Bạn đang đọc truyện Mỹ Mãn Đệ Nhất Thiên Hạ tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
“Xoạt”, tiếng động rất nhẹ phát ra do có người kéo tấm rèm cửa sổ lên, chưa đủ để đánh thức người vẫn còn đang ngủ. Chỉ có điều ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chẳng nể nang gì mà xông vào làm phiền Giả Thiên Hạ. Mí mắt anh động đậy, mày cau có bực bội. Sự tức giận thể hiện quá rõ ràng đó cũng chẳng khiến người kia biết điều an phận. Người ấy lại tiếp tục kéo nốt tấm rèm còn lại, tiếp đó còn bật tất cả đèn treo tường, đèn hành lang, đèn ngủ hai bên giường… ở trong phòng lên.
Giả Thiên Hạ từ trước đến nay luôn là một người có yêu cầu cao trong chất lượng cuộc sống, cho dù là đi công tác thì phòng khách sạn cũng phải đầy đủ đèn điện chiếu sáng. Nhưng yêu cầu của anh khi ngủ lại càng cao hơn, nếu như những thứ đèn điện đó làm chói loá mắt anh vào buổi sáng hôm sau, thì lúc tỉnh dậy đừng trách anh lại cáu gắt, nổi giận.
“Đinh Mỹ Mãn, em chán sống rồi đúng không?”. Cố gắng quay người sang phía khác, thậm chí còn dùng cả chăn che lên mặt, tất cả mọi thứ đều thử nhưng cuối cùng Giả Thiên Hạ đành bỏ cuộc. Trận say bí tỉ hôm qua khiến đầu anh đau như búa bổ, tâm trạng vì thế lại càng tồi tệ hơn. Cho dù như vậy, nhưng trong câu đe nẹt này cũng vẫn mang chút dịu dàng, khoan dung.
Song tất cả những gì anh nhận được chỉ là một khoảng không tĩnh lặng.
Rất tốt, cuối cùng cũng chịu an phận. Giả Thiên Hạ vô cùng hài lòng trước kết quả này. Anh đang định ngủ tiếp, thì bỗng nghe thấy giọng nói không phải là của Mỹ Mãn vang lên.
“Chị Mỹ Mãn đi đâu mất rồi ấy”.
Anh tiếp tục lặng thinh, đầu óc vẫn chưa lấy lại đủ tỉnh táo.
“Anh Thiên Hạ, coi như em xin anh đấy, mau tỉnh dậy đi, mọi thứ đang loạn xạ cả lên rồi. Chị Mỹ Mãn thực sự đã bỏ đi rồi”. Người trợ lí này cũng không phải ngày đầu mới nhận chức, cậu đương nhiên hiểu được muốn đánh thức anh tỉnh dậy từ giấc ngủ say là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Nếu như không phải vừa sáng ngày ra một loạt các sự kiện từ trước đến nay chưa hề có dồn dập ập tới thì cậu cũng chẳng dại gì mà mạo hiểm sinh mạng đi thách thức anh.
Lại một hồi im lặng khá lâu, ngay vào lúc cậu trợ lí định tiếp tục nhắc lại câu nói vừa nãy một lần nữa, Giả Thiên Hạ đã mở mắt ra, ngồi bật dậy giống như bị điện giật vậy. “Cậu vừa nói cái gì cơ?”.
Ánh mắt của anh rất ghê rợn, vẻ mặt càng khiến người khác phải khiếp sợ. Nhưng sự việc rất nghiêm trọng, cho nên anh trợ lí vẫn tiếp tục liều mạng nhắc lại sự việc: “Chị… chị Mỹ Mãn bỏ đi rồi”.
“Bỏ đi? Thế nào mà lại bỏ đi? Đang yên đang lành thế tại sao lại bỏ đi chứ?”. Anh đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ không ngừng chói vào mắt anh khiến Thiên Hạ khó lòng suy nghĩ cho cặn kẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng là chị ấy đã bỏ đi. Lúc nãy em nhận được điện thoại của phóng viên, họ hỏi em “bà xã” mà anh nhắc tới trong lễ trao giải liệu có phải là Mạc Tường không, lại còn nói hôm nay tất cả các báo đều đã đồng loạt đăng ảnh anh và Mạc Tường ôm hôn thắm thiết. Còn nữa, vừa sớm ngày ra họ còn chụp được hình chị Mỹ Mãn đi ra khỏi phòng anh. Bọn họ đều phỏng đoán sau khi bị anh phản bội lần nữa, chị ấy lại đến tìm gặp anh…”.
“Nói vào vấn đề chính đi”. Chết tiệt, lúc này ai còn tâm trạng mà quan tâm các tạp chí lá cải suy đoán gì về cuộc sống riêng tư của mình nữa chứ? Điều anh cần biết nhất lúc này là rốt cuộc Đinh Mỹ Mãn lại đang “chơi” trò gì đây!
“Em… em… mấy câu em vừa nói đều là vấn đề chính cả”. Sự việc vốn dĩ đã vô cùng hỗn loạn, bị Giả Thiên Hạ quát cho một tiếng, người trợ lí sợ hãi tới mức líu lưỡi. “Sau khi nhận được tin tức này, em lập tức tới đây tìm anh, ấn chuông một hồi lâu mà chẳng có ai ra mở cửa, nên em đi ra quầy lễ tân lấy thẻ quẹt cửa dự bị. Ở quầy lễ tân em nghe thấy mấy nhân viên nói vừa sớm tinh mơ, chị Mỹ Mãn đã kéo va li hành lí đi mất rồi. Bởi vì gặp phải sự cố thang máy, nên họ vẫn nhớ rất rõ. Cô lễ tân còn hỏi chị ấy là vì sao không đi cùng với anh. Chị ấy bảo có việc gấp cần phải quay về trước để giải quyết”.
Cái được gọi là “vấn đề chính” cuối cùng vẫn là lời báo cáo dài miên man. Giả Thiên Hạ không ngắt lời, mắng mỏ tất nhiên không phải vì đột nhiên anh trở nên nhân từ, bình tĩnh mà chẳng qua thông qua những lời báo cáo dài dòng đó mà kí ức của anh dần dần trở về. Anh đã đoạt giải thưởng, đáng lẽ nên quay về ăn mừng chiến thắng cùng Mỹ Mãn, thậm chí anh còn nói là sẽ cầu hôn cô. Thế nhưng, không ngờ đến lúc phải đi thì mấy nhà tài trợ cho chương trình lại nhất nhất kéo anh đi ăn mừng một bữa, nể mặt người ta nên anh không tiện từ chối. Anh thầm nghĩ sẽ diễn kịch thêm một lúc, chúc rượu một vòng rồi đi, tiếp theo thì…
Tiếp theo thì anh chẳng còn nhớ gì nữa.
“Tối qua anh về khách sạn bằng cách nào?”. Anh ngẩng đầu, đưa lời hỏi thăm anh trợ lí, người duy nhất có thể giúp đỡ anh lúc này.
“Là chị Tiểu Tường đưa anh về…”.
“Mạc Tường?”. Thiên Hạ tuyệt vọng. Có cần thiết phải hỏi thêm nữa không? Lần này thì hiểu lầm to rồi!
Anh biết rõ hơn ai hết, người phụ nữ này là cái gai trong mắt của Đinh Mỹ Mãn, lại cộng thêm những lời thêu dệt loạn xạ của giới báo chí… Cho dù anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng đừng mong rửa sạch được oan khuất!
“Đúng là Mạc Tường đã đưa anh về, nhưng lúc đó có vẻ chị Mỹ Mãn rất bình thường, lại còn gọi điện bảo em đến đón cô ta về khách sạn nữa. Chị ấy cười rất tươi, nhìn giống như chẳng để tâm gì đến những tin đồn thất thiệt giữa anh với Mạc Tường mà”.
“Mau đưa di động cho anh!”. Chẳng buồn giải thích nhiều cho một “người xem” không rõ nội tình bên trong, Thiên Hạ ngay tức khắc nghĩ tới việc gọi điện thoại cho Mỹ Mãn, giải thích đầu đuôi mọi việc cho cô để tránh cho việc hiểu lầm tích tụ lâu ngày, đến mức muốn tháo gỡ cũng chẳng làm nổi.
“Anh muốn gọi điện cho chị Mỹ Mãn đúng không? Không cần phải gọi nữa, em đã gọi hơn tiếng đồng hồ rồi mà không được, chị ấy tắt máy rồi. Em còn gọi điện đến đài truyền hình chị ấy làm việc, người ta bảo chị ấy đã xin nghỉ phép…”.
Người trợ lí báo cáo hết sức chi tiết, chỉ có điều Giả Thiên Hạ không hề để tâm. Trước khi tự mình nếm trải, anh nhất định sẽ không tin tưởng bất cứ ai. Kết cục của người cố chấp chính là tất cả mọi việc đều diễn ra đúng y như những gì cậu trợ lí đã nói trước đó, di động tắt máy, xin nghỉ phép dài, giống y hệt như cái năm sau khi li hôn xong, cô đã chọn lựa chạy trốn anh. Tình cảnh này khiến anh vô cùng hoảng sợ.
“Đi đặt vé máy bay cho anh, tốt nhất là cất cánh luôn trong ngày hôm nay”.
Ngồi yên chịu trận vốn không phải tính cách của anh, anh ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần nhanh chóng quay về thì mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.
“Được ạ, vậy về phần các phóng viên thì có cần phải để ý không ạ?”.
“Tại sao lại không? Cứ nói với bọn họ là anh đích thực có ý muốn kết hôn lại, hơn nữa, nhất định phải là người phụ nữ ấy”. Những chuyện nam nữ phải lòng nhau thật quá đỗi bình thường, mà bọn họ lại cứ thích dùng kính hiển vi phóng đại mọi chuyện lên, vậy thì cứ để cho họ chơi đùa thoả thích. Huống hồ, nếu như Đinh Mỹ Mãn vẫn còn đang do dự chưa quyết, anh nhất định phải thay cô bày tỏ quyết tâm.
“Anh không hiểu em, trước nay đều không quan tâm đến cảm nhận của em, toàn thích thay em quyết định mọi việc, ép em chặt đến mức muốn tắt thở”.
Lúc li hôn, Đinh Mỹ Mãn đã liệt kê ra cho anh không biết bao nhiêu tội trạng. Quan điểm của anh từ trước đến nay vẫn không thay đổi, cho đến giờ anh vẫn cảm thấy những tội danh đó chỉ là thêm thắt thôi, lúc yêu nhau thì đó chẳng là gì hết, nhưng khi không còn yêu nữa thì bất cứ điều gì cũng có thể trở thành lí do để chia tay. Hừm, anh không cần thiết phải ngốc nghếch tiếp tục giữ im lặng, ngồi đó mà gánh hàng loạt tội trạng trời ơi đất hỡi đấy. Chỉ có điều lúc này… tình thế này chẳng có lợi gì cho anh, cho nên, đành phải tạm thời nhẫn nhịn uất ức.
Đúng vậy, chỉ là tạm thời nhẫn nhịn uất ức thôi, đợi sau này sẽ tính sổ dần dần từng món nợ một.
“Cái đó… về phía phóng viên, tạm thời đừng lên tiếng phát biểu bất cứ điều gì hết”. Nghĩ thế, anh liền đưa ra quyết định chống lại hoàn toàn mệnh lệnh vừa ra lúc nãy, ngại ngùng gọi cậu trợ lí đang định đi khỏi quay lại.
Theo những kết quả điều tra gần đây, đại sảnh ở sân bay, nơi đưa đón người thân chính là một nơi thuận lợi để phát triển tình yêu.
Lăng Gia Khang từng rất tán đồng trước quan điểm này, bởi vì anh đã bắt gặp Đinh Mỹ Mãn ngay ở sân bay, có điều diễn biến tiếp theo của sự việc khiến anh chỉ có thể tức giận mà hét lên một câu “Chết tiệt!”. Sân bay ở nước ngoài, toàn là những con người tóc vàng mắt xanh, chẳng tìm được nổi một khuôn mặt quen thuộc. Gạch lát màu trắng bóng loáng, không một hạt bụi càng làm cho đại sảnh sân bay trở nên sang trọng, chói lóa đến mức Lăng Gia Khang cảm thấy hơi chóng mặt.
Nhìn thấy những nghệ sĩ dưới quyền đang sung sướng ngồi nghỉ ngơi trong phòng của khách VIP, anh cau mày khó chịu, lặng lẽ mở ra cuốn tạp chí mà mình chẳng hề có hứng thú xem chút nào. Anh liền nhớ tới tấm ảnh đăng người phụ nữ bước ra khỏi phòng của Giả Thiên Hạ vào buổi sáng sớm, cô ấy cũng đã từng nhất quyết nằm mãi trên chiếc ghế mát xa ở đây mà chẳng chịu đi. Thậm chí sau khi thuê được nhà xong, việc đầu tiên cô ấy làm là đi mua ngay một chiếc ghế mát xa giống hệt, có điều sau đó lại chẳng bao giờ động đến nữa!
Có phải tất cả phụ nữ đều như vậy? Càng là thứ không thể nào đoạt được lại càng si mê, hăng say theo đuổi, ngược lại những thứ thường xuất hiện trước mắt, chỉ cần đưa tay là với tới được thì lại chẳng có chút hứng thú nào?
“Này này, anh đang nghĩ cái gì thế? Sao mà mất hồn ra vậy? Anh có muốn ngồi xuống đây một lát không? Chúng ta đã ngồi máy bay hơn 10 tiếng đồng hồ rồi, cũng nên thư giãn một chút”.
“Tôi đang nghĩ tới một người điên vừa điếc vừa mù”. Biểu hiện khác hẳn với thái độ thản nhiên, vui buồn, tức giận không hiện lên trên mặt như mọi khi, Lăng Gia Khang nghiến răng trả lời.
Phòng nghỉ dành riêng cho khách VIP không lớn lắm, dường như không chịu được oán khí của Lăng Gia Khang. Những nghệ sĩ dưới trướng đều sợ bị vạ lây nên chẳng nói chẳng rằng, ngồi im thin thít. Còn đối với người điên vừa điếc vừa mù mà Lăng Gia Khang vừa nhắc tới, mọi người không dám đưa lời bình luận, ai mà biết lúc nào thì hai con người đầy duyên nợ đó lại gắn kết như keo như sơn chứ?
“Được rồi, được rồi, có thể đi được rồi”. Người trợ lí của họ sau khi làm xong mọi thủ tục vội vã đi vào thông báo.
Đối với Lăng Gia Khang thì câu nói này đến rất đúng lúc, nơi này khiến anh nhớ đến người xưa, cho dù ánh mắt hướng về chỗ nào cũng đều liên tưởng tới Mỹ Mãn, cứ ở đây tiếp có lẽ anh sẽ ph