“Em biết nên mới lấy làm lạ. Anh là người lạnh lùng, sao có thể yêu một người dễ dàng như thế?”
Khuynh Quyết sững người. Nghe cô nói anh cũng thấy kỳ lạ. Một lúc lâu sau, anh chau mày đáp lại:
“Lạnh nhạt không có nghĩa là không có tình cảm.”
Ý anh là thích một ai đó nhanh hay chậm, không nhất thiết liên quan đến tính cách, biểu hiện của người đó.
Thẩm Thanh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen thăm thẳm của anh. Dĩ nhiên cô không hề ngờ vực tình cảm của Khuynh Quyết. Có điều, vấn đề cô định nói sau đây mới quan trọng.
Hứa Khuynh Quyết không thể kiên nhẫn hơn được nữa. Anh hơi chúi người về phía trước, đưa tay ra quờ quạng nhưng không thấy cô đâu, liền nói với vẻ không vui:
“Em ngồi xa vậy làm gì?”
Chưa nói chuyện với nhau kiểu này bao giờ nên anh thấy không quen lắm.
Thẩm Thanh kéo ghế gần hơn chút nữa, mỉm cười. Chỉ trong mấy tiếng, anh đã vài lần giận dữ nên cô không muốn làm anh khó chịu thêm nữa.
“Câu hỏi cuối cùng là…”
“Em ngồi xuống bên anh đã.” Khuynh Quyết vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
“Anh đừng ngắt lời em. Vấn đề em nói bây giờ quan trọng đấy.”
Thẩm Thanh phớt lờ đề nghị của anh, nói tiếp:
“Yêu một người tất nhiên là muốn biết người đó có yêu mình không? Nhưng anh, tại sao anh không bao giờ hỏi em điều ấy?”
Hứa Khuynh Quyết nghe xong, sắc mặt như đã hiểu ra vấn đề. “Đó chính là điều em băn khoăn ư?”
“… Vâng.”
Thẩm Thanh dè dặt nói tiếp:
“Chắc anh cũng đoán ra chuyện của em với anh trai anh trước đây…”
Cô bỗng chuyển ngữ điệu, “Nhưng anh có để tâm chuyện đó không?”. Đó mới là điều cô lo lắng nhất. Cô sợ anh nghĩ cô là loại phụ nữ dễ thay lòng đổi dạ trong tình yêu.
Hứa Khuynh Quyết thành thật lắc đầu.
“Có thật không?”
“Thật.” Khẳng định lại một lần nữa, anh đứng dậy, đi về phía cô. “Thời gian truy vấn đến đây là hết.”
Nghĩ thật buồn cười. Rõ ràng Thẩm Thanh định trải lòng với anh. Vậy mà anh mới chính là người liên tiếp trả lời các câu hỏi.
“Thêm nữa, cậu trở nên thiếu tự tin như vậy từ khi nào? Vừa mới bắt đầu, đã hỏi chuyện chia tay. Người hay lo xa cũng không đến nỗi như cậu đâu.”
“Tớ biết sai rồi.” Thẩm Thanh dài giọng đáp rồi nằm phịch xuống giường.
Đàn bà khó tránh những lúc thần kinh bất ổn. Bây giờ nghĩ lại, nếu mai này cô và anh chia tay thật đi chăng nữa. Cô cũng mong anh được bình an.
…
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoáng chốc đã sang thu – mùa mà Thẩm Thanh thích nhất.
Trong khoảng thời gian ấy có những thay đổi lớn. Đồ đạc trong nhà Thẩm Thanh đều lần lượt di dời qua bên đối diện để tiện lợi cho việc chăm sóc Khuynh Quyết hơn. Ngoài buổi tối trở về phòng ngủ, các sinh hoạt khác như ăn uống, giải trí, nghỉ ngơi, đều ở bên nhà Khuynh Quyết.
Sau khi bước chân vào thế giới của anh, Thẩm Thanh phát hiện ra nhiều điều mới lạ. Ví dụ, anh có một lịch nghỉ ngơi cố định; cứ hai ngày anh lại đến phòng tranh một lần và ở đó đến tối mới về; ngoài việc nghe tin tức, rất hiếm khi anh bật ti vi; lúc ở nhà, anh có thói quen yên lặng đọc sách, tất nhiên là những quyển sách chữ nổi, giống như cả bầu trời sao. Cũng may là Thẩm Thanh thuộc kiểu người sống khá tĩnh, tôn trọng riêng tư nên chuyện hòa hợp không mấy khó khăn.
Chọn một ngày cuối tuần, Thẩm Thanh thức dậy sớm, tắm rửa xong, cô cầm chìa khóa chạy sang phòng đối diện.
Sau ba ngày kể từ buổi Thẩm Thanh và Khuynh Quyết “kẻ hỏi người đáp” ấy, Thẩm Thanh tan ca trở về nhà, nhìn trên bàn uống trà có một chiếc chìa khóa màu bạc mới tinh. Cô nhớ lúc đó Khuynh Quyết còn nói: “Làm thế này cho tiện”.
Thế là, Thẩm Thanh liền cất ngay chìa khóa nhà của Khuynh Quyết vào túi. Cô nhớ ai đó từng nói, dù bao nhiêu quà cáp hay những lời hứa hẹn đường mật cũng không sánh bằng cảm giác ấm áp khi được được người mình yêu giao cho chìa khóa nhà. Cảm giác của cô lúc ấy đích thực là vậy.
Vừa mở cửa, Thẩm Thanh thấy Khuynh Quyết đầu hơi ướt, sảng khoái bước từ nhà tắm ra.
“Anh đồng ý hôm nay đi dạo cùng em, còn nhớ chứ?”
“Bây giờ có thể đi được rồi.” Hứa Khuynh Quyết lần tìm chiếc ví trên bàn, đút vào túi quần.
Thẩm Thanh đến trước mặt anh, “thẩm định” một lượt từ trên xuống dưới.
“Có phải anh chỉ mặc mỗi màu đen thôi không?”
Hôm nay Hứa Khuynh Quyết mặc áo sơ mi đen, kết hợp với quần tây cùng màu. Dù rất đẹp trai nhưng Thẩm Thanh muốn trông thấy anh trong bộ dạng mới.
Khuynh Quyết vòng qua Thẩm Thanh đi về phía cửa đáp, “Mặc đồ đen cho tiện”.
“Nhưng em thích màu trắng hơn.” Thẩm Thanh dõi theo anh, cười nói, “Anh mặc cho em xem, được không?”.
Nói xong, cô kéo tay Khuynh Quyết đi ra cửa, miệng líu lo ca hát.
Từ bé đến lớn, Hứa Khuynh Quyết không thích thử quần áo. Trước đây anh đều nói số đo cho chủ cửa hàng chọn, nếu vừa mắt là mua luôn. Từ ngày không còn nhìn được, mỗi khi muốn mua quần áo mới anh đều gọi điện thoại cho các cửa hàng quen trước đã biết rõ size của mình, nhờ họ chọn rồi gửi đến tận nơi. Vì sống một mình, cũng không có ai chọn đồ hộ để biết cái nào hợp với cái nào, thế là màu đen trở thành lựa chọn hàng đầu.
Vậy mà hôm nay, anh bị người con gái đi bên cạnh kéo đến những cửa hàng trời trang nam mà rất lâu rồi anh không đặt chân đến.
“Anh không thích thử đồ.” Không muốn làm Thẩm Thanh mất vui, Hứa Khuynh Quyết đành phải nói trước khi cô đi lựa đồ.
“… Không sao hết.” Thẩm Thanh để anh ngồi trên ghế sô pha, vui vẻ trả lời.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, từng bộ đồ mùa thu của nam giới được nhân viên cửa hàng mang đến trước mặt Khuynh Quyết. Thẩm Thanh kéo anh đứng lên. Lấy từng chiếc ướm lên người anh rồi ngắm nghía kỹ lưỡng. Cuối cùng cô phải thừa nhận rằng, chàng trai này mặc đồ màu gì cũng rất đẹp.
“Làm thế nào bây giờ? Chỉ tại anh quá đẹp trai thôi.” Liếc người bán hàng nét mặt tươi vui đang đứng bên, Thẩm Thanh khẽ cười rồi thì thầm với Khuynh Quyết.
“Thế là thế nào?” Hứa Khuynh Quyết vẻ không hiểu.
“Nếu anh xấu đi một chút, hoặc thân hình bớt đẹp đi một chút thì em không phải khổ sở chọn lựa như thế này.” Nhìn một đống quần áo bày trước mắt, Thẩm Thanh thực sự khổ não.
Lý giải sở thích mua sắm và thói do dự khi chọn lựa đồ của phụ nữ là điều không thể. Anh nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
“Em thích màu trắng, vậy mua đồ màu trắng đi.”
Thẩm Thanh nói vẻ vô tội, “Nhưng em còn thích cả màu xanh và màu sữa nữa”.
Khuynh Quyết nhướn mày, rõ ràng cô đang cố ý trêu chọc anh.
“Làm thế nào đây?” Thẩm Thanh lắc lắc tay anh ra vẻ không biết xử trí thế nào.
“… Vậy mua hết đi.” Hứa Khuynh Quyết chỉ biết trả lời gượng gạo.
“Được!” Thẩm Thanh hài lòng gật đầu. Cô chọn mỗi màu một cái rồi đưa cho người bán hàng.
“Vì hôm nay anh rất nghe lời nên sau này việc giặt giũ của anh, em lo hết.” Trên đường về nhà, Thẩm Thanh xách một túi đồ to, hào hứng tuyên bố.