y giờ Tiền Phong đã sớm mất đi dáng vẻ công tử và đại ca vênh vênh váo váo.
“Đội trưởng!”
Châu Khải nắm lấy cánh tay đang cầm súng của Chu Bảo Cương. Chu Bảo Cương liếc nhìn Châu Khải, sau đó lại trao đổi ánh mắt với Vương Duệ ở bên cạnh. Vương Duệ liền hiểu ra.
Ngay sau đó, Cao Thần và Mạc Hoành ở bên ngoài chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng la hét thê thảm. Đám người bên ngoài cũng đã bị khống chế hết. Bọn người tạp nham này hoàn toàn không phải là đối thủ của những binh lính được huấn luyện chính quy.
“Aa, chân của tao, ba tao là thị trưởng, chúng mày lại dám đánh gãy chân tao, aa... tao sẽ không tha cho chúng mày”
Tiền Phong đau đớn ôm chân lăn lộn trên mặt đất. Chu Bảo Cương chẳng thèm nhìn đến hắn, quay đầu hỏi Vương Duệ một câu.
“Sao rồi?”
“Xương gãy nát vụn, vẫn còn tốt, đoán là chỉ què thôi.”
Ngữ khí của Vương Duệ rất bình tĩnh, hoàn toàn không thể nhìn ra là anh vừa mới ‘hành hung’ tên kia.
“Đoán? Vậy là cậu thoái bộ rồi. Khi về nhảy cóc 200 cái.”
Hiển nhiên là Chu Bảo Cương không hài lòng.
“Vâng!” Vương Duệ vui vẻ trả lời.
Đợi đến khi Cao Thần và Mạc Hoành xử lý xong đám người đó thì Chu Bảo Cương cũng dẫn người bước ra.
“Trên lầu phát hiện ra một lượng lớn hàng cấm, mấy cậu đi xem xem. Bọn chúng đang tiêu hủy, bọn anh còn phải đi kiếm người, giao hết cho mấy cậu.”
Chu Bảo Cương dặn dò Cao Thần và Mạc Hoành một tiếng. Nghe nói là Chung Linh đã trốn thoát nên anh nóng lòng đi kiếm người. Anh cũng không đợi hai người kia trả lời, nhanh chóng leo lên xe jeep, lao đi như bay.
“Cao Thần, khi về chúng ta nói thế nào?”
Mạc Hoành nhìn tình hình trước mắt dường như còn nghiêm trọng hơn những gì đã dự đoán.
“Thì nói là chúng ta nhận được tin báo có người tàng trữ hàng cấm, hơn nữa còn giam giữ con tin, tập hợp đồng bọn lại đánh cảnh sát.” Đây đều là sự thật.
“Cái tên đáng chết đó.”
Mạc Hoành hận thấu xương cái tên lưu manh dám cả gan bắt cóc nữ thần trong tim anh.
“Sao nào, sợ lúc về bị phiền phức sao?”
Cao Thần nhìn Mạc Hoành một cái, bản thân anh thì bất kể hậu quả gì cũng phải cứu được Chung Linh.
“Cậu nói vậy là sao? Cho dù có liều mạng thì cũng không thể làm lơ được. Đây là Chu đội trưởng và Chung Linh chứ không phải là ai khác!”
Mấy năm nay Mạc Hoành cũng nhận được không ít giúp đỡ từ Chung Linh.
“Như vậy còn được.”
Ngay sau đó Cao Thần liền dặn dò người của mình gọi điện thoại về cục điều xe đến. Đám người này phải đưa về cục thẩm vấn kỹ càng.
...
Chung Linh lấy hết can đảm nhảy từ trên lầu xuống, nhất thời cảm thấy mắt cá chân trái đau thấu tim. Cô gục trên mặt đất thở hổn hển mất một hồi, vẫn phải miễn cưỡng cố gắng đứng dậy, từng bước từng bước lê đến bức tường trong sân. Cô cắn chặt răng, liều mạng nhịn đau đớn, cẩn thẩn giẫm lên những mắc sắt của rào sắt. Lúc này cô cảm thấy bụng của mình cũng đau đớn vô cùng, mồ hôi lăn dài trên mặt. Nhưng mà cây cối ở đây không nhiều, cũng tức là không có vật gì để ẩn nấp. Chung Linh vật lộn chạy thật lâu mới nhìn thấy nhà cửa, cô nghĩ cách phải chạy ra được đường lớn thì mới có thể chặn được xe để về nhà. Trong lòng cô tự trách, lúc đầu mình nên mua một chiếc điện thoại mới đúng, tại sao lại cảm thấy kiểu dáng của điện thoại thời nay không đẹp thì không dùng chứ? Cô miễn cưỡng chạy thêm một đoạn nữa thì lại ngã nhào. Chung Linh đoán là chân trái của mình nhất định đã gãy xương rồi.
Chung Linh vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên sau một hồi, cô nhìn thấy cái tên cao lớn kia chạy theo hướng này. Chung Linh vội vàng núp vào cửa hiên của một dãy nhà trệt. Hắn ta đã đuổi theo tới nơi, Chung Linh không dám nhìn nữa. Đợi một lúc sau thấy không có động tĩnh, Chung Linh mới ló đầu ra quan sát.
“Xem mày chạy đường nào.”
Chung Linh cảm thấy tóc của mình bị giật ngược, sau đó là một cái tát trời giáng. Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!
Tên đó kéo Chung Linh ngã vật xuống đất, sau đó là một đá. Chung Linh cảm thấy như mình sắp chết đến nơi, thân dưới cũng nong nóng. Cô có một dự cảm rất xấu.
“Ngươi tốt nhất là cầu cho ta chết trong hôm nay luôn đi, nếu không. ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Chung Linh hét lạc cả giọng.
“Câm mồm, nhanh đi!”
Chung Linh bị kéo đi, chân bước loạng choạng. Chiếc váy trắng như tuyết đã bị nhuộm đỏ từng tí từng tí một.
Sống qua hai kiếp, Chung Linh chưa bao giờ phải chịu nỗi bất hạnh này, phải chịu khổ đến nhường này. Sự phẫn hận trong lòng khiến cho cô cắn chặt răng mà chịu đựng. Cô nghĩ, nếu như cô mà gặp lại tên cặn bã Tiền Phong thì dù có dùng răng, cô cũng phải cắn chết hắn ta.
...
Chu Bảo Cương ngồi trên xe cùng với Châu Khải và Vương Duệ chia nhau tìm kiếm xung quanh. Qua khoảng chừng mười mấy phút, bên Châu Khải truyền đến tin tức. Thế là họ nhanh chóng chạy về hướng đó. Vào lúc Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh, cô đang được Vương Duệ ôm vào lòng, chiếc váy trắng tuyết đã đẫm máu.
“Chung Linh, Chung Linh!”
Chu Bảo Cương đón lấy vợ mình, lòng như bị ai xé nát.
Chung Linh cuối cùng cũng ngửi thấy cái mùi quen thuộc, là anh! Cô mở mắt ra, hướng về phía anh mỉm cười.
“Em còn tưởng là không thể nhìn thấy anh nữa.”
Nói xong câu này, Chung Linh cuối cùng mới an tâm ngất đi.
“Nhanh, mau đánh xe qua đây!”
Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh mất đi ý thức vội vã kêu người.
“Đưa tên này giao cho Cao Thần.”
Châu Khải căn dặn người thuộc hạ đang áp chế tên côn đồ kia, sau đó anh cũng vội vàng đi theo. ...
Ở bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra cho Chung Linh. Chu Bảo Cương nhìn thấy Chung Linh khóe miệng dính máu, toàn thân đều là vệt máu, anh chỉ có thể không ngừng hít thật sâu vào, tạm thời đè nén sự lo âu và tức tối của mình.
“Cô ấy đang mang thai. Chân trái bị gãy, trên tay còn bị trầy xướt.”
Bác sĩ đưa ra kết luận ban đầu.
“Anh, anh ơi.” Lúc này Chung Linh đã tỉnh táo lại.
“Anh ở đây, em thấy ổn không? Còn đau ở đâu không?”
Chu Bảo Cương gỡ mũ cối xuống đưa cho thuộc hạ, vội vàng nhào đến bên cạnh Chung Linh, nắm chặt tay của cô.
“Anh, giữ lại nhé, giữ đứa con này lại nhé! Anh ơi, em xin anh, nếu không chúng ta giả ly hôn, sau đó sống chung. Giữ con lại nhé!”
Chung Linh biết mình đã mang thai, cô rất muốn có đứa con này. Sau khi sinh xong Chu Lăng Vân cô đã đặt dụng cụ tránh thai, nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn. Nhưng đứa bé này đã đến với cô rồi, tất nhiên cô sẽ không thể nào vứt bỏ được.
“Được, chúng ta giữ lại.”
Chu Bảo Cương cũng rất thương con của mình. Hiện nay cái gì cũng không quan trọng bằng Chung Linh và đứa bé này, cho dù có thể điều đó sẽ đặt dấu chấm hết cho chặng đường quân ngũ của anh.
Nghe Chu Bảo Cương nói như vậy Chung Linh mới yên lòng mỉm cười.
“Đứa bé này căn bản là giữ không nổi. Xuất huyết nhiều như vậy, hơn nữa còn phải dùng thuốc nữa. Đứa bé căn bản là không thể giữ được.”
Lời bác sĩ nói như sét đánh bên tai, cả hai chết lặng.
“Aaaa...”
Chung Linh hét lớn.
Giờ khắc này, cô thật hận không thể đem cái tên Tiền Phong đó băm làm trăm ngàn mảnh.
Chu Bảo Cương đột ngột đứng dậy, một quyền đấm lên tường.
Châu Khải và Vương Duệ ở bên ngoài cũng nghe thấy, giận dữ nghiến răng ken két.
Không lâu sau Chung Linh được đẩy vào phòng phẫu thuật, không những phải làm phẫu thuật bỏ thai nhi đi, còn phải xử lý mắc cá chân bị thương nữa.
Chu Bảo Cương bình tĩnh ngồi ở hành lang bện viện. Châu Khải không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ có thể cùng với Vương Duệ bầu bạn bên cạnh anh. Cho đến khi Chung Linh được đẩy ra lại.
@Copyright of Kitesvn.COM (Do not Copy, pls!!)0) X4 h$ F$ X" z4 n
“Bác sĩ, sao rồi?”
Chu Bảo Cương vội vã chạy qua hỏi. Anh nhìn sắc mặt của Chung Linh, trắng bệch không còn giọt máu.
“Không sao rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Mấy người Chu Bảo Cương và y tá cùng đưa Chung Linh về phòng bệnh. Vừa đến phòng bệnh, Lý Tiểu Vân và Cao Thần và Mạc Hoành đều đến đủ.
Chu Bảo Cương thấy Lý Tiểu Vân đã đến, anh nhắn nhủ cô giúp anh chăm sóc tốt cho Chung Linh, sau đó quay người nói với Cao Thần và Mạc Hoành.
“Chúng ta ra ngoài một chút.”
Xem ra chuyện này không thể nào giải quyết nhẹ nhàng được rồi.
(1) Tiếng Trung - 落地门 -, tiếng Anh: landing door.
(2) Đại ý là những người đi theo gây ồn ào thì chỉ bị phạt hành chính, viết bản kiểm điểm gì gì đó rồi sẽ được thả về nhà. Còn nếu muốn trừng trị thì chính phủ phải tìm ra người chủ mưu, tội phạm chính.