Thở hổn hển sau khi thỏa mãn cuộc mây mưa trên chiếc giường êm ái ở nhà Brian, điện thoại bỗng kêu reng reng, trên màn hình điện thoại hiện số của Tử Chấn. Như chợt tỉnh cơn mơ, Trăn Trăn bật dậy, nhảy xuống khỏi giường. Màu xanh của màn hình vẫn cứ sáng lên trong tiếng nhạc, cô không đủ can đảm để nghe máy.
Cô vội vàng mặc quần áo, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Brian nằm trên giường, nói: “Anh sẽ gọi lại cho em, em yêu.”
Trăn Trăn chạy đến cổng trường, thấy Tử Chấn đeo balo đứng ở đó. Cô đứng cách Tử Chấn một bước chân, cổ họng khô ran, mãi mới thốt ra được một câu: “Anh đến muộn một tiếng.”
Tử Chấn nói, giọng như phân trần: “Vốn định tan học là anh tới đây liền, nhưng giáo sư gọi lại nói liên quan đến phần âm thanh và hình ảnh trong phần lý luận đạo diễn và bài tập kỹ năng, trên thực tế không thể thao tác được, cho nên ông ấy muốn bàn bạc với anh một chút.”
Trăn Trăn đưa tay vuốt má Tử Chấn: “Tử Chấn, hình như anh gầy đi thì phải. Sao lại phải vất vả như thế? Thực ra, từ khi sinh ra anh đã có tất cả mọi thứ. Anh không thể nói chuyện với bố được sao?”
Tử Chấn không trả lời, lôi trong cặp ra một gói giấy, đưa cho Trăn Trăn: “Trên đường đến đây, anh mua cho em đấy, còn nóng, ăn xong em về ký túc xá đi, anh cũng phải về trường đây, sáng sớm mai phải lên lớp rồi.”
Trăn Trăn cầm lấy gói giấy, sắc mặt chán nản, nói: “Tử Chấn, lẽ nào em gọi anh ra đây chỉ để được nhìn mặt anh thôi sao?”
Tử Chấn im lặng một lúc, cúi đầu nói: “Anh biết.”
“Anh biết rồi còn như thế nữa?” Trăn Trăn bỗng nổi nóng: “Cứ tiếp tục như thế này, anh sẽ khiến em phát điên mất!”
Tử Chấn cắn chặt môi, thở dài mệt mỏi.
Trăn Trăn cấu anh một cái, anh cũng chẳng động đậy, một lúc sau mới nói: “Anh đã cố gắng làm em vừa lòng, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, anh phải lên lớp, phải kiếm tiền, có rất nhiều việc phải làm. Trăn Trăn, em có thể hiểu cho anh một chút được không? Anh sẽ cảm ơn em suốt cuộc đời này.”
Trăn Trăn gào lên: “Anh bỏ lỡ những ngày tháng tươi đẹp để tự làm khổ mình! Anh cứ như thế này thì sẽ làm được gì? Cùng lắm là làm giáo sư ở cái trường múa chứ gì?”
Tử Chấn vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Làm giáo sư không tốt à?”
Trăn Trăn nói: “Anh làm cái gì em không phản đối, nhưng anh không được mang anh ra khỏi cuộc đời em! Em muốn ở với anh! Em không muốn mình sống hết đời như một quả phụ.”
Nụ cười Tử Chấn pha chút cay đắng: “Em không có lòng tin với anh à? Anh để em đợi cả đời à?”
Trăn Trăn cầm gói giấy áp vào mặt khóc nức nở.
Tử Chấn nhìn Trăn Trăn rất lâu, rồi nói: “Em có cầm chứng minh thư ở đây không? Anh không mang theo.”
Tiếng khóc nhỏ dần, Trăn Trăn ngẩng đầu hỏi: “Để làm gì?”
Thuấn Nhân mặc một chiếc váy màu đen, bên ngoài khoác áo vest màu trắng, đến bên bàn trang điểm chọn sợi dây chuyền bằng vàng đeo vào cổ, tay cầm túi xách màu xanh, cúi xuống tủ giầy cạnh cửa chính chọn một đôi giày cao gót cũng màu xanh, đi vào chân. Hôm nay là sinh nhật của Thuấn Nhân, cũng là tháng thứ hai chính thức đi làm.
Phòng bảo vệ có đến bốn, năm người của công ty chuyển phát nhanh, ôm hoa tươi. Ông Hinh ở phòng bảo vệ gọi: “Tới nhận này, đều là tặng cho cháu đấy.”
Thuấn Nhân khó xử, cúi đầu ký vào tờ giấy, rồi ôm tất cả hoa vào phòng bảo vệ nhở ông Hinh trông giúp. Thuấn Nhân dặn đi dặn lại ông Hinh đừng có nói cho ai biết chỗ hoa này đều là tặng cho mình.
Đến phòng làm việc, vừa ngồi xuống, ông Hinh lại gọi điện nói có người mang hoa tới. Vừa mở cửa bước ra xem, Thuấn Nhân giật cả mình. Một chiếc xe Innova đang đỗ trước cổng, cửa sau vừa mở, mấy nhân viên của cửa hàng hoa bê ra một núi hoa hồng kết thành vòng tròn. Thuấn Nhân đứng sững ở đó, rất nhiều bông hồng chụm thành một bó chẳng đẹp chút nào, nhìn từ xa chẳng khác nào một cái đèn lồng làm bằng giấy đỏ.
Nhân viên đưa ra một tấm thiệp, trên đó viết: “Đây là chín trăm chín mươi chín bông hồng, cộng thêm một trái tim của Lý Triệt yêu em, tổng cộng là một nghìn lần yêu. chúc Nhan Thuấn Nhân sinh nhật vui vẻ!”
Thuấn Nhân ngượng chín mặt.
Đang là giờ đi làm, mọi người thấy cảnh đó, đều tò mò dừng lại nhìn. Thuấn Nhân nói với nhân viên cửa hàng hoa: “Tôi cho các anh một trăm tệ, nhờ các anh mang cái này về đi.”
Anh ta không chấp nhận lời đề nghị đó, để lại hoa rồi đi. Thuấn Nhân không biết phải làm sao, gọi với theo: “Thế tôi cho các anh một trăm tệ, nhờ các anh mang nó về nhà hộ tôi được không?”
Lôi một xe hoa về nhà, Thuấn Nhân ngồi xuống phòng khách, nhìn đống hoa hồng, bách hợp, loa kèn mặt cứ ngẩn ra. Thuấn Nhân gọi điện cho ông Hinh, nhờ ông ấy, nếu có người mang hoa tới thì nói mình đi công tác rồi. Cúp máy, Thuấn Nhân tìm trên mấy tấm thiệp trong đống hoa, không có tên Triệu Chấn Đào.
Triệu Chấn Đào quên mất ngày này, bởi cho đến tận nửa đêm rồi mà cũng không gọi lấy một cuộc.
Thuấn Nhân nhớ lại một lúc, hình như cô quên nói cho Triệu Chấn Đào biết ngày sinh nhật của mình, thế nên cô mới chủ động gọi cho anh ta. Triệu Chấn Đào đang đi công tác tại Thâm Quyến, đầu máy bên kia rất ồn ào, có cả tiếng cười của con gái. Anh ta nói: “Sinh nhật thì có gì mà phải làm quan trọng hóa lên thế, em cũng sắp ba mươi rồi, chẳng phải con gái nữa, đợi đến sinh nhật anh cùng tổ chức một thể đi.”
Thuấn Nhân không hiểu, mình mới hai mươi hai tuổi, sao trong mắt anh ta mình lại sắp ba mươi? Nếu vậy Chấn Đào cũng sắp năm mươi rồi. Thuấn Nhân tiếp xúc với không nhiều đàn ông, ngoài Lý Triệt ra thì chỉ có Triệu Chấn Đào, hai người đàn ông này dường như có chung một điểm là không tâm lý. Tại sao đàn ông lại cần đàn bà? Triệu Chấn Đào từng nói: “Không có một người đàn ông nào lại có hứng thú đi tìm hiểu tâm hồn của một người đàn bà. Họ yêu là yêu cái thể xác bao bọc quanh cái tâm hồn ấy, tình nghĩa sâu đậm đến mấy cũng chẳng bằng hai quả núi trước ngực.”
Thuấn Nhân buồn chán ấn ấn bàn phím điện thoại, trên màn hình hiện ra một cậu thanh niên mặc áo đen đứng dựa lưng vào cột. Cậu thanh niên ấy lần đầu xuất hiện trước mặt Thuấn Nhân đã làm cho lòng cô ấm áp lạ thường. Tuy phong cách lạnh lùng nhưng không giấu được nụ cười và ánh mắt dịu dàng, chỉ có anh mới toát lên dáng vẻ như vậy. Từng hơi thở, giọng nói, thậm chí mùi hương mà cô cảm nhận được khi anh cõng cô trên vai, tất cả đều tỏa ra một mùi thơm ấm áp.
Thuấn Nhân gửi cho Tử Chấn một tin nhắn: “Hôm nay là sinh nhật em, chúc em sinh nhật vui vẻ được không?”
Lát sau có tin nhắn hồi âm, chỉ vẻn vẹn bốn chữ: “Sinh nhật vui vẻ!”
Chỉ bốn chữ thôi nhưng không hiểu sao lòng Thuấn Nhân lại rạo rực, ruột gan nóng bừng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Bầu trời đêm không chỉ có một màu đen kịt, mà lẫn vào bóng đêm ấy một màu xanh vô tận, giống như lọ mực xanh đen của thời học sinh bị đỏ chảy tràn khắp bầu trời đêm.
Thuấn Nhân nhìn về bầu trời phương bắc, rất muốn nhìn thấu qua màn đêm, rất muốn hỏi cậu thanh niên đang ở cùng dưới một bầu trời nhưng lại cách xa hàng trăm nghìn cây số kia, giờ này đang làm gì?
Chuông điện thoại kêu, Thuấn Nhân cầm lên. cố giữ nhịp thở bình thường, nhẹ nhàng nói: “A lô.”
Giọng Tử Chấn trong trẻo ở đầu máy bên kia, trong màn đêm, dịu dàng đến say lòng. “Gọi điện vẫn tốt hơn, chúc mừng sinh nhật!”
Không cầm lòng được, Thuấn Nhân khóc nấc lên, nhưng lại lấy tay che miệng. Tử Chấn nghe thấy tiếng khóc, anh im lặng một hồi, rồi mới chậm rãi nói: “Thuấn Nhân à!”
Ba tiếng đó khiến Thuấn Nhân càng khóc to hơn, nước mắt thi nhau chảy xuống hai má, lòng nặng trĩu. Thuấn Nhân muốn chia sẻ những tâm sự chất chứa trong lòng, nhưng nghĩ lại, cô hít một hơi dài lấy can đảm, cố gắng cười trong nước mắt: “Không có chuyện gì đâu, con gái là thế đấy, thỉnh thoảng cứ khóc chơi vậy thôi, cũng giống như con trai thích uống rượu. Thực ra em rất vui, hôm nay nhận được bao nhiêu là hoa, anh thấy không, em rất hấp dẫn đấy nhé!”
Tử Chấn nói: “Hôm nay anh đọc sách ở thư viện. Trong một quyển sách có viết, hơn nửa thế kỷ trước, trên trái đất này có loại chim bồ câu rừng, còn gọi là chim bồ câu lang thang. Đầu thế kỷ mười tám và mười chín, số lượng nhiều vô kể, chúng bay kín cả bầu trời, đậu xuống thì dày đặc cả mặt đất. Nhưng do con người bắn giết quá nhiều, năm 1946, cuối cùng chim bồ câu rừng bị diệt vong. Trong sách có hình con chim đó, lông nó màu xám và màu quả hạnh nhân, đuôi dài màu trắng. Không hiểu sao anh lại nghĩ tới em. Thuấn Nhân à, anh muốn cầu xin em một việc, em hãy nhận lời nhé.”
Thuấn Nhân “ừ” một tiếng.
Tử Chấn nói: “Bất luận bị bắt giết thế nào, cũng xin em đừng biến mất.”
Thuấn Nhân nhẹ nhàn gọi: “Tử Chấn!”
Tử Chấn “ừ” một tiếng.
Thuấn Nhân nói: “Cuộc sống không có bất kỳ mục tiêu nào, cũng không có bất kỳ niềm vui và hy vọng nào, vậy tại sao lại phải tiếp tục sống?”
“Con người vừa sinh ra đã phải chơi trò tồn tại. Nhiều người cho rằng, cửa ải nhiều quá, chơi mệt quá, luật chơi không công bằng thế là từ bỏ. Thực ra ngay từ khi bắt đầu đã biết được kết cục, tất cả mọi người rồi ai cũng sẽ phải chết. Nhưng chúng ta đừng nên rút lui, chơi đến phút chót được không?”
Thuấn Nhân mỉm cười trả lời: “Được”
Từ trên thiên đường bị đẩy xuống địa ngục, đây là sự trừng phạt xứng đáng nhất đối với những con người tàn ác.
Lý Triệt không may bị người ta hại, anh ta đành phải bắt đầu từ việc thấp hèn nhất trong một xí nghiệp loại vừa ở một thành phố bậc trung.
Anh ta làm trong phòng máy, anh ta và một nhân viên kỹ thuật nữa chia làm hai ca thay phiên nhau vận hành máy, hằng ngày tiếp xúc với cái máy tính khô khan, ngoài vào mạng ra thì dường như không có bất kỳ giao thiệp gì với thế giới bên ngoài. Công ty không quá sáu mươi người, phần đông là nam giới, trong số nữ giới ở xí nghiệp, thì chỉ có mấy cô đứng máy, tốt nghiệp cao đẳng, trong số mấy cô làm ở văn phòng có cô đã có chồng, cô chưa chồng thù điều kiện chung không bằng mấy đứa bình thường nhất thời đại học, thế mà đi đâu mặt mày cũng vênh ngược lên, cứ như thể ta đây là một tiểu thư đài các.
Tìm hiểu ngoài xã hội thì tình hình không mấy khả quan. Con gái bằng tuổi thì bị những thằng chưa có vợ và đủ loại độ tuổi giành giật. Lý Triệt luôn hận mình ngày đó sao lại vứt nỏ Nhan Thuấn Nhân, trèo lên chiếc thuyền của Y Na. Hơn nữa, khi tới giữa sông, cô ta lại trèo lên trực thăng bay đi, còn mang theo cả thuyền, bỏ mặc anh ta giữa sông nước mênh mông.
Anh ta biết Thuấn Nhân có một người bạn trai giàu có, nói đúng ra là chồng chưa cưới. Nhưng đây chẳng phải vấn đề gì to tát, cô nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thậm chí có lúc nhẫn nhịn trong lòng, cô hoàn toàn không nhận ra nhan sắc của cô trong cái xã hội này là một lợi thế, là vốn liếng của người con gái. Cô sống rất đạm mạc, thậm chí có chút tự ti, luôn luôn nghĩ là mình chưa đủ tốt, luôn luôn thể hiện sự kính trọng với người khác.
Lý Triệt phát hiện ra rằng, sau một năm rời bỏ Thuấn Nhân, mình đã rơi vào lưới tình của cô, bây giờ anh ra mới thực sự hiểu mình yêu Thuấn Nhân, cũng nước mắt nhạt nhòa trong nỗi nhớ nhung Thuấn Nhân. Anh ta cầm tháng lương đầu tiên cộng với một phần tiền bồi thường của Y Na mua chín trăm chín mươi chín bô