh Mạc Vũ! Đợi tới ngày anh có bản lĩnh đòi về, anh hãy nói với tôi câu này.”