ng reo lên. Mỹ Mãn liếc qua màn hình, thấy hiển thị ba chữ “Lăng Gia Khang”. Cho dù ngốc nghếch đến đâu, cô cũng có thể đoán ngay ra đáp án: “Alô, là do anh tặng đúng không?”
“Ừ”. Đầu dây bên kia truyền lại giọng nói thản nhiên.
“Hôm nay không phải sinh nhật em, cũng không phải sinh nhật anh, tại sao đột nhiên lại tặng quà cho em? Em không cần đâu”. Tuy rằng hiện nay cô đang rất khó khăn về tài chính, không có thừa tiền để mua những món đồ xa xỉ này nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc nhận quà vô cớ, không biết rõ lí do.
“Không phải là quà đâu, cuối năm ngoái, không phải em đã rất thích chiếc vòng đeo tay của một nghệ sĩ dưới quyền anh nên đưa tiền để anh mua hộ sao? Tiếc là kiểu dáng đó không sản xuất nữa nên anh đã chọn giúp em kiểu dáng mới. Nếu em không thích, có thể gửi trả lại cho anh, nhưng tiền không hoàn lại đâu đấy!”. Lăng Gia Khang nói rất từ tốn nhưng từng câu từng chữ lại đánh trúng vào tâm lí của Mỹ Mãn.
“Thích chứ!”. Tiền của chính mình thì sao cô phải chê chứ? Làm người không nên ngốc nghếch tới mức đó!
“Ha ha, anh cũng đoán là như vậy!”. Câu trả lời của cô gần như không nằm ngoài dự liệu của anh chút nào.
“Tối nay có rảnh không?”
“Có chuyện gì?”
“Cùng đi dùng bữa nhé! Tối nay còn có buổi ra mắt phim nữa đấy, anh muốn dắt em đi cùng, tiện thể giới thiệu cho em một vài người. Chắc chắn sẽ có ích cho công việc của em đấy!”. Cảm thấy cô đang do dự, Lăng Gia Khang bổ sung thêm một câu vào đúng thời điểm thích hợp.
“Anh không cần thiết phải giúp đỡ em nhiều như thế…”
“Bạn bè thì không thể giúp đỡ nhau à? Nếu thế thì sau này, nếu như mấy nghệ sĩ bên anh muốn tham gia chương trình của em thì anh phải mở mồm cầu xin em sao?”
Người ta đã nói tới mức này rồi, Đinh Mỹ Mãn thấy giống như đang cưỡi trên lưng cọp không dễ leo xuống. Tự cô biết rõ nghệ sĩ công ty anh chẳng thèm tiếc nuối gì cái chương trình chẳng có danh tiếng nào của cô, thế nhưng cô cũng không có lí do gì để từ chối cả. Hơn nữa, với tình hình hiện nay của cô, tất nhiên là không có quyền gì từ chối rồi. Có người chịu đưa tay ra giúp đỡ, cô đương nhiên phải nhanh chóng mà nắm lấy.
“Vậy thì cứ như thế đi, tối nay gặp ở nhà hàng đó nhé!”
Mỹ Mãn nghiêng đầu ngao ngán, thẫn thờ gập di động lại, cô đã quá quen với cảm giác không thể nổi giận trước tình huống này rồi. Rốt cuộc là anh bận đến mức nào mà lần nào cũng thế, chẳng buồn quan tâm xem cô trả lời ra sao đã dập ngay điện thoại.
“Anh này, anh đừng có xông bừa vào như thế! Đợi tôi đi hỏi trước đã, cô Đinh hiện nay đang rất bận…”
Cô còn chưa kịp đặt di động xuống bàn đã nghe thấy giọng nói nài nỉ của cô trợ lí thân yêu. Tiếp đó, cửa phòng làm việc của cô bị đạp bật mạnh ra, không có một chút lịch sự nào. Chiếc cửa đáng thương còn rung lên bần bật sau đó hồi lâu. Người đàn ông ngoài cửa hai tay đút túi quần, sắc mặt giận dữ, tái xanh, đôi mắt rực lửa hận như muốn đốt cháy Đinh Mỹ Mãn đến nơi, bỏ qua cả quy trình giết người rồi mới đốt xác.
“Lâm Ái giờ đang ở đâu?”. Anh giản lược hết tất cả những lời chào hỏi, mở đầu khách khích nên có mọi khi, hỏi ngay vấn đề chính.
“Tôi làm sao mà biết được? Tôi có phải mẹ cô ấy đâu”. Mỹ Mãn ra hiệu cho cô trợ lí đang đứng phía sau anh chàng bất lịch sự này, ngầm ý bảo cô cứ ra ngoài. Nhưng câu nói buột miệng đã “bán đứng” cô. Rõ ràng là nếu như cô không hề biết chuyện gì thì chắc chắn đã không đối xử với Tạ Mục Đường không khách khí đến vậy.
“Thế thì có cần anh nhắc lại cho em biết vào buổi tối hôm kia, em đã ở cùng với cô ấy, tiếp sau đó thì cô ấy mất tích luôn không?”. Cô thư ký vừa rời khỏi, Tạ Mục Đường móc chân đóng sập cửa vào, không muốn để cho cả đài truyền hình biết được chuyện này.
“Tôi đã nói với anh rồi, tôi không phải là mẹ cô ấy, tôi có quyền gì quản lí cô ấy chứ? Không phải anh rất bận sao? Bận đến nỗi ngay thời gian giải thích với cô ấy cũng không có? Vậy thì còn hỏi han đến cô ấy làm gì?”. Đinh Mỹ Mãn thực sự không hiểu nổi tại sao cứ bắt cô phải quan tâm, chăm lo cho chuyện tình cảm của người khác trong khi ngay chuyện tình cảm của mình, cô còn giải quyết không nổi.
“Đinh Mỹ Mãn, em không biết nghĩ hay sao? Tại sao lại thiên vị với người bên ngoài vậy chứ? Nếu không phải vì em với Thiên Hạ thì anh có cần thiết phải thảm hại thế này không?”. Nếu như không nể người phụ nữ đứng trước mặt mình là “vợ của thằng bạn thân” thì anh đã ra tay bóp chết cô lâu rồi.
“Giả Thiên Hạ?”. Thấy chưa, cái được gọi là “tử đảng” giữa bọn đàn ông thối tha chính là thế này đây. Bất cứ là có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn bạn của anh là biết anh như thế nào liền.
“Người phụ nữ mà anh đuổi theo tối hôm đó chính là Mạc Tường. Anh không muốn nói thêm về chuyện này nữa, em tự về mà hỏi ông xã nhà mình ấy!”. Tạ Mục Đường dùng hành động để phản bác lại lập luận của Mỹ Mãn. Tình bạn giữa nam nhi đại trượng phu không chỉ đơn thuần là gánh tội thay nhau mà phần nhiều là vì hai chữ “nghĩa khí”. Những chuyện mà Thiên Hạ chưa giải thích rõ ràng, anh không muốn và cũng không có quyền tham dự. Nói cho cùng thì chuyện tình cảm, ngoài người trong cuộc ra, chẳng ai có thể phán đoán được gì: “Đưa số điện thoại của Lăng Gia Khang cho anh!”
“Làm… làm cái gì chứ?”. Không phải là định hẹn nhau ra đấu súng hay đại loại như vậy chứ? Tình địch của anh ta có phải là Lăng Gia Khang đâu. Người ta chẳng qua chỉ là giám đốc công ty quản lí vô tội mà thôi.
“ĐỂ TÌM BÀ XÃ!”. Câu trả lời hết sức ngắn gọn và súc tích cho thấy rõ lòng nhẫn nại của anh gần như không còn nữa. Đợi Mỹ Mãn tự động khai ra thông tin đương nhiên là chuyện không thể, Tạ Mục Đường nhanh chóng cướp lấy chiếc di động trên tay cô. Cho dù việc này có liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân thì cũng không ngăn nổi anh trước nỗ lực tìm cho bằng được người phụ nữ của mình về.
Anh đến và đi như một trận cuồng phong đầy sát khí… Chỉ để lại mình Mỹ Mãn ngây ngô một hồi lâu mới lấy lại được thần trí. Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai chứ? Ngay đến cơ hội nghỉ ngơi thư thái, thanh thản vào buổi sáng sớm cũng chẳng được. Thời gian nhàn hạ còn lại cô chỉ còn biết dùng để suy nghĩ không ngừng về câu nói của Tạ Mục Đường: “Em tự về mà hỏi ông xã nhà mình ấy”. Hỏi cái gì đây? Lẽ nào nợ phong lưu do Giả Thiên Hạ gây ra, còn anh ta chỉ là giúp bạn bè thu dọn tàn cuộc thôi sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, Mỹ Mãn hoàn toàn không còn thời gian để suy nghĩ về những chuyện có thể có, có thể không này nữa. Bởi vì một “báu vật” nhân gian đã xuất hiện ở phòng làm việc của cô…
Giả Thiên Hạ hiện đang rất bận rộn, sự bận rộn của anh đều do Đinh Mỹ Mãn ban cho. Vì Mỹ Mãn liên quan đến tất cả những tin đồn và sự việc xảy ra gần đây, nên chương trình đầu tiên do cô sản xuất vừa được phát sóng đã có tỉ suất bạn xem đài cao ngất. Điều đó khiến cho cấp trên phía bên đài anh đặt ra áp lực nặng nề, đến mức ngay cả thời gian “tìm lại bà xã” cũng bị tận dụng luôn.
Cho dù là như vậy thì việc án binh bất động, để mặc cho trận “chiến tranh lạnh” kéo dài dẫn tới những hiểu lầm không đáng có không phải là phong cách hành xử của anh. Tổng kết lại kinh nghiệm từ trước đến nay, không sợ gian khó, “tái xuất” giang hồ, đây mới chính là tinh thần cạnh tranh cần được phát huy. Cho nên, nếu cứ ngồi ngây ra đó chờ Mỹ Mãn hết giận, chi bằng anh chủ động tấn công. Binh pháp cũng đã từng dạy như sau, khi còn chưa biết bên ta có khả năng thắng hay không, tốt nhất là nên dùng chiến thuật “vu hồi” , không cầu tốc chiếc tốc thắng mà chỉ cầu thắng lợi sau cùng.
Thế nên anh đã để Giả Vượng Bảo lâm trận.
Khi Tạ Mục Đường vừa rời khỏi, bên cạnh Mỹ Mãn lại xuất hiện ngay gã “tiểu quỷ” ấy. Ông chú này không bệnh cũng kêu than thảm thiết, lúc nào cũng ra vẻ đáng thương “liễu yếu đào tơ”, cứ như kiểu mình là người thê thảm nhất trên thế giới này vậy. Gã vừa đến đã oán trời oán đất: “Ôi… chú bị thất tình rồi, thất tình thảm hại biết bao…”
Lúc đầu, Đinh Mỹ Mãn còn động lòng trắc ẩn, ra sức an ủi, lại còn bảo cô trợ lí đi mua một chồng sách “thánh kinh tình yêu” dạy ông chú tai ương từng câu từng chữ một. Sự thật đã chứng minh, tuổi tác người ta tuy còn nhỏ nhưng khả năng ghi nhớ rất tốt, chỉ xem có năm phút đã thuộc làu làu.
Thật vớ vẩn! Chỉ cần nhìn bộ dạng của Giả Vượng Bảo là biết, có lẽ đã đọc toàn bộ sách dạy cách “tán gái” trong cả thành phố rồi cũng nên. Ông chú này chắc đã xem những loại sách đó đến phát ngán ra lại còn học người ta bày đặt thất tình? Giở trò đùa gì đây? Rõ ràng Giả Vượng Bảo đang rất bình thường. Chỉ sợ ông chú này cũng lại giống hệt như đứa cháu Giả Thiên Hạ đáng mến, nhiều phụ nữ đến mức chăm lo không xuể. Chẳng qua chỉ có hai chân thôi, vậy mà nhất định phải đạp lên mười chiếc thuyền à? Không sợ làm lật vài chiếc sao?
Cho dù đã bị Mỹ Mãn nhìn thấu chân tướng nhưng Giả Vượng Bảo vẫn ương ngạnh đuổi mãi không đi, cứ chốc chốc lại lẩm bẩm mấy câu nghe như thơ Đường: “Ây da… Vì người biến mất, hồn ta tan nát à… hồn ta tan nát… Ta vốn định trao Minh Nguyệt trái tim chân thành. Tại sao? Tại sao Minh Nguyệt không cần ta?”
“Chú ngồi gọn ngay sang một bên cho cháu!”. Lòng nhẫn nại cuối cùng của Mỹ Mãn đã không còn nữa, chỉ hận không thể phanh thây con người này ra thành trăm mảnh.
“Mỹ Mãn à, Minh Nguyệt không cần ta nữa”. Gã “tiểu quỷ” này vẫn mặt dày tiếp tục kêu than. Còn về việc Minh Nguyệt rốt cuộc là ai thì ngay bản thân anh ta có lẽ cũng không biết được.
“Chú Vượng Bảo, cháu có hẹn với người khác rồi. Phiền chú có thể chơi những trò phù hợp với độ tuổi của mình được không? Phía đằng xa kia có một vườn trẻ đấy, phiền chú qua đó mà nô đùa được không? Chiếc cầu trượt bên kia cũng rất tuyệt, có thể trượt mãi mà chú không thấy chán, nói không chừng chú lại gặp được “tình yêu thứ n” của mình ở đó đấy”. Con trẻ tám tuổi nhà người ta mới thích chơi cầu trượt, nô đùa cùng các bạn, tại sao tên “tiểu quỷ” này nhất định phải khác người đến thế?
Cô đang dỗ dành một tên “tiểu quỷ” làm phiền mẹ vì muốn đến vườn trẻ hay sao? Giả Vượng Bảo nhếch mày không mấy hứng thú. Đứa cháu quý hoá này thật là quá kém cỏi. Từ một người phụ nữ “tam tòng tứ đức” nhìn thấy người nhà họ Giả là lễ phép, biết điều giờ đã bị nuông chiều quá thành hư mất rồi. Tính khí thất thường, sáng nắng chiều mưa, lại còn dám to tiếng quát tháo bề trên nữa chứ! Thế nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, ăn “bổng lộc” thì phải “cúc cung tận tuỵ” thôi. Giả Thiên Hạ đã mời Giả Vượng Bảo biết bao bữa ăn khuya, lại còn giúp tán gái nữa, tóm lại bây giờ chính là lúc phải “báo đáp”.
“Chú không biết, chú không cần biết, chú thất tình rồi, thất tình rồi đó! Chú muốn Minh Nguyệt, chú muốn có Minh Nguyệt cơ…”. Chẳng cần quan tâm đang ở chốn đông người, trẻ con có tụt quần khoe “vũ khí” hay nhảy mấy điệu “không quần” thì cùng lắm cũng chỉ là bị mọi người cười nhạo một trận mà thôi. Giả Vượng Bảo nhảy ra khỏi ghế, cả người rơi ầm một cái xuống đất, tay múa chân đạp, lắc người nũng nịu, tóm lại là chơi đúng trò chơi thích hợp với độ tuổi của anh ta – ăn vạ!
…Sức chịu đựng của Đinh Mỹ Mãn đang tiến đến bờ vực thẳm, trán toát đầy mồ hôi lạnh, cứng người quay đầu ra phía khá