“Hơ hơ, năm xưa phải mất bao nhiêu công tôi mới tán đổ được nàng!”. Trần Tầm nheo mắt nói.
“Nàng nào?”. Tôi nâng li rượu lên hỏi với vẻ dò xét.
“Nàng khiến mình phải điêu đứng nhất!”. Trần Tầm chạm li với tôi, lại một li rượu nữa được trút vào bụng.
Đó là lần đầu tiên cậu ta nhắc đến Phương Hồi với tôi, mặc dù không nói tên, nhưng tôi biết người mà cậu ta nói chắc chắn là Phương Hồi.
Sau bữa liên hoan, tôi và Trần Tầm bị đẩy lên Đông Bắc. Cuối năm là lúc ngành chúng tôi bận rộn nhất, chắc đến tết âm lịch mới được về nhà. May mà doanh nghiệp lần này còn làm khá dễ, không có quá nhiều biểu bảng sáp nhập phức tạp, tôi và Trần Tầm vẫn còn có thời gian nghỉ ngơi, thưởng thức phong cảnh phương Bắc, tuyết bay trắng xóa đầy ười.
Do chứng chỉ tôi học là ASCPA, khác với chứng chỉ CPA trong nước, nên tôi bảo Trần Tầm cho mượn một giáo trình kiểm toán của cậu ta trước đây để xem qua. Phiên bản cuốn sách mà cậu ta học chắc chắn đã cũ, nhưng những chuẩn tắc mới nhất gì đó tôi đều biết, tôi chỉ muốn xem qua nội dung. Vì miếng cơm manh áo mà trong những giờ phút trà dư tửu hậu, tôi vẫn phải bỏ thời gian ra nghiên cứu. Vì thế mà tôi còn bị Trần Tầm cười nhạo, những lúc chơi cậu ta thường xuyên đuổi tôi về đọc sách, còn tôi thì toàn kéo cậu ấy về làm “thầy giáo” của tôi.
Trần Tầm là một anh chàng tính tình sôi nổi, hướng ngoại, những lúc ở gần nhau, hai chúng tôi rất ồn ào, nói rất nhiều chuyện nhưng rất ít chuyện nghiêm chỉnh. Tôi không ngờ rằng sau đó cậu ta lại kể cho tôi nghe chuyện của cậu ta với Phương Hồi, mọi cái đều diễn ra rất ngẫu nhiên, nhưng giống như nội dung được nói trong triết học Mác Lê Nin, trong sự ngẫu nhiên hàm chứa cái tất yếu.
Hôm đó tôi vẫn đang đọc cuốn Kiểm toán của cậu ta, đến một trang giữa chừng đột nhiên tôi nhìn thấy hai dòng chữ nhỏ, bên trên có viết “Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng”. Nét chữ này đã quá quen thuộc với tôi, nó đã từng xuất hiện vô số lần trong căn phòng nhỏ của tôi ở Australia, nào là “thức ăn trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng”, hoặc “tối em không về đâu, anh ăn cơm trước, đừng đợi em”.
Nhìn thấy nét chữ của Phương Hồi, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Tầm đang nằm trên giường xem ti vi, cảm giác trong lòng tôi vô cùng khó tả. Tôi cảm thấy bọn là đôi oan nghiệt, khiến tôi không thể yên lòng. Tôi thực sự không chịu được nữa, bèn đứng bật dậy, ném cuốn sách xuống trước mặt Trần Tầm nói: “Giờ thì bị túm được chứng cứ rồi nhé, thành thật khai báo đi, năm xưa cô nàng nào viết cho cậu những câu đẫm nước mắt như thế này!”.
Trần Tầm cầm cuốn sách lên xem, cậu ta sững người ra một lát rồi từ từ gập sách lại nói: “Người yêu cũ của tôi viết”.
“Người yêu cũ của cậu thì nhiều lắm! Cô nào vậy?”. Tôi ngồi xuống cạnh cậu ta, châm một điếu thuốc hỏi.
“Nói nghiêm túc là trong một thời gian khá dài, tôi chỉ có em ấy là người yêu cũ”. Trần Tầm nhìn tôi nói: “Tôi nghiêm túc đấy, ông đừng có đó là chuyện bịa, cho tôi một điếu đi”.
Tôi đưa cho cậu ta một điếu thuốc, nói: “Cậu có hút thuốc đâu?”.
“Đó là do tôi cai rồi, thời ngông cuồng năm xưa, tôi hút kinh khủng hơn ông nhiều!”. Trần Tầm châm một điếu thuốc với vẻ rất lành nghề, phả ra một làn khói nói.
“Chậc chậc, một nhân vật có nhiều chuyện thâm cung bí sử đây! Kể cho anh em nghe đi!”. Tôi cười nói.
“Kể cái đếch gì! Sao ông đàn bà thế nhỉ!”. Trần Tầm đẩy tôi một cái nói.
“Tôi chỉ tích lũy đề tài của cuộc sống thôi mà, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ viết cho ông một cuốn tiểu thuyết mang tính tự truyện thì sao!”. Tôi giả vờ nói với vẻ nghiêm túc.
“Ông á? Trên forum chat ngoài ba cái câu bậy bạ và mấy từ sai chính tả, chẳng moi ra được câu nào hoàn chỉnh mà còn đòi làm nhà văn ư?” Trần Tầm liền hạ bệ tôi.
“Đồ đểu!”. Tôi cười đánh cậu ta: “Không kể thì thôi!”.
“OK! Để tôi kể cho ông nghe, để tôi kể!”. Trần Tầm né tôi nói: “Chuyện này tôi chưa kể với ai bao giờ!”.
Và thế là tối hôm đó, tôi đã cống hiến hết đám thuốc lá Trung Nam Hải, còn Trần Tầm thì cống hiến ra mọi câu chuyện của cậu trong những năm tháng vội vã đó.
Trước khi Phương Hồi và Trần Tầm vào đại học đã xảy ra một chuyện. Đó là ngày 29-8-2001, sinh nhật Trần Tầm. Mọi thứ vốn không mấy thuận lợi, Trần Tầm nghĩ thôi không tổ chức sinh nhật nữa, nhưng Ngô Đình Đình lại chủ động đứng ra lo liệu cho cậu. Cô vẫn còn nhớ chuyện Trần Tầm nói với cô trong hôm đi hát, muốn tìm cơ hội để giải thích với Phương Hồi.
Ngô Đình Đình xuất đầu lộ diện tổ chức nên Trần Tầm cũng ngại từ chối, Tôn Đào và Dương Tình đều dễ sắp xếp, Đường Hải Băng cũng không kêu ca gì. Chủ yếu là do lần sinh nhật trước để lại dấu ấn quá đáng sợ, không ai còn đầu óc nào để tạo ra sự kiện kinh khủng hơn nữa. Người không muốn đi nhất vẫn là Phương Hồi, điều này khiến Trần Tầm thấy hơi buồn, cậu nghĩ mỗi bên lùi một bước là được rồi, không cần thiết phải so đo như vậy. Phương Hồi cũng ngại, không muốn làm cậu cụt hứng, đành miễn cưỡng tham gia, trên đường đi mặt mày ủ rũ.
Bữa ăn diễn ra cũng tạm gọi là vui vẻ, tuổi tác đã lớn hơn, Đường Hải Băng cũng không còn cố chấp như trước nữa. Cậu chủ động rót rượu cho Phương Hồi, nâng li lên nói: “Nói thật là tớ cũng không ngờ hai cậu lại có thể kiên trì được đến ngày hôm nay, nếu cậu đã thật lòng yêu Trần Tầm thì tớ cũng chẳng có gì để nói nữa! Trước đây có gì không phải thì cậu cũng đừng để bụng. Tớ thừa nhận đúng là tớ đã từng làm một số chuyện, cái thằng gây chuyện ở công viên Địa Đàn đã khai với tớ rồi, tớ cũng đã bảo ban nó. Tớ không ngờ lại xảy ra chuyện đó, hôm nay tớ cũng xin lỗi cậu thay cho hắn ta. Thôi không nói nhiều nữa, cậu đừng làm Trần Tầm buồn nữa là được, tớ uống cạn còn cậu uống được bao nhiêu thì tùy”.
Đường Hải Băng uống hết số rượu trong li, Phương Hồi khẽ nhún người và nhấp hai ngụm nhỏ tượng trưng. Hai người cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng họ đều hiểu, thời gian trôi qua, không chấp vặt gì nhau nữa có thể còn làm được, nhưng họ cũng không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trần Tầm không hiểu điều này, còn tưởng rằng hai bên đã bỏ qua mọi hiềm khích cho nhau và nói chuyện vui vẻ với nhau, lúc thì cậu bắt Đường Hải Băng uống rượu cùng, lúc lại bảo Phương Hồi rót rượu, cắt bánh, cuối cùng Ngô Đình Đình không chịu được nữa, bảo Phương Hồi ra nhà vệ sinh cùng cô, mới kéo được cô ra ngoài.
Hai người ra khỏi phòng ăn trong nhà hàng, nhưng cũng vẫn không nói chuyện gì. Ngô Đình Đình nhìn dáng vẻ rất gò bó của Phương Hồi, liền cười nói: “Phương Hồi, có phải cậu tưởng giữa tớ và Trần Tầm từng có chuyện gì với nhau không?”.
“Không… không phải đâu”. Phương Hồi vội ngẩng đầu lên nói.
“Haizz, có cũng không sao. Tớ cũng không ngại nói thật với cậu, đúng là tình cảm của tớ với Trần Tầm không giống với Hải Băng, Tôn Đào. Trần Tầm là anh chàng rất có sức quyến rũ, được cậu ta thích là điều rất đáng tự hào, con người mà, ai chẳng có lòng sĩ diện hão đúng không? Ai chẳng muốn được chàng Đông Gioăng theo đuổi! Tớ cũng đã từng rung động trước cậu ấy, nhưng cùng lắm cũng chỉ là rung động thôi, không phải là thích. Vì tình cảm của tớ đối với Bạch Phong lại càng khác với Trần Tầm. Cậu biết Bạch Phong chứ?”.
Phương Hồi luống cuống gật đầu, cô không ngờ Ngô Đình Đình lại thẳng thắn như vậy, cô luôn luôn cảm thấy khó xử trước thái độ thẳng thắn của người khác. Có lẽ là do bản thân cô thiếu những tình cảm bột phát, nên rất thấp thỏm không yên.
Ngô Đình Đình liền giơ hai chiếc li lên lắc lư và nói: “Tớ thích Bạch Phong, số năm mà tớ thích không thể đếm được bằng số ngón tay trên hai bàn tay nữa. Cậu biết đó là cảm giác như thế nào không? Có thể nói mấy năm đẹp nhất của thời con gái tớ đều dành cho anh ấy rồi, vì anh ấy mà tớ đã tự thay đổi mình, vì anh ấy mà tớ đi làm quen với những người bạn của anh ấy, vì anh ấy mà đi chăm sóc ông của anh ấy, vì anh ấy mà đơn thân hết năm này sang năm khác. Nhưng tớ nói cho cậu biết rằng, ngay cả với tư cách là người yêu của anh ấy tớ cũng không có, anh ấy cũng chưa bao giờ bảo tớ đợi anh ấy cả. Giữa hai bọn tớ không có tình cảm sâu nặng gì, không thể so được với cậu và Trần Tầm. Nhưng tớ vẫn muốn làm như vậy. Tớ cũng đã quen rồi, tớ cứ có cảm giác rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay về và cho tớ một lời giải thích. Tình cảm của bọn tớ mong manh như vậy đấy, nhưng cứ như hai sợi chỉ, quấn chặt vào nhau và tạo thành nút thắt không thể gỡ. Thế nên Phương Hồi ạ, Bạch Phong không quay về thì tớ cũng không thể thích ai được”.
Phương Hồi nghe cô kể, đột nhiên thấy thương thương, cô nhìn đôi tay của Ngô Đình Đình mà thấy buồn vô cùng. Lúc đó cô còn chưa có khái niệm mười năm là khái niệm như thế nào, nhưng cô hiểu quãng thời gian dài hơn một nửa số tuổi của cô này chắc chắn là vô cùng khổ sở.
Phương Hồi bước đến, nắm tay Ngô Đình Đình nói: “Chắc chắn cậu sẽ đợi được Bạch Phong!”.
Ngô Đình Đình quệt nước mắt, cũng nắm chặt tay cô nói: “Tớ mong là thế, mong những lời may mắn của cậu sẽ trở thành hiện thực!”.
Hai đứa cầm tay nhau rồi quay vào bên trong, khiến Trần Tầm cũng sững người. Tôn Đào vỗ tay nói: “Trần Tầm, vậy là ước mơ của ông trở thành hiện thực rồi nhé, thê thiếp đã chung sống hòa bình với nhau dưới một mái nhà!”.
“Em nghĩ đó phải là ước mơ của anh chứ nhỉ? Bao giờ anh cũng phải kiếm nàng thiếp chứ?”. Dương Tình nháy mắt, nhìn Tôn Đào nói.
“Anh làm gì có tài cán đó, ngậm trái tim em trong bụng rồi!”. Tôn Đào vội ôm chặt Dương Tình nói.
“Dương Tình nói hay lắm! Với gã Tôn Đào, chỉ có cậu là trị được hắn!”. Ngô Đình Đình dí mạnh tay vào trán Tôn Đào một cái và nói.
“Đúng vậy! Chẳng nghiêm túc tí nào cả! Tôi hỏi ông, quà của tôi đâu?”. Trần Tầm xòe tay ra nói.
“Ông mà không nói thì tôi suýt quên mất, đợi chút, để tôi lấy”. Nói rồi Tôn Đào liền móc tay vào túi quần.
Cậu ta móc từ túi trái ra một túi gì đó dài dài dài, nhìn một lát rồi nói, “không phải, không phải”, rồi lại đút trở lại vào bên trong, móc từ túi phải ra một túi vuông khác, vẫn nói “nhầm rồi, nhầm rồi” rồi lại đút trở lại. Cuối cùng móc hết chỗ nọ chỗ kia cũng vẫn không móc ra được quà gì, cậu ta liền cười ranh mãnh và ném cho Trần Tầm hai món trong túi nói: “Đi vội quá, quên mang rồi. Thôi lấy hai món này thay quà nhé, hê hê, có khi đây là cái ông cần nhất ấy chứ”.
Trần Tầm cúi đầu nhìn rồi cười quay sang véo tai Tôn Đào, Phương Hồi thấy trên đó viết dòng chữ “thử thai”, “tránh thai”, biết không phải là cái gì hay ho, ngượng quá mặt đỏ bừng lên.
Mấy đứa đang đùa nhau thì đột nhiên điện thoại của Ngô Đình Đình đổ chuông, cô vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nghe máy: “A lô… vâng., ông đừng vội, có chuyện gì ạ, ông cứ nói từ từ… hả… gì cơ ạ? Ông nói gì cơ?… Thật ạ? Thật ạ? Thật hả ông? Bọn họ nói như vậy thật ạ?… Vâng, vâng, cháu biết rồi… Để cháu sẽ bảo với bọn họ!… Tối cháu sẽ đến chỗ ông! Vâng! Cháu chào ông!”.
Lúc cúp máy, Ngô Đình Đình đã giàn giụa nước mắt, mọi người đều giật mình nhìn cô không nhúc nhích. Cô liền đứng bật dậy, nói lớn: “Bạch Phong không giết người! Anh ấy không có tội!”.