i ta gọi là không ốm mà cũng kêu rống lên, không cảm thấy đáng đời hay sao?
“… Mình không muốn”. Quả nhiên, lời Tiểu Ái vừa nói ra, khí thế của Mỹ Mãn liền xẹp xuống ngay.
“Ồ, cậu thà chịu đi mưa về gió, dầm mình trong bão, để Giả Thiên Hạ hành hạ tới mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ, mà không chịu quy về một mối, chung sống trọn đời an nhàn bên Lăng Gia Khang sao? Xin hỏi, cậu có yêu anh ấy thực sự hay không?”. Người trong cuộc mù quáng cũng là lẽ thường tình, Tiểu Ái không ngại làm người chỉ đường dẫn lối tốt bụng.
Nhưng vấn đề là mỗi lần nhắc tới chuyện này là Đinh Mỹ Mãn lại tỏ ra ngây ngô, và lần này cũng không ngoại lệ: “Mấy giờ rồi nhỉ? Tớ phải đi hẹn hò đây!”.
“Phiền cậu suy nghĩ kĩ càng về những gì mình đã nói được không? Đừng có để lần nào cũng là cậu nói mình nghe!”.
“Mình đi đây”. Cho dù Tiểu Ái có hét lên như sấm vang, Đến mức người trong phòng đều hướng mắt về phía hai người, thì Đình Mỹ Mãn vẫn tỏ ra ngây ngô, phớt lờ. Trước khi đi, Mỹ Mãn còn gửi lại lời dặn dò đặt biệt: “À đúng rồi, không cho phép cậu nói với Tạ Mục Đường là mình đi hẹn hò đấy nhé!”.
Hai người đó tình như huynh đệ, có địch thì cùng chống, những việc Tạ Múc Đường biết thì chưa đến một phút sau đã đến tai Giả Thiên Hạ rồi. Ai mà biết tên đàn ông điên rồ đó sau khi biết được cô đi hẹn hò, liệu có bắt Tiểu Ái đi lượn khắp các phố, không có tin tức gì cũng bắt tìm ra cho bằng được cô không?
Mặt Tiểu Ái đen sầm lại, nhìn cô bạn mình cố giả vờ tỏ ra hạnh phúc lướt đi. Đúng vậy, chính là dáng vẻ giả vờ tỏ ra hạnh phúc, một người chuẩn bị đi hẹn hò, vậy mà vẫn còn tâm tư nghĩ đến người chồng cũ sao? Không cần biết nỗi nhớ này bắt nguồn như thế nào, nhưng Mỹ Mãn thực sự luôn nghĩ tới anh ta, xin hỏi như vậy thì làm sao có thể hạnh phúc thật sự được chứ? Thật không hiểu nỗi, rõ ràng là cả hai bên còn yêu nhau tha thiết, tại sao lại phải giày vò làm khổ lẫn nhau? Là thích chơi trò cảm giác mạnh hay thế nào đây?
Giả Thiên Hạ vận dụng tất cả trí tuệ và khả năng phân tích của mình, cẩn thận suy ngẫm lại mọi việc gần đây, tổng kết tất cả các nhân tố, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận – Đinh Mỹ Mãn thực sự đang yêu!
Thái độ lúc nghe điện thoại thì hoảng hốt, còn đặt mật khẩu cho di động, thường xuyên về nhà muộn, lại còn nhuộm tóc, thay đổi cách trang điểm, ăn mặc… Tất cả mọi hiện tượng kì lạ này đều chứng minh một điều: Cô đang cố gắng thích hợp với sở thích và cách sống của một ai đó. Nhưng người đó đương nhiên không phải anh rồi. Là ai chứ? Đáp án đã rõ rành rành rồi, chỉ có điều anh mãi chẳng chịu thừa nhận mà thôi.
“Ông cháu Giả Thiên Hạ, cháu lại thất tình rồi sao?”. Phòng làm việc của Giả Thiên Hạ đang tử khí đằng đằng. Giả Vượng Bảo cuối cùng cũng không thể chịu nổi không khí chết chóc này, bèn vươn vai ưỡn ngực, bình thản rung đùi mà nói, trong khi nắm chặt lấy tay một cô gái nhỏ nhắn lạ mặt, thỉnh thoảng định diễn cho tròn vai “ông chủ mười bốn tận tâm”.
“Im miệng lại đi!”. Nhưng có điều “ông cháu Thiên Hạ” lại chẳng chịu hiểu cho.
“Vậy cuối cùng cháu có định dắt ta với bạn gái ra ngoài ăn tối hay không?”. Xem ra vai “ông chú mười bốn tận tâm” cũng chẳng hề dễ diễn, Giả Vượng Bảo suy nghĩ một hồi rồi trực tiếp đi vào chuyện chính.
“Chú đi tán gái, bắt cháu thanh toán thay sao? Hừm, ở đâu ra chuyện tốt như vậy chứ?”. Giả Thiên Hạ chẳng hứng thú gì liếc mắt qua nhìn cô gái non nớt trông như tiểu mĩ nhân kia. Lẽ nào bắt anh đang trong tâm trạng vô cùng tồi tệ này phải ra ngoài chứng kiến tình yêu của hai tiểu quỷ tuổi vị thành niên hay sao?
“Cũng đúng, thế thì chú sẽ hi sinh đôi chút vậy. Chú không ngại lấy mình ra làm cái cớ cho cháu hẹn Đình Mỹ Mãn ra ngoài ăn tối đâu”.
Im lặng một hồi lâu, Giả Thiên Hạ vứt tập tài liệu trong tay xuống bàn, nở nụ cười vui sướng: “Chú mười bốn, cháu đã bao giờ khen chú tốt bụng, đáng yêu tới mức khiến người khác không thể không yêu quý chưa?”.
“Chưa từng, trước nay chưa bao giờ cháu làm thế cả, có điều bây giờ khen vẫn chưa muộn. Trước mặt bạn gái chú, hãy khen chú nhiều một chút, nếu như tâm trạng của chú mười bốn tốt thì cũng sẽ khen lại cháu trước mặt Đinh Mỹ Mãn. Có đi có lại mới toại lòng nhau, không phải khách khí!”.
Vì đã được đảm bảo hai bên đều có lợi, nên Giả Thiên Hạ lập tức đứng dậy, tay trái dắt Giả Vượng Bảo, tay phải dắt tiểu mĩ nhân kia, đi thẳng ra bãi đỗ xe.
Tuy rằng đã có Giả Vượng Bảo thông minh, lanh lợi bên cạnh, nhưng anh vẫn không tài nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đang xuất hiện ngay trước mặt mình.
Một nam một nữ, vui vẻ cười nói, đi ra từ đài truyền hình, tuy rằng chưa đến mức ôm vai bá cổ nhau, nhưng độ thân mật, ngọt ngào đã quá đủ để cho mọi người nhìn vào là biết họ là đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết. Xem ra Đình Mỹ Mãn hình như vẫn chưa đủ bận rộn, anh sẽ suy nghĩ đến chuyện phân cho cô mức độ công việc nhiều hơn nữa. Tốt nhất là khiến cô bận tới mức chẳng có thời gian ăn cơm ngủ nghê, như vậy thì cảnh tượng này chắc chắn sẽ không bao giờ tái diễn.
Giả Vượng Bảo lặng lẽ nuốt nước miếng, tay nắm chặt lấy chiếc ba lô, trộm liếc sang “khối lửa hận rừng rực” đang ngồi kế bên mình.
“Chú đã nhìn thấy chưa? Bây giờ còn dám vụng trộm với nhau ngay trước mặt cháu nữa. Đây là đài truyền hình mà, hay là họ định chuyển hết lên màn ảnh lớn, làm thành bộ phim điện ảnh hoành tráng luôn đây?”. “Khối lửa hận rừng rực” đó đã nói chuyện, vừa bóp chặt cổ của Giả Vượng Bảo vửa chỉ vào cảnh tượng phía trên ngoài cửa xe.
“Bỏ, bỏ tay ra… Bóp chết, bóp chết ta… thì lấy ai ra giúp đỡ chứ?...”.
Nói rất có lí! Giả Thiện Hạ liền buông tay ra, chỉnh lại bộ áo vest bên ngoài, lấy lại bình tĩnh, còn nhìn vào gương phía trước để chỉnh lại đầu tóc, “Bảo bạn gái của chú xuống xe, ra kia gọi Lăng Gia Khang là cha đi!”.
“Hự hự… Cháu đúng là ấu trĩ quá!”. Sau khi ngừng ho vì sốc nặng, Giả Vượng Bảo đưa câu bình luận mà chẳng hề nể nang gì hết. Người đã lớn từng đó rồi mà sao vẫn thích chơi mấy trò dễ dàng bị người khác vạch trần như vậy. Huống hồ, Vượng Bảo có cần thiết phải hi sinh bạn gái của mình không? Ngộ nhỡ Đình Mỹ Mãn với tên Lăng tú ông đó thật sự làm căng lên, nhất thời nóng giận, đánh cho cô bạn gái yếu ớt thân tàn ma dại thì sao? Vượng Bảo không thể nào chấp nhận nổi!
“Vậy chú đi gọi Mỹ Mãn là mẹ đi!”.
“Nhạt nhẽo”. Từ trước đến nay, Vượng Bảo chưa bao giờ làm chuyện bán linh hồn cho quỷ dữ. Hiển nhiên lúc này Giả Thiên Hạ đang ở trong trạng thái lửa hận bừng bừng, mất hết cả lí trí. Sau một hồi tìm kiếm loạn lên trong ô tô, Vượng Bảo liền thấy ông cháu quý hoá lôi ra một cây xỏ giày rất dài. Trước tiên không cần tìm hiểu xem tại sao trên xe ô tô của anh lại có thứ đồ ấy, việc cấp bách lúc này là phải chặn Giả Thiên Hạ lại để tránh gây ra một vụ án mạng thương tâm: “Đừng! Đừng có kích động quá! Chúng ta phải tính kế lâu dài đã. Cần phải bình tĩnh!”.
“Cút mau!”. Cần phải bình tĩnh? Như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc anh mãi mãi mất đi cô hay sao? Nằm mơ mới có chuyện đó!
“Nghe chú nói đã, tối qua khi quan sát bầu trời đêm, chú phát hiện thấy không hề có ngôi sao nào trên trời hết. Vì thế chú đoán chắc tối nay Lăng Gia Khang và Đinh Mỹ Mãn sẽ cãi nhau”. Giả Vượng Bảo tuyên bố rất hùng hồn, tiện thể còn chỉ vào tiểu mỹ nhân nhất định đòi ngồi cùng một ghế với cậu ở phía trước rồi nói: “Chú xin thề trước tình yêu dành cho cô ấy, hãy tin chú đi! Nếu như không tìn thì cứ lén lút đi theo sau mà xem, nếu như hai người họ thực sự cãi nhau thì tiền ăn khuya tháng này của chú, cháu lo tất nhé!”.
Nói đùa sao, như vậy không phải đồng nghĩa với việc cả tháng này cho dù Giả Vượng Bảo có thay bao nhiêu bạn gái thì anh cũng đều phải giúp tiền giúp sức ư? Ngay người phụ nữ của mình anh còn chẳng lo nổi, có lí gì lại để cho Giả Vượng Bảo sung sướng tận hưởng hạnh phúc trong tình yêu chứ?
Thế nhưng, cứ nghĩ tới năng lực dự đoán thần thông quảng đại của Giả Vượng Bảo, Giả Thiên Hạ lại không đành lòng, buông chiếc gậy dài trong tay xuống, bắt đầu kế hoạch theo dõi đôi tình nhân vụng trộm này.
Chỉ có điều anh đã quên mất, tối qua trời âm u, nếu có ngôi sao nào trên trời mới là kì lạ!
Đây là một con phố rất đỗi lãng mạn mang tên “Con đường tình ngọt ngào”, bên cạnh đường còn có biết bao bụi trúc. Cảnh vật hai bên thật nên thơ, khiến cho người đi đường cũng bất giác buông chậm bước chân, thỉnh thoảng quay sang ngắm nhìn những cửa hàng xinh xắn ven đường.
Giả Thiên Hạ thì chẳng hề có tâm trạng đó, tay dắt theo hai tên tiểu quỷ, chọn cho mình một vị trí khuất nhưng dễ quan sát để ngồi. Anh vừa mở lời đã nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Đúng là gian tà! Chỉ ăn bữa cơm thôi có cần phải đưa tới một nhà hàng lãng mạn thế này không? Hắn ta định lợi dụng khung cảnh mê hoặc lòng người mà ăn tươi nuốt sống luôn Đinh Mỹ Mãn sao? Ồ, ồ, chú nhìn người phụ nữ đáng chết đó cười tít mắt lên kìa, cả đời chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông hay sao? Lẽ nào cháu không đẹp trai bằng tên Lăng tú ông đó?”.
“Người ngồi bên ấy đích thực trông đẹp trai hơn cháu của anh đó”. Tiểu mĩ nhân ngồi đối diện bất ngờ phát biểu ý kiến. Nghe nói trẻ con thường không biết nói dối, tất cả mọi lời đều xuất phát từ trực giác.
Trước việc đứa cháu của mình bị phê bình về “nhan sắc”, Giả Vượng Bảo hiển nhiên chẳng cảm thấy bức xúc gì, điều mà Vượng Bảo quan tâm chính là: “Có đẹp trai bằng anh không?”.
“Ồ… không đâu. Chưa thể đẹp trai bằng anh được”. Cho dù đang ở bất cứ độ tuổi nào, chỉ cần là phụ nữ thì đều có sẵn khả năng nũng nịu như thế.
Đương nhiên, chỉ cần là đàn ông thì cũng đều thích nghe lời khen ngợi của phụ nữ. Cho dù Giả Vượng Bảo mới tám tuổi đi chăng nữa thì cũng sẽ không ngoại lệ. Sau khi nghe những lời tán tụng đó, Vượng Bảo còn đưa tay vuốt má tiểu mĩ nhân, nở nụ cười tán dương khen thưởng.
Giả Thiên Hạ hiện nay đang chịu đựng sự tấn công từ hai bên, cho dù đưa mắt ra hướng nào cũng bắt gặp phải cảnh tượng chướng tai gai mắt. Anh đã thử ho vài tiếng, hi vọng ông chú mười bốn bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, để ý đến cảm giác của anh đôi phần, tuy nhiên không có kết quả như mong muốn. Sau một hồi không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh quyết đinh phải làm cái gì đó. “Cháu ra ngoài gọi điện thoại đã”.
Cố gắng đi nép vào một bên để không bị Mỹ Mãn phát hiện. Giả Thiên Hạ xem như cũng bình an vô sự khi đi ra khỏi nhà hàng. Trước lúc ra khỏi cửa, anh còn xui xẻo bắt gặp nụ cười tươi rói của Mỹ Mãn phía trước mặt, Thiên Hạ đưa tay đặt lên trái tim mình, chỉ sợ sẽ chết mất vì nhồi máu cơ tim.
Ánh mắt Mỹ Mãn mơ màng, thậm chí bản thân cô cũng không biết mình đang nhìn về phía nào, tay cô chống cằm, nhìn vào đôi vợ chồng già tay nắm tay đi phía ngoài đường cách đó không xa. Phía sau cặp vợ chồng già đó còn có hai đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi, một trai một gái, gượng mặt hiện rõ sự giận dỗi của trẻ con, chúng đang cãi nhau sao? Hai đứa trẻ bé bỏng chạy trên thảm lá vàng, thật đáng yêu quá đỗi! Bé gái xông lên phía trước nắm lấy tay bà lão, ngẩng đầu nói vài câu, trông như đang kể tội vậy. Còn bé trai chẳng đợi cô bé này nói hết, liền cầm lấy tay cô bé đặt vào bàn tay mình rồi vỗ nhẹ lên đầu và kéo cô bé đi về phía trước.