ành tích học tập cũng bình thường. Mẹ của Triệu Chấn Đào lại xem thằng bé như một thiên tài hiếm gặp, bà ta cầm quyển vở bài tập của nó cho Thuấn Nhân xem và nói: “Con nhìn này, quá xuất sắc, biết viết cả tiếng nước ngoài cơ đấy, nó mới có tám tuổi thôi.” Trong tiếng Hán của mình thôi
Thuấn Nhân nói: “Mẹ à, đấy không phải là chữ, là chữ cái, giống như chữ cái phiên âm trong tiếng Hán của mình thôi “ Bà Triệu nói: “Thì đó cũng là chữ cái tiếng nước ngoài, con hỏi bọn trẻ tám tuổi trên đường xem có mấy đứa biết viết nào.”
Bà Triệu rất giỏi giang trong việc bếp núc, đối một người phụ nữ Giang Tây coi việc bếp núc là sự nghiệp cả đời của mình thì thừa tự tin vào bếp. Bà cho rằng dao bắt buộc phải treo trên tường, con dao treo hơi lệch trên giá cũng không được, phải treo thẳng. Bát cũng không được xếp chồng lên nhau, mà phải xếp từng cái, từng cái vào từng ô.
Đối với việc này, Thuấn Nhân đều chọn thái độ tiếp thu ngầm. Cô vốn chẳng có hứng thú với việc vào bếp, nhưng nhìn bà Triệu làm một cách hứng thú, cô đành một tay phụ giúp bà mẹ chồng khó tính.
Tòa soạn nhanh chóng ký hợp đồng một năm với Thuấn Nhân. Mỗi lần phải tham gia các cuộc họp, hay tiếp khách quan trọng, ông Khổng lại lôi Thuấn Nhân theo. Thuấn Nhân đi theo cũng chẳng nói được mấy câu, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, thỉnh thoảng mỉm cười vẻ lịch sự. Chỉ thế thôi cũng đã đủ lắm rồi, đặc biệt là ông tổng giám đốc của một doanh nghiệp về thủy sản, ông này vốn định đưa ba mươi nghìn tệ để làm quảng cáo, kết quả là, Thuấn Nhân chỉ cười với ông ta một cái, ông ta liền sửa thành năm mươi nghìn.
Cuối tuần, Thuấn Nhân gọi điện cho Trăn Trăn, hẹn gặp. Trăn Trăn nghe nói Thuấn Nhân chuyển đến Bắc Kinh làm việc thì vui mừng khôn xiết. Biết tin cô mới ký hợp đồng, Trăn Trăn nói: “Chắc cậu đã thông báo cho Triệu Chấn Đào, giờ là chồng cậu rồi nhỉ? Tòa soạn mà không sướng điên lên mới là lạ, lần này họ cắn được một miếng thịt mỡ to rồi.”
Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê Thương Đào. Trăn Trăn vừa ngồi xuống liền nói: “Bây giờ cậu chẳng phải lo gì nữa, làm việc cũng như là chơi thôi, còn tớ chẳng biết phải làm thế nào?”
Thuấn Nhân lặng lẽ nhấm nháp ly cà phê, không nói gì. Trăn Trăn ngắm cô từ đầu đến chân, trong lòng nghĩ không hiểu sao người con gái này lại may mắn đến thế.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Trăn Trăn đều là học sinh được thầy cô chú ý, xưa nay cô ta khinh thường Nhan Thuấn Nhân ngoài gương mặt xinh xắn ra thì thành tích học tập bình thường. Nhưng từ khi bắt đầu lên trung học, Thuấn Nhân và Trăn Trăn đều thu hút được sự quan tâm của mọi người, đặc biệt là của bọn con trai, thậm chí Thuấn Nhân còn được để ý hơn cả Diệp Trăn Trăn.
Chỉ sau khi Thuấn Nhân lên tỉnh sống, năm lần bảy lượt tìm lý do gặp Tử Chấn, Diệp Trăn Trăn mới không làm cái việc ông tơ bà mối vô vị kia. Nhưng việc Thuấn Nhân thích Tử Chấn khiến Trăn Trăn phát hiện ra được Tử Chấn rất tốt. Kỳ nghỉ hè năm đó, nhìn cách Nhan Thuấn Nhân nhìn Tử Chấn, Trăn Trăn mừng thầm trong lòng. Cô ta cho rằng mình chiếm ưu thế, nhưng chẳng thể ngờ được, Thuấn Nhân và Lý Triệt bất ngờ chia tay, tốt nghiệp xong Thuấn Nhân tìm được bạn trai mới rồi nhanh chóng kết hôn, hơn nữa lại lấy một người giàu có. Xem ra đầu óc Thuấn Nhân không hề lú lẫn, cái gì nên giữ lại làm kỉ niệm, cái gì nên nắm lấy, cô đều biết rõ.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Thuấn Nhân là một cao thủ giấu mặt, đối với cao thủ mà nói thì cô ta rất tôn trọng và vui vẻ tiếp cận, Trăn Trăn nói: “Tử Chấn, nếu tương lai sau này mà cứ như thế, thì cũng chỉ là một người bình thường ở Bắc Kinh này, không chừng còn nghèo hơn cả người bình thường. Anh ấy không nghĩ tới mình thì mình cũng phải nghĩ tới con cái chứ, từ khi sinh ra cho tới lúc đi học cần không ít tiền. Cứ cái kiểu như anh ta, kiếm đến khi nào mới đủ?”
Thuấn Nhân hỏi: “Cậu không yêu anh ấy à?”
“Yêu chứ”. Trăn Trăn trả lời. “Từ bé đến giờ, tớ chẳng yêu ai như thế, sau này cũng sẽ như vậy. Nhưng cứ tiếp tục yêu như thế này, dường như tớ bắt buộc phải từ bỏ hạnh phúc mà vốn tớ có thể giành được. Như vậy khi già rồi, tớ có hối hận không? Tớ không muốn hứa hão, chẳng ai dám đảm bảo cả đời minh chỉ giữ một niềm tin. Nều như hiện tại tớ không suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này, đối với anh ấy, đối với bản thân tớ sẽ là một hiểm họa tiềm ẩn.”
Thuấn Nhân nói: “Chẳng ai dám đảm bảo cả đời mình chỉ giữ một niềm tin, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn làm ngừơi tốt hay người xấu.”
“Không làm tổn thương người khác thì là người tốt.” Trăn Trăn nói.
Thuấn Nhân nói: “Cậu cho rằng thế nào là làm tổn thương người khác? Đấm người ta một cái chảy máu, đấy gọi là làm tổn thương người khác à? Hay lừa tiền người ta, khiến người ta tan cửa nát nhà, đấy gọi là làm tổn thương người khác à? Làm tổn thương người khác là làm cho người ta có cái nhìn lệch lạc về thế giới chính diện, khiến họ cảm thấy thế giới này đen tối, xấu xa, tuyệt vọng. Nếu cậu làm điều đó, cậu đã làm người ta tổn thương rồi đấy, cậu không còn là người tốt nữa.”
Trăn Trăn không đồng ý với lập luận đó của Thuấn Nhân, cô ta cười nói: “Cậu là người ngoài cuộc nên đâu thấy được bản chất, nếu cậu đã từng chứng kiến một thế giới khác… Ồ, đúng rồi, anh Triệu Chấn Đào nhà cậu chắc cũng từng dẫn cậu đi đến thế giới đó rồi. Thế giới đó gần ngay trước mắt, nhưng lại ngoài tầm với của chúng ta, nó hoàn toàn không giống với cái thế giới mà chúng ta đang sinh sống. Ở đó cậu có thể nhìn xuống toàn thể nhân loại, một câu nói của cậu, một cách nghĩ của cậu, có thể ảnh hưởng tới mồ hôi nước mắt tích lũy cả đời thậm chí đến mấy đời của một người dân bình thường. Như vậy cậu có còn muốn quay về với cuộc sống của một người dân đen bị đau khổ, bị chà đạp không? Cậu đã nhảy ra khỏi cuộc sống khổ cực đó, hơn nữa vĩnh viễn không bao giờ quay lại, cho nên không có tư cách giảng giải cho tớ nghe về cái đạo đức đục xương hút tủy đó. Tớ muốn sống cho ra sống một chút, tớ muốn được mọi người tôn kính, ngưỡng mộ. Tớ quá yêu Tử Chấn, tớ không nỡ vứt bỏ người đàn ông này, cho dù chỉ có một tia hy vọng, tớ cũng muốn cùng anh ấy đi vào cái vương quốc phồn hoa đó. Tớ đang rất cố gắng. Giấc mơ của tớ là được nắm lấy tay anh ấy cho tới khi xuống mồ.” Trăn Trăn nhìn Thuấn Nhân. “Cậu hãy chúc phúc cho bọn mình.”